Edit: Min
Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du, vươn tay đẩy nghiêng người Tây Ngạn Du vào bên trong.
Phát hiện Tây Ngạn Du vẫn không tỉnh, ngủ thơm ngon như cũ, lại đẩy Tây Ngạn Du tiếp. Thẳng đến khi đem Tây Ngạn Du quay cuồng vào tận trong cùng, cầm một cái chăn đặt ở giữa ngăn cách, lúc này mới làm như không có việc gì mà vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, một lần nữa nằm nghiêng người quay mặt ra bên ngoài.
Vân Lâm Quân nhìn thấy hết thảy, dần dần ánh mắt dừng ở sợi tóc trong tay.
Giây lát sau, sợi tóc bị rớt hóa thành băng tinh lấp lánh phiêu tán theo gió, thân ảnh Vân Lâm Quân biến mất tại chỗ.
Cảnh thế giới trong mơ.
Vân Lâm Quân vẫn bị chắn ở ngoài như cũ, nhìn thân ảnh Tây Ngạn Du ngủ thoả mãn lại thích ý trên đám mây, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng chạm vào cái chắn.
Cái chắn không chút sứt mẻ.
Khóe môi Vân Lâm Quân nổi lên ý cười, hơi hơi giơ tay, tiên khí màu trắng trong tay giống như sương mù từ từ dâng lên, tiếp cận cái chắn.
Nhưng vô luận đụng chạm cái chắn như thế nào, nó vẫn vững chắc như cũ.
Vân Lâm Quân như suy tư gì, một lát sau, bước một bước, địa điểm ngàn dặm, một cảnh khác trong mơ hiện ra.
Cảnh trong mơ này, là một cánh đồng tuyết băng sơn.
Một chân bước vào bên trong, ống tay áo nhẹ phất, vô số sương đen khủng bố từ trong đó mãnh liệt bay ra, rồi lại không tiếng động tràn ngập toàn bộ cánh đồng tuyết băng sơn, lôi điện khủng bố ở trong đó tàn sát bừa bãi không thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Dạ Vân đột nhiên bừng tỉnh, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
Hắn một đêm gặp ác mộng, giờ phút này đầu đau muốn nứt ra.
Quay đầu nhìn, lại thấy Tây Ngạn Du ôm chăn ngủ thơm ngọt như cũ.
Thế mà trong lòng Quý Dạ Vân dâng lên một tia ghen ghét vi diệu.
Hắn vươn tay, tựa hồ muốn niết cái mũi Tây Ngạn Du, nhưng lại dừng lại. Nhìn bàn tay của mình, chậm rãi thu hồi, xoa huyệt Thái Dương xuống giường, gọi người hầu hạ rửa mặt mặc quần áo, dùng xong bữa sáng, liền hồi đại doanh.
Tây Ngạn Du ngủ đến giữa trưa, lúc ăn cơm biết được Quý Dạ Vân đã trở về đại doanh, cực kì vui vẻ mà ăn thêm hai chén cơm.
Sau khi Quý Dạ Vân hồi đại doanh, người nào đó cũng bắt đầu hành động.
Buổi sáng hôm sau, Ân thị liền mang theo một nhóm người, phần phật đi vào phủ Tướng quân. Quản gia đi ra nghênh đón, Ân thị phân phó quản gia dẫn bọn họ đi tới viện của Tây Ngạn Du, vẻ mặt của quản gia không nhìn ra biến hoá gì, chỉ cung kính dẫn đường.
Ân thị đánh giá toà phủ này.
Bà ta đã đến nơi này rất nhiều lần, cơ hồ là đem nơi này coi như hậu hoa viên nhà mình, tự nhiên quen thuộc vô cùng. Mỗi lần tới, bà ta đều nhịn không được mà tính toán, sau khi Quý Dạ Vân chết, tòa phủ này cùng cả tước vị đều sẽ rơi tay con cháu mình.
Tuy rằng, khả năng này rất nhỏ.
Bà ta cũng rất rõ đương kim Thánh Thượng không hề thích người ở Trấn Quốc công phủ, dù Quý Dạ Vân lập bao nhiêu công lao lớn, nhưng sau khi chết, Thánh Thượng sẽ cấp công đạo cho tướng sĩ vì thiên hạ, cũng sẽ đối xử tử tế với Trấn Quốc công phủ, nhưng sẽ thu hồi phủ Tướng quân và không có ai nói gì.
Mỗi lần sang đây, bà ta vẫn nhịn không được mà tính kế, có điều hiện giờ bà ta lại không có tâm tư này.
Ngày ấy nghe Phó Thanh Minh nói, nó như một cái gai đâm thật sâu vào tâm, nhiều năm tự cho là bản thân đã giữ kín bí mật này, lại không ngờ bị người khác biết được, cảm giác hận không thể lập tức đem người nọ diệt khẩu. Nhưng mà nào có dễ dàng như vậy? Phó Thanh Minh giảo hoạt đa đoan, cũng không dễ đối phó.
Càng làm cho bà ta không thể tiếp thu chính là bị người uy hiếp.
Tuy rằng, điều kiện uy hiếp này muốn bà ta đi làm một chuyện dễ như trở bàn tay, không có chút cố sức nào, chỉ là điều tra lai lịch của nam sủng mà thôi.
Những thứ mà bà ta cảm thấy bị uy hiếp thì đều không có kết cục tốt gì, ví dụ như mẹ đẻ Quý Dạ Vân. Sớm muộn gì cũng có một ngày, Phó Thanh Minh......
Ngực nghẹn một cỗ buồn bực, ngay cả tư thái ngày thường đoan trang hiền lương cũng thiếu chút nữa không duy trì được.
Đi ngang qua viện của Phó Thanh Minh, ánh mắt bất thiện của Ân thị nhìn thoáng qua, lại vừa lúc đối diện với Phó Thanh Minh đang ở lầu 2 cười.
Ân thị đầu quay lại, tiếp tục bưng tư thế Quốc công phu nhân đi theo quản gia về phía trước.
Rốt cuộc, bà ta cũng đi tới viện của Tây Ngạn Du.
Nơi này lúc trước bà ta cũng đã tới, là viện uyển mà Quý Dạ Vân cực kì thích, trước nay đều không để cho người khác vào ở, không nghĩ tới hiện giờ lại dành cho một nam sủng.
Chẳng trách Phó Thanh Minh đứng ngồi không yên.
Một đường đi qua cầu gỗ, nhìn từng mảnh lá sen mới mọc ra trong hồ, toàn chủng loại quý báu, đàn cẩm lý tuần tra lui tới xuyên qua lá sen.
Nghe nói hai ngày trước Quý Dạ Vân còn tặng nơi này không ít đồ cổ trân bảo, bà ta phải nhìn kĩ xem, Thời Tiểu Chanh này là cỡ nào tuyệt sắc.
Rốt cuộc, đoàn người đi tới trước tiểu lâu.
Lúc này, Ân thị mới phát giác có chỗ nào không đúng —— viện này thật sự quá mức an tĩnh, trừ bỏ tiếng chim kêu ở bên ngoài, cơ hồ là không nghe được âm thanh nào khác.
Ân thị chỉ thấy, động tác của đám người hầu thật nhẹ, cũng không có ai nói chuyện, lặng yên làm tròn bổn phận của mình, giống như là sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Bà ta nhìn về phía quản gia: "Kiều quản gia, đây là có chuyện gì?"
Quản gia cung kính trả lời: "Tướng quân phân phó, khi vị kia ngủ, không được ai làm ồn đến người ấy."
Ân thị: "......"
Bà ta lắc đầu, cười nói: "Xem ra Vân nhi thật sự thích Thời Tiểu Chanh này."
Nói xong, bà ta nhìn nhìn canh giờ, chỉnh đốn vẻ mặt, "Ông nói là, canh giờ này, Thời Tiểu Chanh kia vẫn còn chưa dậy?"
Quản gia nhìn thoáng qua nhóm người hầu im ắng lại đây hành lễ: "Hẳn là như thế đi."
Ân thị: "......" Quá kỳ cục, quả thực cậy sủng sinh kiêu!
Xác thật là cùng với nhóm Lam Nhan của Quý Dạ Vân có gì đó khác nhau.
Hiện giờ, Ân thị càng tò mò vị này dựa vào cái gì mà có thể được nhiều ưu ái như vậy.
Trong lòng tuy rằng không mừng, nhưng trên mặt bà ta vẫn cười hiền hoà như cũ, "Mau kêu cậu ta dậy đi, ta muốn gặp mặt."
Quản gia thưa vâng, phân phó người đi gọi Thời Tiểu Chanh dậy. Ân thị mang theo người tới tiểu lâu, vừa vào liền bị trấn kinh.
Tuy rằng kiến thức rộng rãi, nhưng cũng phải cảm khái bút tích của Quý Dạ Vân.
Đây là toàn bộ thứ tốt trong phủ Tướng quân đều dọn đến nơi này đi?
Bà ta nhìn một vòng, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng ở ngồi phòng khách, một bên uống trà chờ Thời Tiểu Chanh, một bên mưu tính.
*
Tây Ngạn Du đang ngủ say, bên tai bỗng nhiên có người gọi cậu.
Vẫn liên tục không ngừng, Tây Ngạn Du bị phiền, mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy một gã sai vặt đứng ở mép giường, thấy cậu tỉnh vội vàng nói: "Công tử, công tử, mau tỉnh lại, Đại phu nhân của Quốc công phủ bên kia tới, muốn gặp ngài."
Ai?
Tây Ngạn Du phản ứng trong chốc lát, ngáp một cái, đứng dậy duỗi cái eo lười, "Đã biết, ngươi đi ra ngoài đi, chờ ta rửa mặt thay quần áo đã."
Gã sai vặt theo lời rời khỏi phòng.
Hắn đánh thức Tây Ngạn Du phải mất một lúc, hiện tại Tây Ngạn Du muốn rửa mặt mặc quần áo, không biết lại qua bao lâu đây, để đương gia chủ mẫu chờ lâu như vậy......
Gã sai vặt lau mồ hôi lạnh, muốn thúc giục rồi lại không dám, rốt cuộc đây chính là người mà tướng quân đặt ở trên đầu quả tim, ban ngày ban mặt ngủ còn không cho người quấy rầy, ai dám thúc giục chứ.
Nhưng mà hắn chờ rồi lại chờ, cũng không thấy Thời Tiểu Chanh đi ra.
Ân thị cũng giống như hắn, chờ rồi lại chờ, nhưng trước sau vẫn không thấy người ra, sự kiên nhẫn cũng mau hao hết, bà ta nhìn quản gia một cái, cười nói: "Xem ra vị này cùng những công tử khác xác thật không giống nhau."
Quản gia: "......"
Ân thị nhìn nhìn sắc trời: "Sắp đến giờ Ngọ rồi, bên kia phủ còn có việc chờ ta trở về, Hương nhi," Bà ta phân phó đại nha hoàn bên người, "Đi nhìn một cái, xem Thời công tử tỉnh chưa?"
Quản gia chưa nói cái gì, bảo một gã sai vặt và một nha hoàn cùng nhau mang theo đi.
Hương nhi đi tới bên ngoài phòng Tây Ngạn Du, chỉ thấy một gã sai vặt với vẻ mặt như kiến bò trên chảo nóng đi tới đi lui ở trước cửa phòng, nhíu mày: "Thời công tử đâu? Còn chưa dậy sao? Đại phu nhân đã chờ rất lâu."
Gã sai vặt vội vàng nói: "Dậy rồi dậy rồi, đang rửa mặt thay quần áo."
Hương nhi nhìn gã sai vặt: "Nửa ngày rồi?"
Nói xong, cũng không màng phản ứng của gã sai vặt, một phen đẩy cửa phòng, quét mắt một cái: "Người đâu?"
Gã sai vặt hướng trong vừa thấy: "Ai?"
Hắn đi vào phòng, xem xét một vòng, vẻ mặt ngốc: "Kỳ quái, vừa mới còn ở trong phòng......"
***
"Cái gì, không thấy?" Ân thị buông chén trà, cảm giác lỗ tai của mình giống như xảy ra vấn đề, "Một người sống sờ sờ, một khắc trước còn ở, lại không ra khỏi phòng, nói không thấy là không thấy?"
Hương nhi: "Phu nhân, chúng ta đã lật tung mọi ngóc ngách, xác thật là không thấy người, cửa sổ trong phòng vẫn đang đóng."
Ân thị: "Thế còn không mau gọi thêm người đi tìm, nếu không tìm thấy, Vân nhi sẽ không tha cho các ngươi."
Vì thế, nhóm người hầu trong viện, bao gồm cả những người Ân thị mang đến, xôn xao tản ra đi tìm người.
Nhưng mà tìm rồi lại tìm, mãi cho đến nửa đêm cũng không thấy.
Làm trò trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, một tên nam sủng không rõ lai lịch, thế nhưng cũng dám hạ mặt mũi của bà ta.
Tâm tình Ân thị ác liệt đến cực điểm, hít một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi mang theo người rời đi.
Giữa trưa ngày hôm sau, tầng thứ ba của tiểu lâu, một đêm ngủ trong tủ quần áo, chăn đệm bên ngoài xếp hàng chỉnh tề, nhưng bên trong bị đào rỗng, Tây Ngạn Du ngủ một đêm không thoải mái, lúc cảm giác bụng giác đặc biệt đói mới mở to mắt, duỗi cái eo lười.
Cảm tạ trước kia xem những án mật thất mưu sát, khiến cậu có thể ngủ ngon.
Từ trong tủ quần áo đi ra, Tây Ngạn Du ôm gối đầu nghênh ngang đi xuống dưới lầu trước sự khiếp sợ của nhóm người hầu chỉ dám nhìn chăm chú chứ không dám nói gì, vừa lúc gặp được quản gia.
Tây Ngạn Du một bên ngáp một bên hỏi: "Bà ấy đi rồi?"
Quản gia: "......" Đi 800 năm rồi.
Tây Ngạn Du: "Đói bụng."
Quản gia: "......" Ngài đây là ngủ 800 năm không ăn cơm, nên mới thức dậy sao?
***
Ngày hôm sau, Tây Ngạn Du đang ngủ ngon lành, lại bị mùi hương hỗn hợp làm sặc đánh cái hắt xì, bừng tỉnh.
Vừa mở mắt, liền thấy vô số cái đầu, vô số ánh mắt khác nhau——
Thâm cừu đại hận, oán niệm, ghen ghét, buồn bực, bắt bẻ, ưu thương, tính kế, nảy sinh ác độc......
Sau mỗi ánh mắt đều có câu chuyện xưa yêu hận tình thù của các quý công tử.
Tin tức quá tải.
Đảo qua liếc lại cũng rõ tình huống.
Tây Ngạn Du: "......"
Cách đó không xa vang lên một tiếng cười khẽ, Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua, liền thấy tiên nhân ngồi ở bên cạnh bàn, một bên phe phẩy quạt xếp, một bên xem diễn, nhìn nhóm Lam Nhan vây quanh cậu.
Quản gia bất đắc dĩ bị nhóm Lam Nhan ngăn ở phía sau, một bộ bất lực thương mà không giúp gì được.
Tây Ngạn Du nhìn nhóm Lam Nhan, ngáp một cái: "Có việc?"
Mọi người nhìn cậu, không nói lời nào.
Trong đám người, Phó Thanh Minh cũng nhìn Tây Ngạn Du.
Dung mạo này......
Gã thở dài một tiếng, khó trách.
Không khí an tĩnh hồi lâu, rốt cuộc cũng có một người nhìn Tây Ngạn Du cười: "Thời công tử, hôm nay thực sự quấy rầy, vừa rồi ở trong lâu nghe thấy có người đàn, chắc là Thời công tử thích đàn. Vừa lúc tại hạ cũng yêu đàn như si, muốn cùng công tử luận bàn một chút. Ý công tử như thế nào?"
Thời Tiểu Chanh nghe vậy, cười nói: "Được."
Nhìn ánh mắt thanh triệt ngu xuẩn của cậu, nhóm Lam Nhan bỗng nhiên không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra.
Thoạt nhìn bộ dáng không quá thông minh, vẫn là cái bánh bao, tình huống hôm nay thế này, thế mà không tức giận?
Vậy thì dễ làm.
Thời Tiểu Chanh nói tiếp: "Chư vị đi phòng khách trước, chờ ta rửa mặt thay quần áo."
Quản gia: "......"
Gã sai vặt đi ngang qua: "......"
Bỗng nhiên có một loại dự cảm bất hảo.
Cây quạt xếp của Vân Lâm Quân phe phẩy càng nhanh, vẻ mặt xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Mặt mũi Ân thị bị mất hết, tự nhiên sẽ ra lệnh cấm khẩu, bởi vậy còn chưa truyền tới tai những người này.
Phó Thanh Minh......
Chuyện mất mặt như vậy, Ân thị càng không thể cho gã biết.
Vì thế, nhóm Lam Nhan không nghi ngờ cậu, trên mặt hoà thuận nhưng trong bụng có 800 cái tâm nhãn cùng nhau tới phòng khách chờ.
Kết quả này, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Vết xe đổ lúc trước của Ân thị.
Ân thị nghe được tin tức, khi Phó Thanh Minh lại lần nữa xuất hiện ở chủ viện, thực sự muốn cười nhạo gã một phen.
Nhưng mà......
Phó Thanh Minh: "Ngày ấy ngài đi gặp Thời Tiểu Chanh, cũng là như thế đi?"
Ân thị: "......"
Ngày thứ hai, nhóm Lam Nhan phần phật đi vào phòng Tây Ngạn Du, liền phát hiện không thấy người đâu, ở trên giường cũng không thấy.
Bị làm cho tức chết, mọi người không màng quản gia ngăn trở, cẩn thận tìm kiếm một hồi.
Cuối cùng, giáp Lam Nhan* lục tung tủ quần áo ở gian phòng của lầu 3 cho hả giận, lại không cẩn thận nhìn thấy Tây Ngạn Du giấu mình ở bên trong ngủ ngon lành.
(*)Giống như người qua đường Giáp, nhân vật không quan trọng.
Tựa hồ bị tầm mắt giết người làm cho bừng tỉnh, Tây Ngạn Du mở mắt ra, nhìn thấy giáp Lam Nhan mặt đen như đít nồi ở trước mặt, nâng tay phải lên, giống như mèo chiêu tài quơ quơ, ngáp một cái: "Sớm. Ngươi tìm được ta, là nhờ giả quỷ hả ~"
Nhìn con ngươi thanh triệt ngu xuẩn của cậu, giáp Lam Nhan: "......"
Không thể nhịn được nữa, ưu nhã rụt rè từ lúc chào đời tới nay của hắn hoàn toàn biến mất, hắn gào to rống giận: "Sớm cái quỷ! Giả cái rắm!"
Mắt thấy vị này muốn động thủ đánh người, quản gia vội vàng ngăn lại.
Tây Ngạn Du ngáp, "Được được được, cũng đúng, ngươi nguyện ý giả cái kia thì cứ giả đi. Ta bắt đầu nha." Nói xong, liền ôm gối đầu từ tủ quần áo bò ra, một bên nhắm mắt ôm gối đầu đi ra ngoài, một bên đếm: "Một, hai, ba......"
Lam Nhan giáp: "......?!!!!!"
Tức sùi bọt mép.
Quản gia: "......" Đầu đau quá.
Chờ nhóm Lam Nhan nghe được thanh âm đi lên, liền thấy giáp Lam Nhan giáp bạo nộ điên cuồng, quản gia thiếu điều không ngăn lại được.
Mà Thời Tiểu Chanh, đã không biết rời đi lúc nào.
Nhóm Lam Nhận lúc này cũng không thiện ý điều tra nữa, liền cùng Thời Tiểu Chanh giằng co.
Mỗi ngày đều đổ xô tới tìm cậu.
Có đôi khi Thời Tiểu Chanh giấu mình ở gầm giường, lúc ở trên cây đại thụ,
ngẫu nhiên sẽ ở phòng chất củi, cũng có thể chuồn ra sân chạy đến gầm giường của Lam Nhan Giáp Ất Bính Đinh......
Phó Thanh Minh dành ra chút thời gian quan sát, liền phát hiện Tây Ngạn Du thích ẩn thân một số địa điểm, chỉ huy nhóm Lam Nhan bố trí tốt thiên la địa võng vây bắt.
Trong phòng chất củi nào đó, Tây Ngạn Du bỗng nhiên như có cảm giác thức tỉnh, không biết móc ra ba đồng tiền từ chỗ nào tung lên tính toán: "Buổi trưa, hướng Tây Nam."
Dứt lời, đứng dậy ôm gối đầu đi về hướng kia, quay người lại, lại đối diện với ánh mắt cười như không cười của tiểu thần tiên.
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du, cười ý vị sâu xa:
"Rất thuần thục."
"Tiểu thần côn."
___________