Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

“Bạch Lê, tổ tông của ta, ngươi chạy tới
nơi này làm gì?”

Bên trong rừng hoa lê, một nam tử áo đen đột nhiên chạy vào,
trên cẩm bào thêu phong diệp màu đỏ sậm, bên hông là đai lưng nam ngọc, đôi mắt
sáng, hắn được coi là một phong thần tuấn lãng, nhưng giờ phút này trên mặt hắn
xuất hiện đầy vẻ lo lắng, lúc nhìn thấy Bạch Lê, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, người
này chính là gia chủ Bạch gia Bạch Thuật.

“Thế nào?” Bạch Lê nhàn nhạt liếc hắn một cái, khí thế không
giận mà uy, khiến cho tâm tình lo lắng của Bạch Thuật chậm rãi bình tĩnh lại,
nhưng nghĩ đến chuyện kia, vẻ mặt không khỏi ai oán.

“Bạch Lê, yến hội ngắm hoa này là đại tỷ ngươi bảo ta làm mở
ra cho ngươi, tìm nữ nhân cho ngươi, các thiên kim tiểu thư đã tới lâu như vậy,
còn ngươi thì ở chỗ này tản bộ một mình, muốn ta làm thế nào để hoàn thành nhiệm
vụ đại tỷ ngươi giao cho ta đây?”


Bạch Lê
lười nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) chạm vào môi mình, trong
mắt xẹt qua một nụ cười, đi tới phía sau khu rừng.

“Ai, ngươi đi đâu, các cô nương ở bên kia mà.” Bạch Thuật trợn
mắt, suy nghĩ chắc chắn tám phần là hắn muốn chạy trốn, lập tức gấp gáp đến bắt
hắn, đã thấy thân hình hắn chợt lóe, vọt đi, nhìn tay mình trống rỗng, quay qua
bên phải đã thấy nam tử đứng cạnh hoa lê, sắc mặt lập tức giận đến đen kịt.

“Ngươi cho rằng, ta muốn đi, ngươi ngăn được?” Dường như tâm
tình Bạch Lê rất tốt, không trực tiếp rời đi, ngược lại nổi lên ý định trêu chọc
hắn.

“Ngươi, ngươi khốn khiếp!” Bạch Thuật đi tới hai ba bước, mở
to hai mắt nhìn chằm chằm bạn tốt, hàm răng mài “kèn kẹt”, cả người lửa giận hừng
hực, không cẩn thận có thể mang tai họa đến cho người bên cạnh.

Chỉ là, dường như Bạch Lê đã quen nhìn bộ dáng này của hắn, sắc
mặt như cũ, lười biếng cười.

Bạch Thuật
nhìn hắn lúc lâu, cuối cùng thua trận, nhắm lại mắt, lần nữa mở ra thì tất cả
bên trong đã trở thành khẩn cầu “Tổ tông, ta cầu xin ngươi, đi chọn nữ nhân đi,
chọn một người, yêu thích càng tốt, không thích thì hai ngày nữa đuổi đi là được
rồi.

Bạch Lê thiêu mi, trong mắt lộ vẻ trêu tức, trêu chọc nói “Lần
này thưởng cho cái gì?”


Hắn biết tính tình đại tỷ nóng nảy, vì vấn đề nối dõi tông đường,
lợi dụng Bạch Thuật không phải lần một lần hai, chỉ là, lần này, hình như Bạch
Thuật đặc biệt kiên quyết, xem ra có lợi không ít.

Bạch Thuật sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hơi phiếm hồng, ánh
mắt có chút hoảng hốt, nhìn trái, nhìn phải, nhưng không dám nhìn Bạch Lê.

“Không nói?” Lông mày Bạch Lê nhướng cao hơn, ra vẻ đáng tiếc
nói, “Vậy liền không nói đi.” Dứt lời, chuẩn bị xoay người rời đi.

“Lợi ích chính là, để cho ngươi gọi ta một tiếng tỷ phu.” Bạch
Thuật thấy hắn muốn đi thật, lập tức khẩn trương, hạnh phúc cả đời là quan trọng
nhất, không quản sau này Bạch Lê muốn cười hắn như thế nào, vừa dứt lời, lập tức
cụp mắt, không nhìn tới phản ứng người nào đó.

Sau một
lúc lâu, đợi cười nhạo nhưng không thấy, Bạch Thuật kỳ quái ngẩng đầu, trước mắt
xuất hiện một miếng ngọc bội, ngọc bội trắng muốt hình giọt nước, đặt dưới ánh
mặt trời, có một tia máu ở trong đó chậm rãi di chuyển. Edit+Beta:
LanhThienNhi255.


Cặp mắt Bạch Thuật sáng lên, lộ rõ bản chất thương nhân không
thể nghi ngờ, ngọc tốt, trị giá liên thành.

Còn không chờ hắn đưa tay lấy đi, đối phương đã thu ngọc bội
vào.

“Ngươi muốn hối lộ ta khối ngọc này?” Bạch Thuật nhìn một loạt
hành động của Bạch Lê, rút ra lời giải thích hợp lý.

“Ngu ngốc.” Bạch Lê lạnh nhạt nói, nhìn ngọc bội tinh sảo
trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên ấm áp.

“Ai, ta nói ngươi ……” Cái gì, không làm gì mà còn bị mắng, hắn
trêu ai chọc ai, Bạch Thuật chưa kịp mở miệng nhìn đến biểu cảm của Bạch Lê thì
dừng lại, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, ôn, ôn nhu!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận