Duẫn Tích đứng hình vài giây, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Hinh nhi, ánh mắt mơ màng dần dần trở về nguyên trạng. Lập tức đứng lên, xoay người đi vào trong phòng.
Mặc kệ ngươi là ai, Hoả Hồ ta nhất định phải xem mặt mũi thế nào!
"Mạc Duẫn Tích, ngươi chờ ta với, ta cùng ngươi đến Hiên Vương phủ. Dù sao thì Vương gia nhà ngươi đã giúp ta ngày hôm qua, ta còn chưa cảm ơn!"
Nhìn thấy Mạc Duẫn Tích lấy lại tinh thần, Hồng Anh cũng bắt chước theo, có vẻ không cẩn thận, lớn tiếng với Duẫn Tích.
"Tùy." Duẫn Tích nghe thấy liền dừng chân, không quay lại, đứng tại chỗ đáp.
Hiên Vương phủ nằm ở phía Đông Hoàng cung, là nơi xa hoa, lộng lẫy nhất, thậm chí so với phủ của Thái tử, càng sang trọng hơn nhiều. Theo như lời đồn, Tam Hoàng tử rất được yêu thương, đứng từ xa đã thấy những đồ đạc trong phòng.
Duẫn Tích từ trên ngựa xuống, liền quan sát Hiên Vương phủ trước mặt. Cánh cửa cao ba mét làm bằng gỗ lim, bên cạnh lại có hai thị vệ gác cổng, phía trước, là hai con sư tử oai phong bằng đá, liếc mặt đã thấy tường xung bao quanh phủ có màu xanh lục. Ở bên phải cánh cổng, có một gốc cây đã đại thụ đã bị đốn, một chiếc xe ngựa dừng lại, ở cửa xe có lấp ló một ánh sáng gì đó.
Nhìn thấy như thế, ánh mắt Duẫn Tích lập tức thay đổi, cảm thấy cũng hiểu rõ hơn.
"Ai nha! Thật sự là tức giận không chịu nổi! Mạc Duẫn Tích, di chuyển đi, chúng ta chạy nhanh nào!" Hồng Anh mới từ trên ngựa xuống đã hét lo về phía Duẫn Tích, thật giống khí chất của cô nương mười hai tuổi. Kỳ thật thì nàng cũng thấy lạ, những phủ trong Hoàng cung, so với Hiên Vương phủ thì kém xa.
Sau khi bị Hồng Anh kéo vào cửa, thì có một lão già năm mươi tuổi ra đón.
"Ra mắt Vương phi, ra mắt quận chúa. Lão nô là quản gia trong phủ, nhưng Vương phi cứ gọi ta Phúc ba."
"Phúc bá, Sở Vũ Hiên đâu? Mau nói hắn lại đây gặp ta, bằng không thì ta sẽ không đến Vương phủ này nữa."
Duẫn Tích khẽ nhếch môi, khuôn mặt tinh xảo đã có phần tức giận, nàng sắp bị gả đến nơi này, rốt cuộc cũng phải mặc quần áo lụa là nữ tính.
"Bẩm Vương phi, Vương phủ đang có khách, Vương gia đang tiếp họ." Phúc bá nghe được những lời Duẫn Tích nói, cũng không vui, khom người đáp. Đại danh của ma nữ Mạc Duẫn Tích, Phúc bá không phải chưa từng nghe qua? Thấy nàng làm Vương phi, đến Phúc bá còn không thấy mừng, nhưng là mệnh lệnh của Hoàng Thượng thì không thể không theo.
"Hừ, Sở Vũ Hiên nhà ngươi, ngày hôm qua nói hôm nay sẽ đến gặp ta, vậy mà giờ còn đang tiếp khách! Ta thật muốn biết, người đó là ai, quan trọng đến thế sao?"
Duẫn Tích giậm chân, khuôn mặt đã tràn đầy những tức giận, đôi chân cứ thế là bước vào trong phủ. Phúc bá ngăn không kịp, đành phải đi theo, đáng thương thay cho ông lão này!
Hồng Anh đi theo sau, thấy thế còn hưng phấn biểu tình. Oa ha ha ha, trò hay không thể bỏ qua a! Quyết định, về sau liền đi theo Duẫn Tích phiêu bạt, sung sướng hơn nhiều a!
Mà lúc này, Vương gia đang nằm trong choi nghỉ mát bên cạnh hoa viên, một cô gái đứng phía dưới, hai má đỏ ửng, đang liếc mắt đưa tình, nàng thẹn thùng nhìn người trước mặt.
"Vương gia, người đã thực hiện lời hứa thật sao?"
"Đó là đương nhiên, ta đã gạt Tiêm Tiêm ngươi bao giờ chưa?" Sở Vũ Hiên nhìn về phía cô nương đang đỏ mặt - Tiêm Tiêm, trong mắt chợt loé lên những thú vị.
"Vương gia. . ." Liễu Tiêm Tiêm nghe được Sở Vũ Hiên nói như thế nói, liền nở một nụ cười, khuôn mặt vì thế cũng càng lúc càng đỏ hơn. Những lời nàng nói như âm thanh quyến rũ từ cõi chết, nam nhân này không thể từ chối được a
.
Liễu Tiêm từ từ đứng lên, bước đi nhẹ nhàng đến phía sau Sở Vũ Hiên. Bàn thay trắng nõn khẽ đưa lên, đặt lên vai Sở Vũ Hiên.
Lúc này, một tiếng nói từ đâu vang đến, Liễu Tiêm Tiêm cũng không thèm chú ý, xém chút nữa té lăn trên đất. Khuôn mặt tinh xảo hơi kinh ngạc, tiếp đến là khó tin, đến cuối cùng liền biến thành phẫn nộ.
Theo sau Duẫn Tích là Phúc bá cũng không thể tin nổi, đều nói Mạc tiểu thư liều lĩnh, nhưng không ngờ lại tới nông nỗi này! Hồng Anh chạy cuối cùng cũng nghe thấy, khoé miệng nhếch lên một cái, ha ha... giống ngày hôm qua thì quả rất tốt nha.
Mà kẻ duy nhất giữ được bình tĩnh là Sở Vũ Hiên, từ đầu đến cuối, vẻ mặt của hắn chưa bao giờ thay đổi, đúng là yêu nghiệt.
Một lát sau, Duẫn Tích đã chạy lên phía trên chòi nghỉ mát, đứng trước mặt Liễu Tiêm Tiêm. "Bốp", một cái tát giáng trời, trên mặt Tiêm Tiêm còn in dấu năm bàn tay.
Duẫn Tích nắn nắn tay mình, bĩu môi, nghiêng người nhìn Sở Vũ Hiên vô cùng nhàn hạ, khuôn mặt như muốn khóc.
"Hiên, mặt của Tiêm Tiêm dày quá, tay ta bị đau."
Lần này không riêng gì Phúc bá, ngay cả Hồng nh cũng có một phần ngạc nhiên, Mạc Duẫn Tích này, cũng quá ngoan đi! Lập tức, tại căn chòi này vang lên hàng loạt những tiếng cười to.
"Ha ha ha! Mạc Duẫn Tích, ngươi pha trò rất tốt! Ta về nói với phụ thân, ngay lập tức đưa ngươi về Hiên Vương phủ, đi theo ngươi thật sự rất vui nha! Ha ha ha!"
Hồng Anh ôm bụng cười, không để ý Liễu Tiêm Tiêm mặt mày xanh ngắt, ngồi xổm trên mặt đất cười to.
Liễu Tiêm Tiêm trong nháy mắt nhớ đến bàn tay của Duẫn Tích, đầu óc cũng xử lý kịp tình huống hiện tại, thật vất vả phản ứng lại đây, vừa định kiện Sở Vũ Hiên, chợt nghe thấy câu nói uất ức của Duẫn Tích, trong nháy mắt, sắc mặt đã nhìn rất khó chịu, lại nghe tiếng cười của Hồng Anh, xém chút nữa đã không thể đứng nổi.
Ngươi đánh ta thế mà còn nói mặt ta dày? Còn không biết xấu hổ?