Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Edit: susublue

Tô Trạch khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Vũ, sau đó dùng sức ôm Bách Lý Ngôn đi vào trong lòng, kinh hoảng nhìn nàng không hề tức giận, chỉ cảm thấy tim như ngừng đập.

"Cứu người trước đã!" Hắn có thể không cần toàn bộ thế giới, nhưng không thể mất Bách Lý Ngôn, Vũ Nhi nói nặng như vậy, có thể thấy tình huống hiện tại không mấy lạc quan, nếu là lỗi của hắn, hắn có thể lấy cái chết để đền tội, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là cứu người.

"Mang mẫu thân trở về phòng." Tô Tiểu Vũ vốn định đoạt mẫu thân lại, nhưng bị Tư Thiên Hoán dùng sức ôm lấy, không giãy được, chỉ có thể nhụt chí cắn môi, trầm giọng nói.

Tô Trạch nghe thấy nàng nói xong, liền nhanh chân chạy ra khỏi chính sảnh.

"Bây giờ điều quan trọng nhất không phải là hơn thua với hắn." Tư Thiên Hoán thở dài, trực tiếp ôm lấy nàng, thi triển khinh công đuổi theo mọi người.

Bạch Thuật cũng ôm lấy Tư Thiên Chanh đang lo lắng, thuận tiện xách theo đứa nhỏ lẻ loi đau thương đứng bên cạnh, nhanh chóng đuổi theo.


Tô Trạch ôm Bách Lý Ngôn chạy ra sau phòng nghỉ trong thư phòng, Bách Lý Ngôn không muốn ra khỏi đây, cũng không muốn hắn ở trong này với nàng, bởi vậy tám năm nay hắn đều ngủ trong thư phòng, mặc dù căn phòng này của hai người đều được quét dọn mỗi ngày, nhưng cũng không có đầy đủ mọi thứ.

"Mẫu thân trúng cấm dược của Y Cốc, Khấp Hồn." Tô Tiểu Vũ điểm huyệt quanh người Bách Lý Ngôn, lạnh lùng nói, đôi mắt vốn trong veo lại bị hận ý nồng đậm bịt kín, Y Cốc, lại là Y Cốc, người Y Cốc giết sư phụ, bây giờ còn muốn hại mẫu thân của nàng, lúc này nàng hận không thể ăn tươi nuốt sống những người đó!

Vì sao Khấp Hồn bị cấm, vì chất độc này có thể ẩn núp trong cơ thể con người hơn mười năm, mà thời gian ẩn núp càng lâu, càng tổn thương lớn đến linh hồn, tiềm tàng hai mươi năm thì công dụng của nó mới bùng nổ, tất nhiên là sẽ hồn phi phách tán, độc của nó mạnh như vậy, nghe thấy thôi cũng đã kinh hãi, bởi vậy hai trăm năm trước Khấp Hồn đã bị liệt vào danh sách cấm, phương thuốc cũng đã bị hủy.

Sở dĩ Tô Tiểu Vũ biết, là vì sách cổ trong thánh địa có ghi lại, khi đó nàng còn thấy nó tò mò, còn thật sự nghiên cứu qua, nên mới biết cách giải, nếu không bây giờ mẫu thân chắc chắn phải chết không nghi ngờ, hiện tại theo mạch đập của mẫu thân, chỉ sợ đã trúng độc chín mười năm, chậm một chút nữa, ngay cả nàng cũng không cứu được.

Tư Thiên Hoán thản nhiên liếc nàng một cái, thấy trong mắt nàng chỉ có lo lắng và phẫn nộ, nhưng không có tuyệt vọng, trong lòng hiểu rõ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Khấp Hồn..." Mặt Tô Trạch đen lại, nhìn Bách Lý Ngôn, đau lòng gầm nhẹ, "Nếu Ngôn xảy ra chuyện gì, ta sẽ diệt toàn bộ Y Cốc!"

Tô Lâm lạnh cả người, trong lòng rất sốt ruột, cho dù trời sinh gia chủ đã uy nghiêm, nhưng chưa bao giờ quyết tuyệt và tức giận giống như bây giờ, tuy rằng thực lực Y Cốc không kém, nhưng nếu gia chủ muốn động tới bọn họ, cũng không phải không được.

"Câm miệng, muốn nịnh bợ thì chờ mẫu thân tỉnh lại rồi nói." Tô Tiểu Vũ lạnh lùng liếc hắn một cái, không thể không nói, oán hận trong lòng nàng đối với hắn cũng đã rút bớt đi vì hắn là người mẫu thân để ý, nhưng vẫn không thể cho hắn sắc mặt hoà nhã.

Tô Trạch đang bi thống liền sửng sốt, ngơ ngác nhìn nữ nhi nhà mình, hơi hồi thần lại, sau đó trong mắt hiện lên sự vui mừng như điên, bắt lấy tay Tô Tiểu Vũ nói, "Vũ Nhi, Vũ Nhi có thể cứu sao? Chỉ cần con có thể cứu Ngôn, cho dù cả đời này con không chấp nhận cha, cha cũng cam tâm tình nguyện."

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn bàn tay đặt trên tay mình, rút ra, không hề nhìn hắn, mà lấy một bao ngân châm từ trong ngực ra, "Nam nhân đều xoay người, ai dám nhìn mẫu thân ta một cái, ngân châm này sẽ đâm vào mắt người đó."

"Nàng muốn uy hiếp ai?" Tư Thiên Hoán bật cười, đè đầu của nàng, cầm chặt tay nàng, nhìn Bạch Thuật một cái, kéo nhạc phụ đại nhân còn đang lưu luyến đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

"Hoàng tỷ, chỗ này làm phiền ngươi." Tô Tiểu Vũ vươn tay cởi quần áo của Bách Lý Ngôn, nhưng không cách nào ép mình nở nụ cười, chỉ nhìn Tư Thiên Chanh.


Tư Thiên Chanh gật đầu, "Nha đầu ngốc, nói những lời này làm gì, ngươi đừng khẩn trương, bá mẫu nhất định không sao." Nàng nhìn ra được trong lòng Tô Tiểu Vũ đã rất khẩn trương, Khấp Hồn là cái gì thì nàng không biết, nhưng có vẻ Tiểu Vũ muốn giải độc cũng có chút khó khăn, nếu là như thế thì bây giờ nàng càng phải bình tĩnh.

"Nếu có Tiểu Khúc Nhi ở đây thì tốt rồi." Vẻ mặt cố gắng kiên cường của Tô Tiểu Vũ liền tan rã, sắc mặt tái nhợt lại bất lực, cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé kéo mình, có chút kinh ngạc, cúi đầu liền thấy Niệm Niệm yên lặng nhìn mình.

"Tỷ tỷ, Niệm Niệm còn nhỏ, có thể ở lại." Tô Niệm Vũ rụt cổ nói, sau đó cười với đại tỷ, "Tỷ tỷ, Niệm Niệm biết, nhất định tỷ tỷ có thể cứu mẫu thân."

Tô Tiểu Vũ nhìn vào đôi mắt trong sạch của tiểu đệ, nặng nề gật đầu, "Tỷ tỷ có thể cứu." Nàng có thể cứu, mẫu thân mới trúng độc mười chín năm, nàng cứu được!

"Hoàng tỷ, tỷ giúp ta..." Tô Tiểu Vũ đưa mấy cái bình thuốc cho Tư Thiên Chanh, nhanh chóng châm cứu cho Bách Lý Ngôn, miệng cũng không dừng lại, càng không ngừng chỉ Tư Thiên Chanh phối thuốc... Dần dần, khuôn mặt vốn hơi khẩn trương cuar nàng cũng thả lỏng, khôi phục lại vẻ tự tin và bình tĩnh ngày thường, thủ pháp châm cứu cũng ổn trọng hơn rất nhiều.

Nàng vất vả lắm mới tìm được mẫu thân, lúc này nàng sẽ không để ai đưa mẫu thân đi ngay trước mặt mình nữa, ngay cả Diêm vương cũng không được!

Ngoài phòng, dưới gốc cây.

"Tô bá bá, ngài đừng lo lắng, nếu Tiểu Vũ không nắm chắc, nàng sẽ không ra tay." Bạch Thuật bị nam nhân đi qua đi lại trước mắt y như ruồi bọ làm cho đầu óc choáng váng, nhịn không được nói, nhất định nàng sẽ khắc chế độc tính, rồi sau đó xuống núi đưa Khúc Ngâm đến đây.


Bước chân của Tô Trạch dừng một chút, hoảng hốt đến mức đầu đầy mồ hôi, "Ta không có lo lắng, ta chỉ, chỉ..." Chỉ quá lo lắng thôi!

"Vũ Nhi, là người Y Cốc, nên nàng có thể giải Khấp Hồn, ngươi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ, không thể không vạch trần vật nhỏ.

Tô Trạch sững sờ ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn Tư Thiên Hoán, "Sao Vũ Nhi có thể có liên quan đến Y Cốc được, nàng..." Đột nhiên nghĩ đến lúc đó hai mắt nàng biến thành màu đỏ đạm vì Ngôn, hắn cũng nghe đồn về mối quan hệ này nên cũng đoán được thân phận của Vũ Nhi.

"Ta còn không biết mình có một nữ nhi." Tô Trạch cười chua sót, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, sau đó khẩn cầu nhìn Tư Thiên Hoán, "Ngôn rời khỏi nàng tám năm, nàng sống như thế nào?"

Tư Thiên Hoán vòng tay qua lấy ngọc bội, hơi híp mắt, giọng điệu đầy thương tiếc, "Tám năm nay, nàng sống không hề tốt, sau khi nhạc mẫu rời khỏi nàng, lão cốc chủ của Y Cốc đưa nàng về Y Cốc, chuẩn bị chờ nàng học thành bí quyết Huyết Đồng sẽ cho nàng làm cốc chủ, nhiều người ghen tị, nên đuổi giết nàng, cho nên nàng dẫn Thánh cô Y Cốc bỏ trốn, lập một tổ chức ở bên ngoài, tìm kiếm người bắt nhạc mẫu đi, cũng chính là Tả hộ pháp Tô Tín của ngươi..."

Chậm rãi kể lại chuyện Tô Tiểu Vũ trải qua, Tư Thiên Hoán như lạc vào thế giới kỳ lạ, nội tâm cũng chua sót ê ẩm, sự yêu mến nàng lại lấp đầy tim, thiếu chút nữa hắn áp chế không được.

"Tô Thanh Viễn đối xử với nàng không tốt sao?" Mắt Tô Trạch đầy âm ngoan, lạnh lùng hỏi, lúc trước hắn phái Tô tín đưa Ngôn trở về, biết nàng ủy khuất làm thiếp của Tô Thanh Viễn, hắn biết nàng chỉ vì tránh né hắn và Bách Lý gia, diễn[


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận