Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Đã từng
trải qua ngày tháng tươi đẹp ở đây, Tô Nhan híp mắt, miễn cường ghé vào trên mặt
bàn, lặng lẳng như trở về nơi cũ, biểu tình cực kỳ hưởng thụ. Cô từng ngồi chỗ
này trong ba năm trung học, buổi sáng còn ăn vụng điểm tâm khi học, đi học thì
lén xem tiểu thuyết, làm càn khi dễ người khác…. Năm tháng học trò trải qua vô
lo như vậy, rõ ràng giống như chỉ cần quay đầu lại là có thể bắt lấy được, nhưng
rút cuộc trở về không được.

Bọn họ đều đã trưởng thành, bất tri bất giác lột xác dần thành
một bộ dạng khác xưa. Người luôn thường xuyên nhìn qua nhìn lại thì đều luôn
tốt, những người luôn cùng nhau khắc khẩu trong một thời gian dài thì lại mất
tích đâu không thấy. cho nên thoạt nhìn qua luôn là vui vẻ, vì thế cô cũng sẽ
luôn nhớ tới những gì đã qua.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Không biết từ khi nào Hứa Triết Quân đã
đứng dậy và ngồi xuống trước mặt Tô Nhan, ngồi thân xuống đến nhìn
cô.

Tô Nha đưa ngón tay vuốt lên sống mũi thẳng của hắn, đột nhiên
cười nói, “Em đang suy nghĩ xem anh là từ khi nào thì bắt đầu thích
em?”

Đại khái không nghĩ tới Tô Nhan đột nhiên hỏi hắn vấn đề này, Hứa
Triết Quân bắt lấy tay của cô, khẽ cắn đầu ngón tay trắng noãn của Tô Nhan rồi
suy nghĩ vài giây, cuối cùng bất được dĩ nói, “Cái này… anh cũng không
biết.”

Tô Nhan co giật khóe miệng, hiển nhiên đối với đáp án này không
tin cũng không hài lòng, “Gạt người, anh làm sao có thể không
biết.”

“Được rồi, anh sẽ nói.” Hứa Triết Quân nhếch khóe môi, đôi mắt
chứa đầy nhu tình, cười nói, “Bất quá thời gian cụ thể thì anh thực không còn
nhớ rõ nữa. Anh ấn tượng nhất là lần em chạy đua 800m với bộ dạng đáng thương,
khẩn trương như sắp chết đến nơi vậy, lúc đó anh cảm thấy rất thú vị. Em sau khi
ăn uống no đủ thì thoải mãn cười híp mắt vì hạnh phúc, bộ dạng rất đáng yêu, cực
kỳ giống Xuân Liễu, làm cho anh nhịn không được mà muốn nuôi dưỡng em. Nhưng anh
thích nhất cũng là bộ dạng ngốc nghếch của em khi không giải ra được bài
toán.”

“Lúc ấy anh đã nghĩ, trên đời này chỉ sợ tìm không được một cô
gái nào có bộ dạng ngu ngốc như em. Chờ tới khi anh phát hiện ra, anh cũng đã
thích em rồi. Khi đó em còn ngốc, cái gì cũng đều không hiểu. Anh nghĩ dù thế
nào cũng phải chờ sau khi thi vào trường đại học xong thì tìm biện pháp làm cho
cô gái ngốc như em thông suốt. Nhưng là…”

Hứa Triết Quân dùng răng nanh cắn đầu ngón tay Tô Nhan, cô tình
thêm chút lực đạo, giọng căm hận mà nói, “Nhưng mà em là kẻ vô tâm vô phế, thế
nhưng nghĩ giựt giây muốn đưa anh lên cửa cái gì mà hoa hậu giảng đường đó. Hiện
tại nghĩ đến lúc ấy anh không bị em làm tức chết đến hộc máu thật đúng là vận
khí.”

Nghĩ tới lúc đó, chính mình thật là đã nghĩ như vậy, Tô Nhan thè
lưới, ánh mắt nhìn thoáng qua, chột dạ không dám nhìn lại Hứa Triết
Quân.

“Thật vất vả đợi đi khi vào đại học, thế mà lại lòi đâu ra cái
tên Tần Mộc Phong.” Hứa Triết Quân nghiến răng nghiến lợi nói, đặc biệt là ba
chữ “Tần Mộc Phong”, lại bỏ thêm trọng âm cho câu, “Học trưởng ư, học trưởng
thật sự rất tốt.”

“Khụ… học trưởng chính là học trưởng mà…” Khi thấy ánh mắt nguy
hiểm của Hứa Triết Quân nhìn mình, Tô Nhan không hiểu sao lại có lo
lắng.

“Hừ.” Hứa Triết Quân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với vị học
trưởng này có ý kiến vẫn tương đối lớn. Hai con mắt nhìn chằm chằm vào Tô Nhan,
Hứa Triết Quân cười nói, “Dù sao sớm muốn gì đều phải đem em về
nhà.”

“Không phải đã sớm bị anh đem về nhà rồi sao?” Tô Nhan có chút
không biết nói gì, người này như thế nào lại có vẻ mặt oán phu thế này. Rõ ràng
là cô bị hắn uy hiếp không thể không chuyển qua ở cùng hắn, cuối cùng còn rơi
vào cái kết cục bị ăn đến không còn mảnh xướng, người nên oán hận là cô mới đúng
chứ?

“Không có giấy phép lái xe thì anh vẫn luôn bất an.” Hứa Triết
Quân quét mắt nhìn Tô Nhan một cái, nói một câu ý vị thâm
trường.

“A… Anh không có giấy phép sao? Vậy mà anh còn dám lái xe?” Nghĩ
tới hôm qua còn cùng hắn từ thành phố H về đây, Tô Nhan trong nháy mắt thấy lạnh
cả người, từ lòng bàn chân cho đến đỉnh đầu, cô rút cuộc là đã mạo hiểm như thế
nào?

Hứa Triết Quân trầm mặc, không mở miệng giải thích, chính là vỗ
vỗ đầu Tô Nhan rồi nói, “Em đừng nghĩ lung tung, giấy phép anh đã sớm lấy
rồi.”

Bởi vì có việc gấp nên Hứa Triết Quân phải trở về thành phố H
trong đêm.

Về nhà, Tô Nhan nhàm chán ở trong phòng của mình, cúi đầu nhìn
màn hình máy tình ngẩn người. Thói quen hằng ngày bên cạnh luôn có Hứa Triết
Quân, hôm nay không có hắn ở cùng liền có cảm giác thực không thoải mái. Tựa như
hiện tại đối với chiếc máy tính này, khóe mắt lại như nhìn đến thời điểm hắn
ngồi làm việc, Tô Nhan như cảm thấy thiếu đi cái gì đó, cả người không được tự
nhiên. Cái loại cảm giác vắng vẻ này, rất khó chịu.

Thời quen này xuất hiện quả thực đáng sợ.

Bất quá loại thói quen cảm thấy không được tự nhiên cùng vắn vẻ
này cũng chỉ có ở người không có việc gì, rảnh rỗi vạn phần mới có cảm giác đó.
Nếu người bận tới nỗi chân không chạm đất thì tuyệt đối không có thời gian đi
cảm thụ những cảm giác như thế. Tô Nhan ở nhà nghỉ ngơi không bao lâu, còn không
có cảm giác đủ thì đã bị nhị vị Tô gia đá đến đơn vị đã an bài tốt vị trí thực
tập từ trước.

Năng lực thích ứng hoàn cảnh của Tô Nhan rất mạng, không có
nguyên nhân nào khác, đơn giản vì thần kinh phản xả của cô hình cung và rất dài.
Thường đợi cho đến khi Tô Nhan phản ứng lại thì cô cũng sớm đã thích ứng được
với hoàn cảnh mới, hơn nữa cùng mọi người chung quanh mình bảo trì mối quan hệ
tốt. Nói thật ra, con người thuần ngốc của cô vừa ngốc lại vừa đáng yêu, không
có lực sát thương đối với sinh vật, cơ hồ tất cả mọi người đều rất
thích.

Quan hệ với mọi người rất tốt, hơn nữa công việc làm trong lúc
thực tập cũng rất đơn giản. Áp lực công việc rất nhỏ, thời gian nghỉ ngơi rất
nhiều, Tô Nhan ở đơn vị mới có thể nói là xuôi gió xuôi nước. Huống hồ mỗi cuối
tuần chỉ cần có thời gian, Hứa Triết Quân đều chạy đến thành phố N gặp Tô Nhan,
bất chấp mưa gió. Cuộc sống này của Tô Nhan coi như là tương đối dễ
chịu.

Nhị vị Tô Gia đều thu hết mọi thứ vào trong mắt, đối với tiểu tử
này cũng rất vừa lòng.

Thời gian trôi qua nhanh, những ngày thực tập, bôn ba lao lực cứ
như vậy mà trôi qua.

Mặc đồng phục tốt nghiệp, cầm bằng tốt nghiệp, Tô Nhan có loại
cảm giác dường như đã qua mấy đời rồi vậy. Cô rõ ràng cảm giác lần đầu tiên vào
đại học Z chỉ như ngày hôm qua, như thế nào hiện tại nhoáng mọt cái đã đến tốt
nghiệp rồi chứ?

“Nghĩ cái gì thế? Còn không mau lại đây chụp ảnh?” Lăng Sở Sở
nhéo nhéo hai má Tô Nhan, gọi Tô Nhan trở về.

Tốt nghiệp đại học, ai không thừa dịp cuối cùng như vậy có cơ hội
để làm một chút chuyện điên cuồng? Nhìn những nam sinh trong phòng ngủ đứng phất
phớ, viết đủ các loại lời nói đáng khinh lên giường, đầu Tô Nhan đầy hắc tuyến.
Bát quá sơ với những người mặc quần tốt nghiệp còn để người trần mà chụp ảnh thì
việc viết lên giường này chỉ là mây bay thôi.

Đối với sự điên cuồng của nam sinh mà nói thì nữ sinh vẫn là có
vẻ bảo thủ hơn. Tô Nhan sau khi chụp ảnh tập thể với mọi người xong thi tản ra
từng nhóm đi đến các danh lam thẳng cảnh đẹp của đại học Z mà chụp ảnh. Hơn phân
nửa là muốn tìm một chỗ tốt để ở cùng nhau, ngẫu nhiên có một số động tác ngốc
nghếch nữa, hoặc là tranh thủ lưu lại những gì trước mắt làm kỷ niệm riêng cho
mỗi người.

Thời gian ly biệt sắp đến, có vài nữ sinh thậm chí còn khóc đỏ
mắt. Dù sao về sau mọi người đều phải đi tới các nơi trên miền đất nước, muốn
gặp mặt không biết phải chờ tới năm nào tháng nào. Tô Nhan cùng Lăng Sở Sở vốn
là cùng quê quán, cùng nhau nhìn Cố Vi Ngôn ròi Trần Tuyền không biết nói gì,
không phải không muốn nói nhưng nhiều lời nói đến bên miệng đều cảm thấy không
thể biểu đạt hết được tâm tình giờ phút này.

Chúng ta từng sống cùng nhau tốt như vậy, trong không gian nhỏ
hẹp hơn 10m2, chúng ta cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, cùng nhau đi mua đồ, đi dạo
phố… cùng nhau nửa đêm bò lên giường nấu mì ăn liền, cùng nhau ngồi tư thế ngồi
xổm đáng khinh mà ăn hạt dưa.. Rất tuyệt đẹp, thời điểm khó gặp nhất của một
người chúng ta đều sống cùng nhau,tương thân tương ái, tuy hai mà
một.

Nay việc trách ra đã đến ngay trước mặt, không thể không trốn
tránh hiện thưc.

Tuy rằng xã hội hiện đại, internet trở thành phương tiện thông
tin thông dụng nhưng vẫn là bất đồng. Vô luận sau này cố gắng gặp lại nhau như
thế nào đi chăng nữa cũng không thể thân mật khăng khí giống như mấy năm học đại
học, vui vẻ không lo như trước nữa.

Nhất thời nghĩ tới như vậy, tâm Tô Nhan liền nhịn không được mà
có chút co rút đau đớn, thương cảm như vậy không biết nên nói gì. Không nghĩ
chia tách khỏi bạn bè như vậy nhưng lại không cách nào thay
đổi.

Thời điểm Hứa Triết Quân đến đón Tô Nhan, liền nhìn thấy nha đầu
kia khóc đến cả hai mắt sưng lên như quả hạch đào lớn. Hứa Triết Quân không có
mở miệng an ủi, dùng ngôn ngữ bây giờ giống như đem trứng chọi đá. Đêm Tô Nhan
ôm vào trong lòng, đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, Hứa Triết Quân cứ như
vậy không tiếng động đứng bên cạnh mà trấn an cô.

Đợi cho Tô Nhan bình tĩnh trở lại, tay Hứa Triết Quân đã nắm lấy
cái mũi nhỏ của cô, cười hỏi, “Tốt hơn chưa?”

“Vâng.” Tô Nhan có chút ngượng ngùng le lưỡi, đầu ở trong lòng
Hứa Triết Quân cọ cọ, cười hì hì.

“Được rồi, trở về nhà thôi.” Hứa Triết Quân nhếch khóe môi lên,
ôm lấy thắt lưng của cô, hướng bãi đỗ xe mà đi tới.

Nghe được hai chữ “về nhà”, Tô Nhan cảm thấy rất uất ức, có một
cảm giác ấm áp quanh quẩn trong lòng.

Tô Nhan hướng tới Hứa Triết Quân nhếch miệng cười, “Uh, chúng ta
về nhà.”

Về nhà, Tô Nhan cả người đầy mồ hôi, cảm giác rất khó chịu nên
trước hết chạy vào tắm để tắm rửa trước.

Đợi cho Tô Nhan tắm rửa xong, Hứa Triết Quân đã nấu xong nước lá
tỏi nấm hương xong rồi. Loại nước này uống rất tốt cho mọi người trong mùa hè,
mở điều hòa làm lạnh phòng dần dần, ôm chén nước lớn lên ngồi trên ghết sô pha,
xem là chuyện tình hưởng thủ đến cỡ nào. Đương
nhiên, nếu có một người nữa ngồi bên cạnh cùng xem, cùng làm chuyện giống mình,
cuộc sống như vậy thật tuyệt đẹp. Cuộc sống của Tô Nhan chính là mỹ mãn khiến
người ta đố kỵ như thế.

Hứa Triết Quân nghiêng đầu, đột nhiên nói, “A Nhan, tuần sau công
việc của anh ở nơi này đã xong.”

Tô Nhan trừng mắt nhìn, rồi cũng lên tiếng,
“Uh.”

“Anh tính đi thành phố N.”

Nghe nói như thế, Tô Nhan sửng sốt một chút rồi mới hỏi lại, “A…
vì sao? Anh ở thành phố H làm không thuận lợi sao?”

Hứa Triết Quân lắc đầu, “Không phải.”

“Thế vì sao muốn đi thành phố N?”

“Em nói xem?” Hứa Triết Quân mị hí mắt tình, trong mắt nổi lên sự
nguy hiểm.

Tô Nhan cười hì hì, thần kinh vội phản ứng lại, cọ cọ vào người
hắn xem như nhận sai.

Hứa Triết Quân quét mắt liếc nhìn Tô Nhan một cái, thấy vẻ mặt
nịnh nọt của cô cũng không muốn cùng cô so đo cái gì nữa, chỉ là nhẹ nhàng nói
ra một câu, “Cha mẹ anh cuối tháng này sẽ trở lại, bọn họ muốn gặp
em.”

“Cái gì?” Tô Nhan tựa hồ như chấn động, giống như bị điện giật mà
lập tức nhảy dựng lên. Cô khiếp sợ nhìn Hứa Triết Quân hồi lâu mới bình tĩnh trở
lại, sau đó lắp bắp hỏi, “Thật… thật sự sao?”

Hứa Triết Quân nhíu mày, rõ ràng có biểu tình như muốn nói, “em
nói vô nghĩa”.

“Cái này…” Tô Nhan xấu hổ, vô cùng rối rắm nhìn Hứa Triết Quân.
Cuối tháng này, không phải là cuối tuần sau sao? Thế trong nháy mắt làm sao mà
chuẩn bị kịp chứ.

“Sao?” Hứa Triết Quân nhếch mày, chờ câu nói tiếp theo của Tô
Nhan.

“Cái này… em còn không có chuẩn bị tâm ý.” Tô Nhan tội nghiệp
nhìn hắn.

Hứa Triết Quân nhếch môi lên rồi nói, “Anh không phải nói trước
cho em hai tuần để cho em chuẩn bị tâm lý sao?”

Tô Nhan trầm mặc. Cho người ta hai tháng sợ còn chuẩn bị không
được, chỉ có hai tuần còn không bằng sớm chết sớm siêu sinh
sao.

“Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ.” Hứa Triết Quân xoa
xoa đầu Tô Nhan, giọng nói mềm mại hơn, “Yên tâm, cha mẹ anh đều người nói
chuyện rất thoải mái. Hơn nữa bọn họ sớm đã biết em, không có việc gì
đâu.”

Yên tâm sao? Người ta trong hai tuần này cho dù có chuẩn bị tốt
tâm lý đến đâu cũng không an tâm. Tô Nhan khóc không ra nước mắt, người này mỗi
lần đều khiến cô trở tay không kịp. Lần trước muốn đến nhà cô đã thế này rồi,
lần này lại đến gặp cha mẹ hắn… Được rồi, thông báo trước ít nhất cũng được coi
là tiến bộ.

“Đừng nghĩ nữa. Dù sao trước sau gì cũng phải gặp, em trốn không
thoát đâu.” Hứa Triết Quân hôn nhẹ lên trán Tô Nhan, trấn an mà
nói.

Tô Nhan oán hận nhìn hắn một cái, bĩu môi không nói
gì.

Gặp bộ dạng khó xử này của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười khẽ,
“Đừng lo lắng, không phải còn có anh sao, em sợ cái gì?”

Có thể không lo lắng sao? Có thể không lo lắng sao? Đột nhiên nói
muốn gặp cha mẹ chồng… không đúng, như thế nào lại đột nhiên biến thành cha mẹ
chồng rồi? Thằng nhãi Hứa Triết Quân này chính là nói lời ngon tiếng ngọt cho cô
nghe. Mà mỗi lần đều là bị hắn lừa vào vòng như vậy, một vòng rồi lại một vòng
không cách nào thoát ra được. Nhớ tới bi kịch trải qua vô số lần, dưới đáy lòng
Tô Nhan yên lặng rơi lệ. Cô cả đời này thật sự là đã gặp một bi kịch thật
lớn.

Đợi chút, như thế nào lại có cảm giác có chút lạnh thế
này?

A….a…a , nút áo ngực của cô sao lại được cởi ra thế này
rồi?

“Hứa Triết Quân.” Tô Nhan nổi giận, muốn đẩy người đang nằm trên
người của mình ra nhưng lại bị Hứa Triết Quân dùng lực đẩy ngã trên ghế sô
pha.

“A Nhan, ăn no rồi nên vận động chút thôi.” Hứa Triết Quân ngẩng
đầu, liếm khóe miệng, lộ ra nụ cười mê người.

“Anh.. tên sắc lang, đại vô lại.” Tô Nhan muốn phản kháng, lại bị
Hứa Triết Quân kìm chặt ở trên sô pha.

Quần áo trên người, từng cái từng cái đều bị cởi ra, Tô Nhan khóc
không ra nước mắt.

Yêu nghiệt
cái gì, đại vô lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui