Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Làm một
học sinh cấp 3 có đủ tư cách, cô phải có được khí lực kiên cường, nghị lực phải
bền gan vững chí, tinh thần dũng cảm tiến tới cùng với có thể chống cự hết tất
cả các dụ hoặc cùng các đãi ngộ chí lực bất bình đẳng. Chỉ có như vậy, cô mới có
thể hơn được người khác còn ở nhà được ưu đãi hưởng thụ kỳ nghỉ đông, chính mình
lại muốn đối mặt với vấn đề vô cùng rộng lớn như thế trong cuộc sống để tiếp tục
kiên cường sống sót.

Đúng vậy, đây không phải vừa hết năm được vài ngày sao, trường
cấp 3 vạn ác bắt đầu vào lịch học bù. Làm Tô Nhan buồn bực vô cùng, đem tui sách
đi qua đường cái trống trải, vài bóng người trong trường học tiêu điều, cuối
cùng thì cô cũng lê lết thân mình vào được phòng học, trong lòng rút cuộc cũng
được cân bằng lại. Đương nhiên nếu có thể xem nhẹ về việc những lời nói hay
những đồ vật bất phân minh đang bay về phía cô thì tâm tình của cô lại càng đỡ
hơn.

“A Nhan! Nhớ cậu muốn chết.” Theo tiếng kêu mỹ miều của Lăng Sở
Sở, toàn thân Tô Nhan nổi da gà đồng loạt.

“ừ, tớ cũng vậy rất nhớ cậu.” Đem người trong lòng đẩy về chỗ
ngồi, Tô Nhan bắt đầu chậm rì sửa sang lại này nọ.

Bị đẩy về chỗ ngồi, vẻ mặt Lăng Sở Sở lộ ra bộ dạng như bị bội
tình bạc nghĩa, ai oán nói, “A Nhan, cậu không thương tớ.
huhu…”

Tô Nhan cũng là vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, bắt đầu sắp
xếp xong chỗ ngồi của mình, quay qua nhéo nhéo hai má Lăng Sở Sở. Mặt Tô Nhan
đột nhiên trở nên dữ tợn rồi đứng lên, “Hừ,hừ, hừ, Yêu cậu? Yêu cái tên gặp sắc
quên nghĩa, có đàn ông rồi liền quên luôn người bạn gái như tớ sao? Hừ hừ! Tớ
nhưng là nhớ rõ người nào đó ngay cả một mình tớ đi ăn lẩu cũng không chịu đi
cùng còn nói rằng thời gian này đi không được đâu.”

“A… cái này không đúng dịp thôi.” Lăng Sở Sở gặp Tô Nhan còn nhớ
rõ chuyện ngày đó, lập tức cười làm lành.

Tô Nhan cũng không thèm tính toán làm gì, chống tay nơi eo từ
trên cao nhìn xuống, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lăng Sở Sở một cái, “Ai ui,
đúng dịp? Tớ thấy không quan tâm vẫn là không quan tâm, mùng một cũng như 15
thôi, rất vừa vặn đi?”

“A Nhan, A Nhan tốt, A Nhan tổ tông của tớ.” Lăng Sở Sở nắm góc
áo của Tô Nhan, vẻ mặt như người vợ nhỏ đang nhận lỗi, “Tớ sai lầm rồi, tớ không
nên không để ý tới cậu. Nếu không như vậy đi, chúng ta hôm nay tan học đi ăn lẩu
đi?”

Tô Nhan nhẹ nhàng nâng cằm Lăng Sở Sở lên, vuốt ve vài cái như
đang cố tình ăn đậu hủ rồi nói, “Chậm thôi nào, tiểu nương tử Sở Sở, quan nhân
nhà người đã ăn rồi.”

Nói gì chứ Lăng Sở Sở dù sao cũng là một người đẹp, tốc độ nhập
diễn cũng là vô cùng nhanh, nghe Tô Nhan nói như vậy, hai mắt đã nổi lên một
tầng hơi nước mông lung, thoạt nhìn rất động lòng người nhưng cũng làm cho người
ta rất đau lòng, “Quan nhân, chẳng lẽ người đã cùng người khác kết tân
hoan?”

“Tiểu nương tử Sở Sở chớ cần lo lắng, dù có là tân hoan thì làm
sao có thể để cho tiểu nương tử Sở Sở động lòng người thế này chê cười được
chứ.” Nói xong Tô Nhan còn làm bộ sờ soạng hai má Lăng Sở Sở một phen trêu đùa,
“Đến đây, còn không mau cấp cho quan nhân ta một nụ cười nào.”

Lăng Sở Sở vẫn là cúi đầu, ai oán nói, “Đó là câu nói cửa miệng
nhưng chỉ thấy người mới cười chứ không thấy người cũ khóc. Quan nhân đã có tân
hoan, Sở Sở ta còn lại như thế nào mà cười cho được?”

Tô Nhan vừa muốn tiếp tục nói cái gì đó, lại nghe được một trận
ho khan, ngẩng đầu vừa thấy đúng là Hứa Triết Quân, “Hai người các cậu đang diễn
kịch gì mà không thấy đàn ông con trai gì vậy?” Đã đứng nhìn một hồi lâu, Hứa
Triết Quân có chút buồn cười hỏi.
“Diễn
trò? Vậy cậu coi diễn lâu như vậy tại sao còn không giao tiền xem ra đây?” Tô
Nhan chà xát ngón tay, vẻ mặt con buôn.

“Tiền không có.” Hứa Triết Quân trở lại ngồi vào chỗ, buông túi
sách nhún nhún vai nói, “Bất quá Xuân Liễu trước đó vài ngày vừa sinh được một
con mèo nhỏ, khi đó hai mắt của nó giống như mắt uyên ương vậy, thuần trắng, có
khuôn mặt đặc biệt rất đẹp.”

“Thật sao?” Tô Nhan nghe được Xuân Liễu sinh được con mèo nhỏ,
hai mắt chỉ kém không toát ra được hai khối tình yêu thôi, bất quá cũng tỏa ra
kim quang khiếp người.

“Đại khái là thật đi.” Hứa Triết Quân một mặt thu thập cái bàn,
nhìn đến vẻ mặt chờ mong của Tô Nhan, giống như vô tình tiếp tục nói, “Nghe nói
ngày hôm qua đã có thể chạy loạn, nơi của tớ nhưng thật ra cũng còn mấy tấm ảnh
chụp.”

Vừa nghe còn có ảnh chụp, Tô Nhan liền kích động kêu lên, cả
người giống như ăn phải 180 cân thuốc kích thích vậy, kêu lên, “Ảnh chụp. Hứa
Triết Quân, cho tớ xem ảnh chụp.”

Hứa Triết Quân lại giống như cái gì cũng
chưa có nghe thấy, không phát hiện ra cái gì vẫn tiếp tục cúi đầu thu thập này
nọ. Tô Nhan vốn biết nhưng cũng không ảo não, chỉ có thể dùng ra tuyệt kỹ độc
môn chi nhất : niệm kinh thuật. Tương truyền tuyệt kỹ này theo Đường Tăng mà
truyền xuống cho nhân gian, uy lực thật lớn vô cùng. Tô Nhan dùng tuyệt kỹ này
độc bá trong ngoài đã hơn ba lần, chưa bao giờ gặp được địch thủ ."Hứa Triết
Quân, ảnh chụp ~ ảnh chụp ~ ảnh chụp ~ Hứa Triết Quân, ảnh chụp ~ ảnh chụp ~ ảnh
chụp ~ "

Thẳng đến khi thu thập xong, Hứa Triết Quân mới ngẩng đầu giống
như mới nhìn đến bạn học Tô Nhan, cả người lẫn vật cười đến vô hại, “Hả, bạn học
Tô Nhan, cậu vừa nhắc tới cái gì nhỉ? Tớ cũng nghe chưa có
rõ.”

Nghe chưa có rõ? Trên trán Tô Nhân gân xanh nổi lên, thật muốn
nhảy dựng lên mà bóp chết tên yêu nghiệt này. Bất quả đảo mắt vẫn nghĩ lại là
trên tay hắn có ảnh chụp con mèo nhỏ, lòng hiếu kỳ chung quy ngăn chặn sự tức
giận, “Ảnh chụp, ảnh chụp của con mèo nhỏ, cho tớ xem một
chút.”

“A. Thì ra cậu nói là ảnh chụp con mèo nhỏ nha.” Hứa Triết Quân
bừng tỉnh đại ngộ, làm cho Tô Nhan thấy được vài tia ánh sáng, “Nhưng là tớ làm
sao lại phải để cho cậu xem?”

Ta nhẫn! Hắn nha, có phải là đàn ông hay không, không phải chỉ
hỏi xem có ảnh chụp thôi sao? Cũng chỉ có như vậy thôi? Thật là. Tô Nhan vẻ mặt
khinh bỉ, trong lòng không ngừng phỉ bang, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi ,
“Không phải là chỉ xem ảnh chụp thôi sao? Như thế nào? Nhỏ mọn như
vậy?”

“Cậu không biết sao? Tớ vẫn rất keo kiệt.” Hứa Trứa Quân nghe
xong cũng không phản bác, ngược lại còn gật gật đầu mà nói.

Gặp Tô Nhan không nói gì mà chỉ xoay người rời đi, Hứa Triết Quân
vội vàng giữ chặt tay của cô, để vào đó chiếc điện thoại di động, hình ảnh trong
đó chỉ có thể là con mèo nhỏ đáng yêu. Tô Nhan cầm di động, mở ra xem mấy hình
ảnh, rất đáng yêu. Một động vật nhiễu loạn rất đáng yêu nha. Xuân Liễu sinh ra
chú mèo con này, người người đều thấy là cực phẩm nha, hoàn toàn đem Tô Nhan trở
thành tù binh còn kém không đối với chiếc điện thoại di động mà chảy nước miếng
thôi. Bên bên Lăng Sở Sở vừa thấy con mèo nhỏ đáng yêu như vậy cũng không thể
ngăn cản mị lực của nó mà trở thành tù binh, đi theo Tô Nhan hai người nhìn chằm
chằm vào màn hình điện thoại di động.

“Oa, rất đáng yêu, muốn cắn một miếng nha.”

“Cắn? Cậu rất nhẫn tâm, loại vật cực phẩm này, hôn mới cái mới
đúng chứ..”

“Đúng đúng, chỉ nghĩ muốn ôm một cái vào trong ngực
thôi…”

…………………..

Nhìn hai cô gái mắt hoa si cầm điện thoại di động của chính mình,
Hứa Triết Quân chỉ có thể đưa quyển sách ra xem, nhắm mắt làm ngơ nha! Đợi cho
hai người rút cuộc phát hiện lương tâm của mình thì cũng trả lại điện thoại cho
Hứa Triết Quân, Tô Nhan đột nhiên phán ra một câu, “Hứa Triết Quân, cậu cẩn thận
một chút, bị lão sư nhìn thấy là sẽ mất đó.”

“Chậc chậc,, cái này cậu không cần lo lắng, cậu nghĩ rằng tớ ngốc
như cậu vậy sao?” Hứa Triết Quân nâng cao đôi mắt, miễn cưỡng trả
lời.

“Cậu..” Tô Nhan rút cuộc hiểu được cái gì là người hảo tâm bề
ngoài nhưng thực ra là lòng lang dạ thú, chính mình như thế nhưng lại đi nhắc
nhở cho hắn như thế, khẳng định đầu óc vừa mới nhìn thấy chú mèo đáng yêu kia
nên giờ có điểm choáng váng.

“Mộc Thiên, cậu như thế nào đem theo cái thùng ấy đi học thế?”
Mấy người nghe được lời nói của Lăng Sở Sở liền quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần
Mộc Thien ôm một cái thùng cũng không lớn lắm.

“Đúng vậy,Mộc Thiên, cậu đây đang tính giả bộ làm cái gì nha?”
Hứa Triết Quân cũng hỏi.

Tần Mộc Thiên đi vào chỗ ngồi của mình, đem thùng đặt ở trên bàn
có chút buồn bực. Trời xanh chứng giám! Cái thùng này hắn theo lời cha hắn thì
có thể cùng nhau mang tới cũng được. Hết xe lửa rồi lại xe bus, thế mà sáng tinh
mơ vẫn là đạp xe đạp còn không thể ngã, với hắn thì dễ dàng thôi nhưng là nghĩ
đến lời dặn dò của anh trai hắn, hắn lại không thể không theo, chẳng lẽ đây là
vận mệnh của hắn thôi sao?

Gặp Tần Mộc Thiên không có phản ứng, Tô Nhan tiến lên hỏi “Rút
cuộc là cái gì thế?”

“Tớ làm sao mà biết là cái gì?” Nhìn đến Tô Nhan, Tần Mộc Thiên
tức giận nói. Chính là cậu! Chính là cậu làm hại mình phải làm cu li, làm kẻ lao
động.

“Cậu đem đến mà cậu không biết sao?” Tô Nhan có chút không
hiểu.

Tần Mộc
Thiên đứng dậy ôm lấy cái thùng đưa tới trong tay Tô Nhan rồi nói ,“Tớ đương
nhiên không biết! Anh trai tớ đưa cho cậu này nọ, cậu cho tôi mượn 180 lá gan
tôi cũng không dám bỏ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui