Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

“Cái kia,
tớ cảm thấy đi... chuyện này vẫn là...” Tô Nhan rút lui dần phía sau, cố gắng
nói ra.

Hứa Triết Quân tiến lên từng bước, “Cái cái gì
nữa?”

“A... kỳ thật, hoặc là tớ tìm...” Trong đầu óc Tô Nhan vừa hiện
lên khuôn mặt ngốc của đồng chí Mộc Thiên, Tô Nhan liền phát hiện khoảng cách
của mình và Hứa Triết Quân ngày càng gần hơn, hai mắt hơi nheo lại tràn ngập ý
cảnh cáo. Vì thế, lời nói đến bên miệng của Tô Nhan đành phải nuốt trở
vào.

Hứa Triết Quân nhíu mày, thanh âm hơi trầm xuống, “Tìm
ai?”

Tô Nhan lắc đầu, “Không, không ai cả...”

Ngươi nha, hai con mắt như bắn ra tia laser thế kia, ai mà dám
nói chứ.

“Hả? Nếu cậu thật sự không tìm thấy người để lựa chọn như trong
lời nói...” Hứa Triết Quân nhếch mày, bộ dạng thoạt nhìn rất khó xử, “Tớ đây
liền cố mà làm...”

“Hả? Cái này không cần phiền toái.” Không đợi Hứa Triết Quân nói
hoàn “cố mà làm..” Tô Nhan liền đánh gãy lời của hắn.

“Không phiền toái, làm sao có thể phiền toái được chứ?” Hứa Triết
Quân liếc mắt đánh giá Tô Nhan, trong ánh mắt rõ ràng mang theo sự nguy hiểm,
“Cũng là cậu muốn tìm người khác sao?”

Tô Nhan theo bản năng lắc lắc đầu, “Không, không
có.”

Hứa Triết Quân vừa lòng cười khẽ, “Một khi đã như vậy, tớ đây
trước hết là nên thu một chút tiền đi cọc đi.”


Tiền đặt cọc? Tiền đặt cọc cái gì? Tô Nhan không hiểu, trừng mắt
nhìn người trước mặt, còn không có suy nghĩ cẩn thận thì Hứa Triết Quân đã cúi
người xuống, không hề báo động trước mà hôn lên môi của cô.

Tô Nhan mở to hai mắt, cả người cứng đờ, không dám làm động tác
gì, lại không tự chủ được mà ngừng lại hô hấp, khiếp sợ nhìn Hứa Triết Quân gần
trong gang tác, khuôn mặt phóng đại lên. Hắn nhắm hai mắt, mặt mày giãn ra, Tô
Nhan thậm chí có thể đếm được rõ ràng những sợi lông mi trên khuôn mặt của Hứa
Triết Quân.

Động tác của Hứa Triết Quân rất nhẹ, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi
cô như chuồn chuồn lướt nước, sau đó vươn đầu lưỡi tinh tế liếm lên cánh môi mềm
mại như hoa kia, nhẹ nhàng mút vào, cực độ mềm nhẹ.

Mở mắt ra gặp ngay bộ dạng ngây ra như phỗng của Tô Nhan, Hứa
Triết Quân nhẹ nhàng nhếch khóe môi,trong mắt có sự ôn như, mơ miệng ra dụ dỗ
nói, “Hít vào, nhắm mắt lại.”

Đầu óc Tô Nhan đã sớm bị đình chỉ mọi hoạt động, thực dịu dàng
ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị, nhắm hai mắt lại.

Giống như có vị ngọt như sữa, rất quen thuộc như là... Tô Nhan
suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra là hương vị gì, nhịn không được vươn đầu lưỡi
liếm liếm.

A, hương vị này hẳn là hương vị nồng đậm của cỏ mật sao, hơi chút
liếm xuống, Tô Nhan phải rút ra kết luận.

Đầu lưỡi còn chưa kịp thu hồi đã bị Hứa Triết Quân trụ lọi, còn
chưa chờ Tô Nhan phản ứng lại, Hứa Triết Quân đã muốn vươn đầu lưỡi cuốn vòng
trụ đầu lưỡi của cô, như là trừng phạt sự bướng bỉnh của cô, hăng hăng mà mút
vào.

“A..” Tô Nhan ưm một tiếng, thân thể mất đi trọng tâm đổ về phía
sau nhưng lại bị Hứa Triết Quân nắm tay kéo lại.


Cơ hồ không gặp được sự chống cự nào, Hứa Triết Quân dễ dàng đẩy
cánh môi của cô ra, mang theo hương vị ngọt ngào của sữa tiến quân một cách thần
tốc, công thành đạt đất, nhấm nháp dung mạo này.

Sau khi nụ hôn dài triền miên chấm dứt, Hứa Triết Quân buông Tô
Nhan ra, liền im lặng như vậy nhìn Tô Nhan đang cúi đầu. Tô Nhan mím môi, chau
mày, không biết suy nghĩ cái gì.

Hai người liền trầm mặc như vậy, ai nấy đều không nói
gì.

Qua một hồi lâu, Tô Nhan mới thì thào mở miệng, “Cậu đã từng trải
qua?”

Ánh mắt Hứa Triết Quân trầm xuống, mặc hắn nghĩ như thế nào cũng
không thể nghĩ được câu đầu tiên Tô Nhan mở miệng lại là câu này. Khóe miệng co
giật, Hứa Triết Quân không mang theo cảm xúc gì, “Không phải như
vậy.”

“A...đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cậu chứ?” Tô Nhan nghi
ngờ liếc mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên đối với giả thiết này không có ôm hi
vọng gì rồi.

Đè nén xúc động muốn đưa tay bóp chết đứa ngốc trước mặt này, Hứ
Triết Quân hừ lạnh một tiếng, đông cứng nói, “Nụ hôn đầu
tiên.”

“A, thực kéo, tớ cũng vậy.” Đầu năm nay tìm nụ hôn đầu tiên của
người đàn ông cơ hồ là không có khả năng, không thể tưởng tượng được thế nhưng
lại để cho cô gặp phải, cũng không tính là thiệt. Tô Nhan ở trong lòng tính
toán.

Vì thế hai người lại một lần nữa trầm mặc xuống, giằng co không

thôi.

Cuối cùng Tô Nhan thật sự chịu không nổi không khí quỷ dị này, há
miệng thở dốc, “Cái kia, không có việc gì nữa thì tớ đi về
trước.”

“Tô Nhan...”

“Đợi chút.” Tô Nhan khân trương đánh gãy lời nói của Hứa Triết
Quân, do dự vài giây dường như phải quyết tâm ra một quyết định, nhẹ giọng nói,
“Chúng ta coi như vừa mới cái gì cũng chưa phát sinh qua.”

Thanh âm của Hứa Triết Quân trầm trầm, ánh mắt thâm thúy nhìn Tô
Nhan chằm chằm, trong thanh âm có sự tức giận như là muốn cắn nát cái tên của
cô, “Tô Nhan.”

“Tớ phải đi về.” Tô Nhan rũ mắt xuống, hết sức xem nhẹ biểu tình
đáng sợ của Hứa Triết Quân, xoay người muốn cất bước rời đi.

Hứa Triết Quân đuổi theo hai bước, giữ cô lại, ánh mắt trầm đen
như mực nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi đen lưu chuyển khó phân biệt được cảm
xúc.

Tô Nhan rụt cổ, cắn môi, cúi đầu không dám nhìn hắn. Trong lòng
lại không ngừng bồn chồn, có chút sợ hãi.

“Coi như không có chuyện gì phát sinh qua sao?” Ngữ khí của Hứa
Triết Quân mang theo vài phần lãnh ý, làm cho Tô Nhan cúi đầu càng
thấp.

Vừa dứt lời, môi Hứa Triết Quân lại một lần nữa rơi xuống trên
môi Tô Nhan, không giống như sự ôn nhu vừa rồi, lần này thô bạo mà cắn lấy môi
của cô. Nụ hôn này như một sự trừng phạt, Hứa Triết Quân dùng sức nuốt lấy đầu
lưỡi của Tô Nhan, trằn trọc xâm nhập, đoạt lấy dưỡng khí trong miệng của
cô.

“ô...” Tay Tô Nhan muốn phản kháng lại bị hắn dùng tay ngăn lại,
đưa hai tay cô ra phía sau lưng.

“Như vậy thì sao? Vẫn là chưa phát sinh qua chuyện gì sao?” Hứa
Triết Quân nhìn chằm chằm Tô Nhan đang bị mình giam cầm trong lồng ngực của
mình, nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí đông cứng như đá.


Tô Nhan ngoảnh mặt đi, không chịu nhìn hắn, có chút tức giận lại
có chút chột dạ sợ hãi. Rõ ràng là cô bị cường hôn mà, như thế nào kết quả lại
là hắn tức giận chứ, cô chột dạ cái gì? Tô Nhan cau mày, miệng mân thành đường
nhỏ, hai con mắt trong nháy mắt biến thành bộ dạng ủy khuất rất đáng
thương.

“Thật sự có thể coi như chưa phát sinh chuyện gì sao?” Ngữ khí
của Hứa Triết Quân không dễ dàng phát hiện ra đã mềm mại đi không
ít.

Tô Nhan cúi đầu, không nói gì. Nhưng là trong lòng cô cũng rõ
ràng, quỷ cũng không thể làm cái gì cũng chưa phát sinh qua
được.

“Đừng ngốc như vậy, lừa mình dối người, không được coi là cái gì
cũng chưa phát sinh qua. Phải nhớ kỹ, cậu là hoa đã có chủ.” Hứa Triết Quân đưa
tay qua đầu Tô Nhan, làm cho cô đối mặt với chính mình, nghiêm mặt nói, “Còn có,
cách xa cái tên Tần Mộc Phong một chút, không được cùng hắn đi gần như vậy, lại
càng không được để cho hắn cõng nữa.”

Tô Nhan quyệt miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một mảnh. Cái
này không được, cái kia cũng không được..

“Tô Nhan, tớ thích cậu từ rất lâu rồi.”

Lời nói kế tiếp của Hứa Triết Quân làm cho hai mắt Tô Nhan bỗng
dưng mở to ra, không dám tin nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cô, Hứa Triết Quân tươi cười
ôn hòa, trong mắt là sự ôn nhu đến chết người nhưng cũng mang theo vài phần bá
đạo, “Mặc kệ cậu thích cũng tốt, không thích cũng thế, tớ đều sẽ không bỏ qua
cậu đâu.”

Tô Nhan trương mồm rộng, lại phát không ra tiếng. Trong lòng
giống như đột nhiên bị cái gì nhồi cho, người kia ám áp ôn nhu tươi cười giống
như có thể thấm thấu đến tấm lòng của cô, ấm áp, ôn nhu và vô cùng thoải
mái.

“Tô Nhan,
hãy thử thích tớ đi.” Hứa Triết Quân nhẹ giọng nói ở bên tai Tô
Nhan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận