Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Edit: susublue

Bách Lý Ngôn mơ màng trong bóng đêm một lúc lâu, ngay khi nàng sắp tuyệt vọng thì trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một tia sáng, dần dần, ánh sáng xua tan màn đêm, mí mắt cũng chậm rãi mở ra.

"Ngôn!" Tô Trạch ngơ ngác nhìn nàng, thấy nàng đột nhiên mở mắt, lập tức kinh hỉ, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Mắt Bách Lý Ngôn cũng ươn ướt, trừng mắt nhìn, mới nhìn rõ khuôn mặt của Tô Trạch, thấy mặt hắn ướt át, vẻ mặt tiều tụy, chóp mũi hơi chua sót, há miệng thở dốc, cổ họng như bị lửa thiêu đốt đau đớn, làm cho nàng khó chịu nhăn mi lại.

"Đừng nói chuyện." Tô Trạch nhíu mày, nâng nàng dậy, sau đó bưng một ly nước ấm tới, đút cho nàng uống, thấy sắc mặt nàng tốt lên mặt chút, hỏi, "Thoải mái hơn không?"

Bách Lý Ngôn gật đầu, cười dịu dàng, tuy rằng sắc mặt còn rất tái nhợt, nhưng so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, "Ta hôn mê bao lâu rồi?"


"Nàng hôn mê một ngày." Tô Trạch đau lòng nói, "Nàng có biết không, nàng ngủ một ngày đã khiến bao nhiêu người sợ hãi?"

Trong mắt Bách Lý Ngôn hiện lên vẻ xấu hổ, sốt ruột hỏi, "Vũ Nhi đâu, con bé thế nào."

"Tiểu Vũ tốt lắm, nhưng vì cứu nàng, nên hơi kiệt sức, hiện tại còn chưa dậy." Tô Trạch thở dài nói, rồi sau đó gọi Tô Lâm, kêu hắn nói tin Bách Lý Ngôn tỉnh lại cho đám người ở Lạc Vũ các.

"A Trạch, chàng nói cái gì, là Vũ Nhi cứu ta sao?" Mắt Bách Lý Ngôn hơi mê mang, sau đó khiếp sợ nhìn hắn, sắc mặt lại tái nhợt đi một chút, bối rối nỉ non, "Làm sao có thể, sao nàng có thể giải được Khấp Hồn, sao ta còn có thể tỉnh lại..." Vừa rồi là đầu óc nàng không tỉnh táo, hiện tại đã rất thanh tỉnh, tất nhiên cũng nhận ra mình đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy khó tin với lời nói của Tô Trạch, cũng cảm thấy kích động và kinh ngạc với chuyện mình còn có thể tỉnh lại.

Sắc mặt Tô Trạch biến đổi, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoàng của nàng, trầm giọng hỏi, "Sao nàng biết mình trúng Khấp Hồn?" Sao nàng lại biết về Khấp Hồn, còn nữa, nàng sớm đã biết nếu mình hôn mê thì sẽ không thể tỉnh lại?

"Ta, ta..." Thân thể Bách Lý Ngôn cứng đờ, bối rối nhìn sang một bên, vừa rồi tỉnh lại nàng còn hơi suy yếu, cảm xúc dao động quá lớn khiến nàng choáng váng mềm mại ngã vào lòng Tô Trạch.

"Thực xin lỗi, ta không nên hung dữ như vậy, ta không hỏi nữa, nàng đừng kích động." Tô Trạch lo lắng nhìn nàng, trong lòng tự trách không thôi.

"Không ngại, chờ Vũ Nhi đến đây, ta sẽ nói cho các người mọi chuyện." Bách Lý Ngôn đè ngực, khôi phụ lại hơi thở, cười suy yếu nói.

"Đừng nghĩ nhiều, uống canh trước đi." Mặc dù trong lòng Tô Trạch có rất nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại hắn điều lo lắng nhất vẫn là thân thể Bách Lý Ngôn, thoáng nhìn bát canh đã nguội lạnh trên bàn, đứng dậy đi bưng tới, trong lúc đó dùng nội lực đun nóng lại, sau đó đút cho Bách Lý Ngôn.

Bách Lý Ngôn thấy trong mắt hắn chỉ có lo lắng, mắt hơi chua xót, ngoan ngoãn há mồm, nước canh ấm áp chảy vào miệng, đồng thời cũng làm ấm lòng của nàng.


Nàng giấu diếm A Trạch công việc bề bộn như vậy, khả hắn bây giờ còn chính là lo lắng thân thể của chính mình, này giáo nàng như thế nào không cảm động.

Người Lạc Vũ các nhanh chóng chạy đến.

Tô Tiểu Vũ đá văng cửa ra chạy vào, nhìn thấy Bách Lý Ngôn im lặng uống canh Tô Trạch đút, rốt cục nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Tránh ra." Tô Tiểu Vũ đi đến trước giường, lạnh lùng nhìn Tô Trạch một cái, muốn đỡ Bách Lý Ngôn.

Trong mắt Tô Trạch xẹt qua vẻ đau xót, không vui đứng dậy, lại bị Bách Lý Ngôn giữ chặt, hơi kinh ngạc.

"Vũ Nhi, nếu con còn nghe lời mẫu thân thì đối xử với A Trạch tốt một chút." Bách Lý Ngôn dịu dàng nhìn nữ nhi của mình, lỗ hổng tám năm rốt cục cũng được lắp đầy, cho dù đã qua một ngày, nhưng vẫn không nhịn được rơi lệ.

"Được rồi, ta đồng ý với người, người đừng khổ sở nữa." Tô Tiểu Vũ sốt ruột lau nước mắt trên mặt nàng, không hề liếc mắt nhìn Tô Trạch, cũng không kếu hắn tránh ra nữa, ngồi ở bên giường, vươn tay bắt mạch, sau đó xem xét hơi thở của nàng, rốt cục nụ cười trên mặt cũng tươi hơn.


"Tiểu Vũ, mẫu thân ngươi không sao chứ, có còn độc dư lại không?" Tô Trạch khẩn trương hỏi.

Tô Tiểu Vũ vốn định chửi bới hắn dám nghi ngờ y thuật của mình, nhưng thấy bộ dáng hắn còn lôi thôi hơn Tư Thiên Hoán, đột nhiên có chút mềm lòng, thản nhiên nói, "Trừ phi độc Khấp Hồn được giải hoàn toàn, nếu không mẫu thân sẽ không tỉnh lại."

Tô Trạch nhẹ nhàng thở ra.

"Hoán..." Tô Tiểu Vũ cười tủm nhìn mẫu thân mình trong chốc lát, quay đầu đáng thương nhìn về phía Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán ngủ một lúc lâu, tinh thần cũng khôi phục không tệ, thấy bộ dáng nàng cầu xin, trong lòng hiểu rõ, chậm rãi đi tới, vươn tay muốn cắt một đường trên cổ tay lại bị một đôi tay nhỏ bé đè lại.

"Không cần nhiều như vậy." Mặt Tô Tiểu Vũ trầm xuống, kéo ngón tay hắn qua, lại lấy một bình thuốc trong người ra, lấy ngân châm đâm một chút ở đầu ngón tay hắn, nhỏ ra hai giọt máu, đựng vào bình đưa cái chai cho Tô Trạch, diễn(daffn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận