Yêu Nghiệt Quốc Sư Cùng Bệnh Mỹ Nhân Tiểu Cá Mặn

Edit: Min

Tây Ngạn Du đang mơ mơ màng màng rơi xuống, bỗng nhiên cảm giác bản thân rơi vào một cái ôm mát lạnh quen thuộc, nhịn không được dùng cái trán nóng bỏng cọ cọ, tức khắc thoải mái hơn nhiều.

Cậu nghe được một tiếng thở dài bất đắc dĩ, tiếp theo cảm giác mát lạnh lạnh tràn ngập sức sống du tẩu toàn thân, có hiệu quất ngay lập tức, đầu không choáng, nháy mắt khôi phục thanh minh lanh lẹ. Giọng nói cũng không đau không ho khan.

Tiếp theo, lại có một viên đậu đường được nhét vào trong miệng, ngọt ngào tản ra, xua tan cay đắng. Giữa mày Tây Ngạn Du giãn ra, lăn lộn lâu như vậy, cảm giác mệt mỏi cũng có đôi chút, cậu khép đôi mắt lại, nhẹ nhàng nắm chặt quần áo Vân Lâm Quân lẩm bẩm một tiếng "Cá nướng" nhớ mãi không quên, sau đó liền ngủ.

Vân Lâm Quân: "......"

Hắn ôm lấy Tây Ngạn Du phiêu phiêu rơi xuống đất, đưa tới vô số tiếng kinh hô cùng trầm trồ khen ngợi.

Cơ hồ ngay sau đó, một đạo thân ảnh khác cũng nhẹ nhàng uyển chuyển rơi xuống, lúc Tây Ngạn Du ngã xuống, hắn cơ hồ là cùng Vân Lâm Quân phi thân ra tiếp người ——— Quý Dạ Vân.

Quý Dạ Vân nhìn nam tử đón được Tây Ngạn Du trước hắn một bước, đúng là người đã gặp qua lúc trước ở đại doanh kinh giao. Hắn tất nhiên là sai người theo dõi điều tra lai lịch người này, trừ bỏ đoán mệnh cực kì chuẩn, còn lại không có chỗ nào khả nghi.

Hắn cứ thế nhìn Tây Ngạn Du giống như là ngủ trong lòng ngực Vân Lâm Quân, cùng với hành động thân mật quá mức của hai người, sắc mặt dần dần trở nên có chút đáng sợ.

Mọi người xung quanh nhìn thấy anh hùng cứu mỹ nhân mà phát ra tiếng hoan hô đột nhiên im bặt, rõ ràng hôm nay là ngày đẹp trong rét tháng ba, ánh mặt trời xán lạn, lại bỗng nhiên cảm giác không khí còn lạnh hơn so với mấy ngày trước, áp lực cực kì.

Quý Dạ Vân liếc mắt một cái, xung quanh liền xuất hiện rất nhiều thị vệ mang theo binh khí, đem Vân Lâm Quân cùng Tây Ngạn Du vây quanh.

Nhóm người đi đường thấy tình huống không đúng, sôi nổi trốn vào mấy chỗ bên cạnh, nhanh chóng rời xa nơi thị phi này.

Rất nhanh xung quanh liền không còn một ai.

Quý Nguyên Thanh cùng đám ăn chơi trác táng ở trên lầu, thấy rành mạch sau khi Tây Ngạn Du vô ý ngã lầu, Vân Lâm Quân và Quý Dạ Vân từ phía đối diện cùng phi thân ra cứu. Không ít tên vốn dĩ nhìn thấy Vân Lâm Quân đón được người muốn kêu hay hay, nhưng ngay sau đó nhìn thấy Quý Dạ Vân bị người giành cứu trước một bước, phảng phất như ý thức được cái gì, lập tức im như ve sầu mùa đông.

Khoảnh khắc Quý Nguyên Thanh nhìn đến thấy đại ca, gã càng hoảng sợ hơn, vội vàng trốn sau đám bằng hữu.

Không khí nháy mắt giương cung bạt kiếm.

Hoàng đế cùng Tần Du Đường vẫn còn trên lầu, nhìn vẻ mặt Quý Dạ Vân, Tần Du Đường lẩm bẩm: "Xong rồi. Lại là anh hùng giận dữ vì người đẹp. Có điều......"

Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du cùng Vân Lâm Quân, lại nhìn Quý Nguyên Thanh run bần bật trốn sau đám ăn chơi, cuối cùng nhìn về phía đỉnh đầu như mọc cỏ xanh của Quý Dạ Vân.

"Hoàng huynh, huynh nói xem, tân mỹ nhân bị Quý Nguyên Thanh dẫn đi này, có phải là...... Tân sủng trong truyền thuyết của Dạ Vân hay không?"


Hoàng đế: "......"

Hoàng đế không phản ứng đệ đệ nhà mình, mà đi đến bên cạnh lan can, rất có hứng thú nhìn tình cảnh phía dưới. Đứng một lát, cảm thấy tầm nhìn nơi này không tốt lắm, lại cùng Tần Du Đường đi xuống dưới lầu đứng sau lưng Quý Dạ Vân, đánh giá vị mỹ nhân trong ngực thầy bói.

Vân Lâm Quân nhìn thoáng qua thị vệ sát khí đằng đằng đem hắn vây quanh, lại nhìn Quý Dạ Vân không cam tâm tình nguyện bỏ qua, rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du trong lòng ngực, nhàn nhạt nói: "Xem ra tướng quân không có chăm sóc tốt cho cậu ấy."

Nhóm thị vệ: "......"

Hoàng đế: "......"

Tần Du Đường run lập cập, nhịn không được lui về phía sau một bước, cách người đứng phía trước Quý Dạ Vân xa một chút.

Vân Lâm Quân lại giống như chưa phát giác, từ trong tay áo móc ra bình đậu đường vừa mới đút cho Tây Ngạn Du: "Cậu ấy bệnh tật ốm yếu, lại có bệnh tim, ở những nơi hơi không thoải mái, liền sinh bệnh. Bình đan dược này có thể giảm bớt bệnh tình cho cậu ấy."

Nói xong, liền ôm lấy Tây Ngạn Du đi thẳng đến trước mặt Quý Dạ Vân: "Lần này, hy vọng tướng quân sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy." Đem Tây Ngạn Du cùng bình dược giao cho Quý Dạ Vân.

Từ lúc hắn nhẹ nhàng nâng Tây Ngạn Du từ trong lòng dậy, ngoại trừ Quý Dạ Vân, mọi người lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo Tây Ngạn Du gần như thế.

Tần Du Đường nhìn đến ngây người.

Mặc dù hậu cung có 3000 giai lệ, mỹ nhân vô số, nhưng trong mắt Tần Hoài Hoang cũng xẹt qua một mạt kinh diễm cùng chút ngốc lăng.

Mỹ nhân ngủ thật sự ngon, vẻ mặt thích ý thỏa mãn, vô ưu vô lự. Giống như trận tranh chấp xung quanh này hoàn toàn không quan hệ gì với cậu.

Lại giống như chỉ cần không có tra tấn ốm đau, liền có thể ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, chính là hạnh phúc lớn nhất.

Nhớ lại bộ dáng bệnh tật lúc trước, cùng với viên thuốc mà vị thầy bói này đút cho cậu, xem ra, xác thật là thuốc tốt chữa bệnh.

Quý Dạ Vân nhìn Vân Lâm Quân, lại cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du ngủ ngon lành, duỗi tay ôm Tây Ngạn Du vào trong lòng ngực, nhưng lại không nhận lấy bình thuốc, chỉ lạnh lùng nhìn Vân Lâm Quân.

Dùng ánh mắt như nhìn người chết.

Vân Lâm Quân không sao cả thu hồi đậu đường.

Hoàng đế đứng một bên xem náo nhiệt không chê to chuyện, hỏi Vân Lâm Quân: "Nếu ngươi quan tâm vị mỹ nhân này như thế, vì sao không mang theo cậu ta đi?"


Nhóm thị vệ: "......"

Tần Du Đường lấy lại tinh thần: "......" Hoàng huynh, không hổ là huynh.

Hắn cũng không dám suy nghĩ sắc mặt hiện giờ của Quý Dạ Vân.

Vân Lâm Quân liếc Quý Dạ Vân một cái, "Ta xem tướng mạo của các hạ, cùng với......" Hắn cụp mắt thong thả bấm tay tính toán, động tác thong dong tự mang theo khí ( thần) chất ( côn), một lát sau, ngước mắt nhìn Quý Dạ Vân: "Vị này có mệnh số —— cửu ngũ chí tôn, tiền đồ vô hạn. Đi theo hắn vẫn tốt hơn là đi theo ta không một xu dính túi, không có chỗ ở cố định, tha phương thuật sĩ." Ánh mắt chuyển hướng qua Hoàng đế cùng Tần Du Đường: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Tần Du Đường lại trộm nhìn Tây Ngạn Du thất thần một lát: "!"

Hắn không thể tưởng tượng đột nhiên nhìn về phía Vân Lâm Quân, lại nhìn về phía Quý Dạ Vân cùng hoàng huynh của hắn.

Tuy rằng, hoàng huynh là cải trang đi tuần, tên thầy bói chưa biết điều này không có khả năng nhận ra hoàng huynh, nhưng dù vậy, ở nơi kinh thành này, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, thế mà có tên đoán mệnh dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế. Hơn nữa, hơn nữa......

Tần Du Đường nhìn về phía Quý Dạ Vân, sắc mặt biến hóa không chừng.

Tần Hoài Hoang lại sang sảng cười, rất có thâm ý nhìn lá cờ vải trong tay Vân Lâm Quân: "Vị tiên sinh này có từng tính vận mệnh cho bản thân sẽ như thế nào không?"

Vân Lâm Quân xoa xoa ống tay áo, tiêu sái cười nhạt, xoay người phiêu phiêu rời đi.

Nhóm thị vệ xung quanh không có sự chỉ thị của Quý Dạ Vân, liền thả Vân Lâm Quân rời đi.

Sau khi Quý Dạ Vân nhìn Vân Lâm Quân đi xa, cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du ngủ đến không biết hôm nay là hôm nào.

Nghĩ đến lúc trước rõ ràng còn lăn lộn người như vậy, vừa mới ở tửu lâu cũng đem đám người kia hành hạ quá sức, giờ phút này lại an an tĩnh tĩnh ngủ, vô hại đến cực điểm.

Rõ ràng là đối với Tây Ngạn Du cảm thấy không thú vị, nhưng trải qua đống lăn lộn kia, hiện giờ Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du ngủ ngon thế này, lại nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng tưởng tượng đến hành động thân mật lúc nãy của Tây Ngạn Du cùng Vân Lâm Quân, ánh mắt Quý Dạ Vân tức khắc nguy hiểm vài phần.

Chẳng qua, Tây Ngạn Du ngủ say không hề phát giác.

Quý Dạ Vân: "......"

Hắn chặn ngang bế Tây Ngạn Du lên, cùng hai huynh đệ Tần Hoài Hoang và Tần Du Đường chia tay, ngồi lên xe hồi phủ Tướng quân, trước khi đi cách cửa sổ xe phân phó thị vệ một câu, sau đấy xe ngựa mới từ từ chạy về hướng phủ Tướng quân.


Tần Du Đường thấy hoàng huynh cùng Quý Dạ Vân ai cũng chưa đem câu "Cửu ngũ chí tôn" kia làm chuyện chính, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bồi hoàng huynh ở kinh thành chơi vui vẻ nửa ngày.

Trong tửu lâu, tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra cái gì, cũng nghe không nói gì đó, nhưng đám người tránh ở lan can sau khi nhìn thấy Quý Dạ Vân cùng Hoàng đế và Vương gia ba người đều rời đi, bọn họ không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sôi nổi nhìn về phía Quý Nguyên Thanh.

Một tên cẩn thận đánh giá Quý Nguyên Thanh đang đầy mồ hôi lạnh, giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh!" Người kia chính là tân sủng của đại ca sát thần của ngươi, thế mà ngươi cũng dám chạm vào.

Quý Nguyên Thanh không ngừng lau lau mồ hôi, cười hai câu ha ha, liền đi ra cửa phòng. Nhưng mà gã mới vừa đi đến trước cửa phòng, cửa phòng liền bị người một chân đá văng, hai thị vệ cao to tiến vào.

Chúng ăn chơi nháy mắt im như ve sầu mùa đông.

Hai thị vệ nhìn Quý Nguyên Thanh đang run rẩy tại chỗ, tiến lên đem người xách đi.

Thấy hồi lâu không có người lại đến, đám ăn chơi trác táng rốt cuộc tránh được một kiếp mà nhẹ nhàng thở ra.

Trấn Quốc công phủ.

"Phu nhân, không hay rồi!"

Hương nhi mồ hôi đầy đầu sốt ruột chạy đến chủ viện, Ân thị đang ở cùng Trấn Quốc công cùng nhau dùng bữa tối, thấy Hương nhi tiến vào, nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Hương nhi lau mồ hôi, hít thở đều trở lại: "Lão gia, phu nhân, Nhị thiếu gia bị Đại thiếu gia đánh gãy chân!"

Ân thị: "Cái gì?!"

Tướng quân phủ.

Quý Dạ Vân đem Tây Ngạn Du ngủ say như cũ trở về viện uyển, đặt người lên giường ở phòng ngủ, đứng rũ mắt nhìn một hồi lâu, quản gia lại đây.

"Tướng quân, thuộc hạ không coi chừng tốt cho công tử, thỉnh tướng quân trách phạt."

Quý Dạ Vân: "Người nên trách phạt đã trách phạt, ông chăm sóc cho cậu ta đi."

Quản gia: "Vâng."

Quý Dạ Vân xoay người rời đi, nhưng vừa mới đi ra tới cửa, liền nghe được giọng nói có chút kinh ngạc của quản gia: "Ôi? Bệnh này của công tử này, sao tốt hơn rồi nhỉ?"

Quý Dạ Vân dừng bước chân, một tay đặt trên cửa dùng lực, cửa phòng theo tiếng vỡ ra một lỗ hổng.

Quản gia: "!?"

Tiếp theo, Quý Dạ Vân thu hồi tay, làm như không có chuyện gì phát sinh, cất bước rời đi.


Trong rừng núi ở vùng ngoại ô kinh thành.

Vân Lâm Quân giả làm thầy bói đang ngồi ở trên một cái cây đại thụ nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên, mấy chục đạo hắc y che mặt lặng yên không một tiếng động xuất hiện, trong tay cầm đao kiếm sắc bén hoặc mũi tên tiến tới, lặng lẽ vây quanh cây đại thụ.

Vân Lâm Quân mở mắt, cười nói: "Động tác rất nhanh."

Động tác của nhóm tựa hồ dừng một chút, nháy mắt tiếp theo, mấy chục cái mũi tên đồng thời phóng tới......

Sau nửa đêm, trong thư phòng ở chủ viện của phủ Tướng quân, Quý Dạ Vân đang xem binh thư cùng sa bàn*, đúng vào lúc này, một đạo hắc ảnh xuất hiện, báo cáo nhiệm vụ.

*Sa bàn là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu...

"Chạy?" Ánh mắt của Quý Dạ Vân từ binh thư cùng sa bàn dời đi, dừng ở trên người hắc y nhân.

Hắc y nhân quỳ một gối trên mặt đất, tựa như không có cách nào ngăn trở ánh mắt này, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống lông mi, ngay sau đó, hắn đột nhiên cúi đầu xuống sàn nhà.

"Vâng, tướng quân. Người nọ võ công cực cao, chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn. Tuy rằng lần này chạy, nhưng thuộc hạ đã gia tăng thêm nhân thủ đuổi theo, cho dù là chân trời góc biển cũng nhất định phải đuổi bắt hắn. Một mình hắn không thể đánh lại đám đông, hắn trốn không thoát đâu."

Quý Dạ Vân nhìn đối phương một cái, tiếp tục cúi đầu xem sa bàn.

Hắc y nhân khom người lui ra.

Bình minh vừa lên, Vân Lâm Quân một đường thoát khỏi vây truy chặn đường không dứt, phiền không chịu được, cuối cùng, hắn đi vào huyệt động khách điếm, dựa vào vách tường của một gian phòng trong nhà cây, nhắm mắt lại, không có tiếng động.

Phòng của Tây Ngạn Du.

Gió nhẹ phất qua, âm thanh ngọc bội vang lên.

Thân ảnh ảo ảnh của Vân Lâm Quân xuất hiện ở mép giường.

"Chậc, xem ra con rối thầy bói tạm thời không thể dùng."

Hắn rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du ngủ ngon lành trên giường, vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng niết khuôn mặt đỏ bừng của Tây Ngạn Du.

"Tiểu tai hoạ."

Trong lúc ngủ mơ, Tây Ngạn Du cảm giác có chút ngứa, trở mình lật người.

Cánh môi mềm mại ấm áp đụng phải đầu ngón tay trắng như ngọc kia.

__________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận