"Tiểu tử này, đừng lộn xộn! Thân hình nhỏ bé của ngươi không phải đối thủ của ta!" Sở Vũ Hiên ôm Duẫn Tích trong lòng, không biết vì sao, hắn lại không có ý định muốn buông ra.
"Cút ngay, ngươi là đồ khốn! Buông ra!" Duẫn Tích không thể chịu nổi, rốt cuộc đành phải vẻ kiêu ngạo.
"Tiểu tử à, hai ngày không thấy, ngươi thay đổi nhiều như thế sao? Ở cùng trong phủ, ngươi cũng không phải là như vậy!" Sở Vũ Hiên cúi người thì thầm vào tai Duẫn Tích, nhẹ nhàng nói với nàng, sau đó liền thả lỏng tay. Nhân cơ hội, Duẫn Tích nhanh rời khỏi tay Sở Vũ Hiên, lùi về phía sau mấy bước rồi dừng lại, ngẩng cao đầu nhìn hắn.
Yêu nghiệt! Một người con trai vừa cao vừa đẹp thế này để làm gì nhỉ? Đúng là không thể trách đã cướp hồn của Liễu Tiêm Tiêm a~!
Dáng người vạm vỡ, khoác trên mình một bộ quần áo màu tím, một đôi mắt hổ phách vẫn còn trân trân nhìn cô gái trước mặt. Lúc này hắn bỗng cười tủm tỉm khi nhìn thấy Duẫn Tích đang nghiêng nghiêng nhìn mình.
"Cùng trong phủ? Ngươi đã từng đến phủ sao?" Duẫn Tích dùng thần ngữ để hỏi Sở Vũ Hiên.
"Đó là đương nhiên, ta ngày ngày ngày đều đặn đến đúng giờ để điểm danh mà!" Sở Vũ Hiên cũng dùng thần ngữ đáp.
"Ngươi đều thấy được?"
"Đương nhiên không có, ngoại trừ tiểu cô nương nhí nhố nhà ngươi huấn luyện ở ngoài, bất kể cái gì ta cũng chưa nhìn thấy đâu!" Còn không có? Ta nói chính là lúc huấn luyện kìa! Chết tiệt, thế nhưng bị ngươi để ý suốt một tháng, nhưng bọn ta không bị phát hiện! Tuy rằng trong phủ nhiều người đều không biết giữ miệng, nhưng một trăm câu của bọn họ cũng không bằng một câu của người trước mặt này!
Duẫn Tích lúc này hận đến nỗi nghiến răng ken két, hận vì không thể đem người con trai anh tuấn trước mặt cho chó nhai nát đi!
"Nói đi, yêu cầu cái gì?" "Tiếp chỉ."
Nghe xong, Duẫn Tích không khỏi nhíu nhíu mày, chẳng lẽ thật sự nàng phải đem mình đi bán?
Trong mắt những người khác, hai người họ chính là đang liếc mắt đưa tình, bộ dạng này chắc là đang hứa sẽ nhất quyết chung tình mà. Sau một lúc lâu, chỉ thấy Duẫn Tích đột nhiên xoay người đi đến chỗ Mộ Dung Hoan, quỳ xuống đất, nói: "Duẫn Tích tiếp chỉ!"
Lúc này Sở Vũ Hiên đang đi đến trước mặt Sở Vân, nói: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn nhờ."
Sở Vân nhìn thấy Sở Vũ Hiên trước mặt mình, không khỏi có chút ngẩn người, Hiên nhi của chúng ta càng lớn càng giống ta.
"Chuyện gì, nói đi, phụ hoàng nhất định đáp ứng cho con."
"Phụ hoàng, nhi thần xin Phụ hoàng cho tiểu Tích cùng nhi thần về Hiên Vương phủ ở."
"Bệ hạ, thỉnh cầu này là không được! Sao có thể chưa lập gia đình mà ở cùng nhau? Có điều không hay a~!" Sở Vân còn chưa mở miệng, ở bên trên, Liễu Ngưng Trữ đã vội hét to. Tam hoàng tử ở cùng Duẫn Tích sao? Chuyện này... Nếu thật sự được chấp thuận thì ngôi vị Thái tử còn có thể giữ được ư?
Sở Vũ Hiên chính là Hoàng triều rất được các Hoàng tử thương yêu a~!
Sở Vân trừng mắt nhìn Liễu Ngưng Trữ, không lộ vẻ mặt hờn giận, "Làm sao không hợp? Ta tự mình hạ chỉ ban cho chúng kết hôn, chẳng lẽ còn có thể không giữ lời? Đầu tiên thì ở cùng một chỗ cũng tốt, có thể hiểu nhau hơn, ta nói không sai chứ? Tích nhân, ngươi xem coi thế nào?"
Duẫn Tích thẹn thùng nhìn thoáng qua Sở Vũ Hiên, lập tức lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tích... không có ý kiến."
"Ha ha ha, khó được nhìn thấy tiểu Tích như vậy! Thấy con nhìn Hiên nhi âu yếm, cọp cái cũng biến thành cừu một cách dễ dàng a~!" Sở Vân nhìn thấy bộ dạng của Duẫn Tích, liền lên tiếng trêu chọc. Lập tức, trong đại triều đều có vang lên những tiếng cười giòn giã.
Đến lúc này, không khí nơi đây mới dịu đi một chút, đại khí ở phía trước cũng thoải mái hơn! Mọi người đều tự trở về chỗ ngồi, tiệc rượu này, vẫn được tiếp tục.
Trong lúc đó, Liễu Tiêm Tiêm lấy cớ vì sức khoẻ không tốt, xin phép Sở Vân cáo từ, rời khỏi bữa tiệc.
Duẫn Tích ngồi ở chỗ ngồi thượng, càng không ngừng uống rượu, cảm thấy như tất cả những con mắt đều hướng về phía mình, không thể tránh khỏi sự bực tức. Hẳn rằng: ngày mai, nàng sẽ nổi tiếng khắp Hoàng thành!
Duẫn Tích buồn bực nhìn thoáng qua người ngồi đối diện nàng - Sở Vũ Hiên, mà vừa mới, hắn cũng ngẩng đầu nhìn hướng về phía Duẫn Tích, hơn nữa, cho Duẫn Tích một nụ cười thật tươi. Yêu nghiệt! Trong lòng Tích Tích không khỏi trách mắng tên này. Chỉ có điều, nàng lại càng thêm buồn bực, chỉ tại hắn mà nàng không thể đi ra ngoài!
Cửu Hoàng tử đến chơi lúc đêm khuya, hàng ngày ở cùng phủ với Tam Hoàng tử, Hoàng đế hạ chỉ cho kết hôn, chuyện gì đang xảy ra nơi đây? Song, mặc kệ các ngươi muốn làm gì, thương hại người ở cùng phủ với ta a
chờ ngày ta trả thù đi!
Tiệc rượu mừng xuân cuối cùng cũng kết thúc, Duẫn Tích cũng không có chú ý rốt cuộc ai cùng ai thành một đôi, nàng chỉ biết là mình mới chín tuổi, sẽ làm vợ, vì bị đuối lý a
!
Duẫn Tích đi theo phía sau Mộ Dung Hoan, vừa mới đi đến cửa cung tiền, chợt nghe gặp phía sau hàng loạt những tiếng vó ngựa. Sở Vũ cưỡi con Trường mã đang đứng trước mặt Mộ Dung Hoan và Duẫn Tích.
"Mạc phu nhân, con nghĩ con nên đưa Duẫn Tích ra ngoài một lúc, người có đồng ý không?"
Mộ Dung Hoan nghe vậy, lo lắng liếc nhìn Duẫn Tích, nói thật, đối với tiểu Tích, đêm nay đã xảy ra vô vàn khiến nàng không hài lòng, tự nhiên bảo bối bên cạnh mình liền rời đi. Nhưng phải đành chịu, kia chính là thánh chỉ mà!
"Mẫu thân, con không sao, người đi về trước đi! Đợi giải quyết xong chuyện với Tam Hoàng tử con sẽ trở về."
Mộ Dung Hoan nhìn Duẫn Tích, rồi lại nhìn Sở Vũ Hiên, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Nhìn thấy Mộ Dung Hoan biến mất trong bóng đêm, lúc này Duẫn Tích mới xoay người đối mặt Sở Vũ Hiên. Dưới ánh trăng, hai người đều như thần, một người anh tuấn, người kia xinh đẹp khác thường, quanh thân đều có khí chất như tiên. Nếu không phải thân này cao kém, khẳng định sẽ có người tán thưởng một câu, thật sự là trời đất tạo nên một đôi uyên ương đẹp tuyệt trần a~~!
"Nào, đi lên." Thật lâu sau, Sở Vũ Hiên mới đưa tay nắm tay Duẫn Tích, mà Duẫn Tích cũng xoay người một cái, lên lưng ngựa.
Đêm xuống, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, trả lại sự yên tĩnh cho phía sau.