Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Hiện tại
Tô Nhan rút cuộc đã cảm nhận được câu kia của Hứa Triết Quân chân thật và ý
nghĩa đến thế nào, “Muốn đem em sớm ngày lấy về nhà.” Này không phải là cô muốn,
cô vừa đồng ý gả cho hắn thì người này ở sau lưng liền ai bài cha mẹ hai nhà gặp
mặt. Tốc độ này quá nhanh, đừng nói Tô Nhan mà ngay cả Lăng Sở Sở cùng Tần Mộc
Thiên đều líu lưỡi, đây là trường hợp gì chứ?

Nhưng nói trở về, cha mẹ hai nhà gặp mặt rất là ăn nhịp với nhau.
Bốn đại nhân vui tươi hớn hở mà bắt đầu kế hoạch mua nhà cho vợ chồng mới cưới ở
nơi nào, trang hoàng nhà như thế nào, khi nào thì đi đăng ký kết hôn, khi nào
thì làm rượu hỉ. Càng làm cho Tô Nhan cảm thấy lạnh cả sống lưng là cha mẹ hai
nhà ngay cả khi nào hai người bọn họ sinh con cũng đã có kế hoạch. Nói cái gì mà
nếu cuối năm nay cưới thì tranh thủ năm sau sinh một được. Tô Nhan nghe được vậy
mà uống trà cũng khẽ run lên, rất khủng bố.

Vốn Tô Nhan nghĩ đến, như vậy cũng được nhưng sau khi nghe hết Tô
Nhan mới biết được, chính mình rút cuộc là quá ngây thơ rồi.

Cha mẹ hai nhà không chỉ lên kế hoạch sinh một đứa mà càng đáng
sợ hơn là còn kế hoạch sinh đứa con thứ hai cho hai người bọn họ nữa
rồi.

Tô Nhan ngồi ở bên cạnh nghe được mà mồ hôi lạnh đều ứa ra. Dù là
Hứa Triết Quân nắm tay cô, nhưng trong lòng bàn tay của cô lạnh lẽo vẫn là lạnh
lẽo. Không chỉ tay ngay cả người vô tâm vô phế như cô cũng bắt đầu cảm thấy lạnh
toàn thân từ trong ra ngoài. Cái gì mà sinh đứa nhỏ, chỉ nghĩ thôi cũng thật
đáng sợ. Nhưng đây là sinh hai đứa nữa thì đương nhiên là càng đáng sợ hơn nữa.
Không có đáng sợ nhất mà chỉ có càng đáng sợ hơn mà thôi.

Đợi cho cha mẹ hai nhà nói chuyện ổn định xong, Tô Nhan đột nhiên
có một loại cảm thụ khi nhìn Hứa Triết Quân đang cười yếu ớt bên người, người
đàn ông này không xa trong tương lại sẽ là chồng của cô. Đây là một loại cảm
giác thực thần lỳ, không thể có ngôn ngữ nào diễn tả được, lại rất kỳ
quái.

Nhà mới của Tô Nhan và Hứa Triết Quân là ở trung tâm thành phố,
ngay bờ sông, tầm nhìn vô cùng tốt.

Việc trang hoàng lại căn nhà cũng rất phiền toái, đương nhiên
loại chuyện phiền toái này chưa bao giờ cần Tô Nhan quan tâm. Việc Tô Nhan phải
làm chính là trong những bản thiết kế trang hoàng ngôi nhà thì Tô Nhan phải chọn
một bản mà cô thích nhất, sau đó cùng Hứa Triết Quân mua thêm những dụng cụ điện
linh tinh gì đó nữa.

Đối với việc bố trí, trang hoàng cho căn nhà mới, Tô Nhan có
nhiệt tình rất lớn. Tô Nhan còn chừa riêng ra một phòng làm thư phòng chuyên
dụng cho hai người. Trong thư phòng, một mặt tường được điều chỉnh lên để kê một
giá sách. Về phần ban công, trừ bỏ chuẩn bị cửa sổ nhìn ra ngoài thật lớn, Tô
Nhan còn chọn một bàn đá cùng dây xích đu mà chính mình thích làm đã lâu. Phần
lớn xích đu đặt gần cửa sổ, để Tô Nhan có thể một bên ngẩn người mà một bên có
thể phơi nắng, ngẫm lại chính là một loại hưởng thụ cực hạn.

Đợi cho việc trang hoàng nhà mới hoàn thành, đã thu dọn hoàn
chỉnh, nhìn căn phòng mới của chính mình, trong lòng Tô Nhan cảm giác căn bản là
không thể nào hình dung được. Đặc biệt bên người là Hứa Triết Quân đang mỉm cười
nhìn cô mà nói, “A Nhan, phòng ở chuẩn bị tốt rồi, chúng ta cũng nên đi đăng ký
thôi.”

Không biết vì sao khi Hứa Triết Quân nói ra những lời này, Tô
Nhan luôn luôn có cảm giác mình rơi vào cạm bẫy. Giống như là một người thật lâu
trước đó đã đào sẵn một cái hố, sau đó cầm đủ loại gì đó dụ hoặc cô, uy hiếp cô,
thời điểm cô bất tri bất giắc cách cái hố này càng gần, đợi lúc cô đứng bên cạnh
hố thì có lọt vào cái hố này hay không cơ hồ đã không phải là do cô nữa
rồi.

Đúng vậy, tựa như người hiện tại đang ở phỉa sau đây, Hứa Triết
Quân hỏi như vậy mà Tô Nhan có thể nói “Không” sao? Không thể! Tuy rằng cô cũng
không nghĩ nhưng không muốn cùng không thể là hai chuyện khác nhau.Tuy rằng cô
cũng là cam tâm tình nguyện nhưng là rút cuộc có loại cảm giác không cam lòng
khi bị người khác dụ dỗ.

Trong lòng Tô Nhan cứ không cam lòng như vậy, rục rịch, không
hiểu là cảm giác ủy khuất nghẹn ngào gì nữa. Buổi tối về nhà, Tô Nhan liền gọi
điện thoại nói chuyện với Lăng Sở Sở, cô cần lời khuyên của Sở Sở để làm cân
bằng mọi thứ trong lòng mình.

“Sở Sở, tớ là mạc danh kỳ diệu mà bị thằng nhãi Hứa Triết Quân
này lôi kéo đi đăng ký mất. Thứ ba tuần sau nha. Chính là năm ngày
sau.

“Ai nha, nhanh như vậy sao? Hạnh động của Hứa Triết Quân quả
nhiên là nhanh.” Tương đối làm cho Tô Nhan rối rắm, Lăng Sở Sở hoàn toàn là có
thể nhìn ra tâm tình của nha đầu kia, có thể nói cô đang rất thoải mái khoái
trá.

Tô Nhan lệ rơi đầy mặt, ai oán nói, “Sở Sở, cậu không cần nói mát
tớ…”

“Cái gì mà nói mát chứ? Các cậu vốn sẽ kết hôn, sớm đi đăng ký
một chút hay đăg ký muộn chút có gì khác nhau sao?”

Tô Nhan đen mặt, không khác nhau nhưng là trong lòng cô đang
không cam lòng được, rất khó chịu.

“Sự tình như đinh đã đóng cột, cậu ngay cả khả năng giãy dụa cũng
không có. Đừng nói cậu không nghĩ sẽ đổi ý, cho dù cậu đổi ý cũng không thể nào.
Tớ không nói Hứa Triết Quân nhưng nếu cậu đổi ý thì cha mẹ hai hà liền đêm cậu
ra mà đánh đến chết.” Lăng Sở Sở nhẹ nhàng nói ra mấy câu liền đem ý nghĩ của Tô
Nhan đả kích một cách nặng nề.

“ A….a…a….a, tớ không muốn lập gia đình, tớ không muốn làm con
gái. Tớ như thế nào lại mặc danh kỳ diệu mà đi đăng ký thế này chứ? Tớ mới tốt
nghiệp đại học mà. Thanh xuân của tớ không thể bị chôn vùi vì hôn nhân như thế
được.” Tô Nhan quay cuồng ở trên giường, không ngừng gào lên, nghẹn khuất đến
cực điểm.

Lăng Sở Sở tùy ý cho Tô Nhan kêu gào, đợi cho cô ấy kêu gào đủ
thì thản nhiên ném ra một câu, “Cậu nghĩ chỉ mình cậu có thanh xuân đó hả? Thế
thanh xuân của Hứa Triết Quân không phải là thanh xuân sao?”

Tô Nhan bĩu môi, không được đánh đồng như vậy được
không?

“Hơn nữa, người ta có bắt buộc cậu không? Cậu có nửa điểm không
muốn sao? Đừng có phúc mà không biết hưởng như thế.”

“Hứa Triết Quân là một người đàn ông tốt như vậy, cậu có thể tìm
ra người thứ hai như vậy sao? Cho dù tìm được, cậu cảm thấy trên đời này còn có
người sẽ đem cậu nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều như hắn nữa hay
sao?”

“Cậu còn chưa nghĩ tới cha mẹ của Hứa Triết Quân cũng là cha mẹ
chồng tương lai của cậu cũng thích cậu như vậy.Cậu hiện tại nghĩ có thể tim được
một cha mẹ chồng như họ dễ dàng như vậy sao?”

“Đừng nhiều chuyện nữa. Thành khẩn đi đăng ký kết hôn cho tớ
đi.”

Tô Nhan dưới sự chỉ dạy của Lăng Sở Sở, đầu cúi càng thấp, cô
không phải trước khi kết hôn đi đăng ký thôi sao.

“Nói, các cậu đăng ký rồi thì khi nào làm rượu mừng đây?” Không
đợi Tô Nhan nói chuyện thì Lăng Sở Sở đã hỏi lại.

“Chắc là tháng sau, cuối tháng này bắt đầu phát thiệp cưới. Cha
mẹ hai nhà đều thương lượng tốt lắm rồi…” Tô Nhan bĩu môi, có chút hậm
hực.

Lăng Sở Sở cười cười, ôn nhu nói, “A Nhan, cậu phải đi lấy chồng
rồi, thật là tốt.”

“A…” Tô Nhan sửng sốt, không biết nói cái gì cho
phải.

“Hứa Triết Quân là một người đàn ông tốt, cậu lấy hắn thì tớ rất
yên tâm.” Khi nói những lời này, Lăng Sở Sở đột nhiên cảm thấy mình có điểm
giống mẹ của Tô Nhan nhưng cô vẫn là mỉm cười, tiếp tục nói, “Đừng nghĩ lung
tung nữa, cậu lấy hắn thì cậu sẽ rất hạnh phúc.”

“Uh.” Tô Nhan cũng trả lời lại, cô biết Sở Sở nói
đúng.

“Cậu yên tâm nếu hắn dám phản bội cậu, tớ sẽ là người đầu tiên xử
lý hắn.”

“Hihi, tớ biết Sở Sở đối với tớ là tốt nhất.”

“A Nhan…”

“Sao?”

“Cậu là người đầu tiên lấy chồng, sang năm là tớ rồi tới Vi Ngôn
cùng Tiểu Tuyền. Chúng ta đều đã lập gia đình, mỗi người đều có gia đình riêng
của mình. Đợi cho chúng ta sau khi sinh con, còn có thể cùng nhau mang đứa nhỏ
đi tụ họp nữa. Cậu ngẫm lại xem như vậy sẽ có rất nhiều điều thú
vị.”

Nghe Lăng Sở Sở nói, trong đầu Tô Nhan nghi đến cảnh 4 người mang
theo con nhỏ, nhịn không được bật cười, “Uh, nhất định sẽ rất thú
vị.”

“cho nên nói nha chúng ta đều phải lập gia đình. Cậu là người mở
đầu rồi đó.” Lăng Sở Sở trêu đùa.

“Uh, tớ sẽ cố gắng làm người mở đầu thật tốt.” Tô Nhan mỉm cười,
phát giác sự cam lòng và hậm hực đã không thấy đâu nữa.

Lấy sổ hồng, đăng ký kết hôn cùng với 9 đồng tiên. Kết hôn thực
tiện nghi, đây là cảm tưởng của Tô Nhan sau khi đăng ký xong.

Loạng choạng cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay, Hứa Triết
Quân cười đến hết sức vui vẻ, có giấy chứng chỉ này, hắn sau này có thể nắm được
mọi thứ rồi.

“Bà xã, theo anh về nhà đi.” Hứa Triết Quân loan khóe miệng, cười
hì hì ôm bả vai Tô Nhan.

Đây là lần thứ hai Hứa Triết Quân gọi Tô Nhan là bà xã, Tô Nhan
nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, lại nhìn đến Hứa Triết Quân đang cười cười, quệt cái
miệng nhỏ nhắn đột nhiên mở miếng nói ra như hắt cho hắn một gáo nước lạnh, “Anh
xem, bên cạnh không phải là làm thủ tục ly hôn sao, người ly hôn so với người
kết hôn cũng kém không ít. Đầu năm nay, ly hôn cũng rất thuận tiện, kết hôn cũng
không có gì đảm bảo cả.”

Hứa Triết Quân đưa tay dùng sức véo cái mũi nhỏ của Tô Nhan, cười
mắng, “Em là tiểu cô nương không lương tâm, vừa đăng ký xong đã nghĩ kết hôn
không đảm bảo sao? Loại sự tình ly hôn này, em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ. Đời
này em đều là của anh.”

Tô Nhan thè lưỡi, cũng không phản bác, thành thành thật thật đi
theo Hứa Triết Quân về nhà. Từ sau khi nhà mới được trang hoàng lại, tuần trước
Tô Nhan liền chuyển đến nhà mới cùng ở với Hứa Triết Quân. Nay đã đăng ký, hai
người cuối cùng cũng ở chung một cách hợp pháp.

Tắm rửa xong đi ra, Hứa Triết Quân nhìn Tô Nhan đang nằm ở trên
giường, duối đôi chân nhỏ trắng nõn cân xứng, phá lệ đến mê người. Hứa Triết
Quân liền đi tới, tựa vào bên cạnh Tô Nhan, cười tủm tỉm cắn vành tai Tô Nhan,
vẫn giống như bình thường mà gọi, “Bà xã?”

“Sao thế?” Tô Nhan quay đầu qua một bên, tránh thoát sự quấy rầy
của Hứa Triết Quân rồi mới lên tiếng.

Hứa Triết Quân nhếch khóe môi, ở bên tai cô thổi khí, ngôn ngữ
tràn đấy tình ái muội, “Cha mẹ nói muốn sớm ôm cháu rồi, em nói chúng ta có
phải hay không cần cố gắng thêm hả?”

Tô Nhan đưa tay ngăn Hứa Triết Quân đang muốn hôn mình lại, nhíu
mày nói, “Không cần, em không muốn có đứa nhỏ để mặc không được áo cưới
đâu.”

“Yên tâm, cho dù có cũng mới nửa tháng, một chút cũng không nhìn
ra.” Người Hứa Triết Quân bắt đầu di chuyển sau lưng Tô Nhan, đem Tô Nhan cố
định chặt ở trong lòng mình, không cho cô cơ hội đào tẩu.

“Hứa Triết Quân, anh đây là đang động dục rồi sao?” Mắt thấy
chính váy ngủ của mình sắp bị cởi ra, Tô Nhan giận dữ hô lớn.

Hứa Triết Quân cười, không có lên tiếng trả lời, chính là động
tác trong tay càng nhanh hơn. Tô Nhan giận dữ như thế cũng không thể cản được
Hứa Triết Quân tiến công thần tốc như vậy, mắt thấy váy ngủ đáng thương của mình
bị cởi, Tô Nhan khóc không ra nước mắt, chỉ có thể liên tục giận dữ kêu
lên.

Nhưng là không qua bao lâu, ngay cả lời mắng chửi giận dữ đều
chuyển thành tiếng rên nức nở…

Đêm còn dài, quá trình tạo người cũng còn rất
dài…

Cố gắng trả giá sẽ nhận được hồi báo.

Dưới sự cày cấy ngày đêm của Hứa Triết Quân, tới gần hôn lễ thì
Tô Nhan mang thai.

Biết được tin tức này, cha mẹ hai nhà đương nhiên là rất vui
mừng, Hứa Triết Quân “đầu sở gây nên” việc này đương nhiên mỗi ngày đều mang mặt
mày hớn hở. Người duy nhất buồn bực chỉ còn lại tân nương của chúng ta Tô Nhan
mà bây giờ còn đã cộng thêm chức vị làm mẹ nữa.

Tuy rằng một chút cũng không nhìn ra được nhưng mang theo đứa nhỏ
cử hành hôn lễ vẫn làm cho Tô Nhan rất buồn bực.

Vì vậy suốt hai ngày, Tô Nhan cũng chưa cho Hứa Triết Quân một
sắc mặt hòa nhã nào. Giữ yên lặng ngồi ở trên ghế sô pha, Tô Nhan cầm cây tăm
châm mấy miếng tạo trên bàn.

“Vô lại, đại vô lại. Làm xằng bậy.” Tô Nhan một bên hung hăng
châm, miệng còn không ngừng nói.

Không cần đoán, kẻ vô lại này, tên làm xằng bậy này đương nhiên
là ông xã của cô rồi, tương lai là cha của con cô, Hứa Triết
Quân.

“Đừng nóng giận, tức giận như vậy đối với đứa nhỏ không tốt.” Tuy
rằng đứa nhỏ bây giờ còn chính là bào thai nhỏ, căn bản không có ảnh hưởng gì,
Hứa Triết Quân vẫn quyết định trước tiên là lấy đứa nhỏ làm cái cớ, cố gắng gần
gũi với bà xã đang nổi giận đùng đùng kia.

Tô Nhan bĩu môi, mắt lạnh liếc mắt nhìn Hứa Triết Quân một cái,
theo bản năng sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phẳng của chính
mình.

“Ngoan, đừng nóng giận, là anh không tốt.” Ngồi xuống bên người
Tô Nhan, đem cô ôm vào trong ngực, Hứa Triết Quân khó khăn được khi ngoan ngoãn
nhận sai.

“Hừ, nhận sai thì hữu dụng sao? Đứa nhỏ cũng đã có rồi.” Tô Nhan
quyệt miệng, cầm tay Hứa Triết Quân đang ở bên hông mình cắn một
phát.

“Uh, là anh vô dụng. Nhưng là anh thật tâm nhận sai, quý nhất là
sự thật tình thôi.” Hứa Triết Quân vuốt đầu Tô Nhan, trấn an mà
nói.

Thật tình thì hữu dụng lắm sao? Thật tình có thể đem đứa trẻ
trong bụng trở về như chưa từng có gì sao, chờ đến khi kết hôn xong lại trở về
trong bụng cô sao?

“Không có việc gì, ai cũng nhìn không ra, em coi như là không có
chẳng phải là được rồi sao?”

“Có là có, chẳng lẻ anh còn đem con biến thành không có
sao?”

“Ngoan, đừng dẫu môi nữa. Bằng không con sinh ra dẫu môi giống
như em thì làm sao bây giờ?”

Nghe xong lời này, Tô Nhan lập tức không dẫu môi
nữa.

Hứa Triết Quân nhếch môi cười, tựa đầu trên bờ vai Tô Nhan, ôn
nhu nói, “A Nhan, anh rất vui.”

“Hả?” Tô Nhan nhíu mày, khuôn mặt của hắn phản chiếu rõ trên mặt
bàn.

“Anh rút cuộc đã đem em cưới về nhà. Hơn nữa chúng ta còn có con
nữa.”

“Uh.” Bên khóe môi Tô Nhan lan tràn ra một nụ cười hạnh phúc,
“Em cuối cùng cũng được anh cưới về nhà nhưng lại chuẩn bị phải sinh con cho anh
rồi.”

Cũng không biết đứa trẻ này là nam hay nữ, nếu là một bé trai thì
có thể là một tiểu yêu nghiệt hay không? Nếu là tiểu yêu nghiệt, tương lại sẽ là
tai họa cho con gái nhà người ta rồi đây. Oa oa ha ha ha, nếu Sở Sở, Vi Ngôn,
Tiểu Tuyền có con gái thì phải khiến cho tiểu yêu nghiệt nhà mình đi gây tai học
mới được. Nghĩ đến đây, Tô Nhan nhịn không được cười rộ lên.

Chò dù gả
cho người đó, còn chuẩn bị làm mẹ, rồi cuộc sống tương lai vẫn là có tình ý như
vậy, không phải sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui