Yêu Nghiệt Tà Vương Chiến Thần Phi


Duẫn Tích nằm trên chiếc giường gỗ tử đàn được trạm trổ tinh tế, nhắm mắt định nghỉ ngơi, bất tri bất giác, ánh trăng đã lên cao. Tối nay, ánh trăng rất sáng, ánh sáng trắng bạc của ánh trăng rọi xuống mỗi góc trong Hoàng thành, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà lại có chút cao quý.
“Người nào?!” Duẫn Tích bất ngờ mở mắt, tiện tay từ trên đầu rút xuống một cây trâm, hướng về phía ngoài cửa sổ phóng ra.
Nếu như cảm giác của cô không sai, ngoài cửa sổ hẳn là phải có hai người!
“Đừng_____đau quá! Ngươi là một kẻ điên, tại sao lại ném đồ đạc lung tung như vậy?” Xuất hiện trước mắt Duẫn Tích chính là một tiểu chính thái khoảng mười tuổi, một thân cẩm y Tử Sắc, một tay ôm đầu, một tay cầm cây trâm lúc nãy nàng vừa phóng ra, nổi giận đùng đùng từ nơi cửa phòng đi vào.
“A? Còn đổ lỗi cho ta? Vậy tại sao đã hơn nửa đêm ngươi lại chạy đến chỗ của ta? ”
“Ta … ta chỉ là tới thăm ngươi một chút, xem ngươi có xảy ra chuyện gì không? Chuyện đó … chuyện đó … hôm nay … ta … không phải là … cố ý, ta … ta …”
Mới vừa rồi tiểu chính thái còn hung hăng như thế, bây giờ thì lại lúng túng nói không ra lời, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên, đỏ bừng bừng.
Duẫn Tích cười như không cười nhìn tiểu chính thái trước mặt, nàng đã biết người đến là ai. Tuy là chưa từng thấy qua người đó, nhưng Duẫn Tích biết người tới chính là Cửu hoàng tử, thủ phạm hại Mạc Duẫn Tích bỏ mạng ngoài đường!
“Ngươi không biết ta là ai sao?" Sở Vũ Ly đột nhiên ngẩng đầu, thấy vẻ mặt trêu tức của Duẫn Tích, biết rõ bản thân đã bị nàng đùa bỡn một phen. Nhớ tới chuyện xảy ra trên đường buổi trưa hôm nay, hắn liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, tiểu nha đầu này, rõ ràng biết ta tới là vì cái gì, còn cố tình hỏi như vậy, thật sự là đáng giận!
“Ta nhất thiết phải biết rằng ngươi là ai sao?"
"Mạc Duẫn Tích, ngươi không cần phải giả ngu với ta, chuyện buổi trưa hôm nay là ta không đúng, ta hướng ngươi xin lỗi, ngươi cũng vừa mới trả thù lại, hai ta liền huề nhau! Nếu ngươi đã không xảy ra chuyện gì, vậy ta đi đây.”
Sở Vũ Ly thở hổn hển chuẩn bị rời đi, hắn căn bản dường như không hề nhận thấy được biến hóa của người trước mặt!
“Khoan.... chờ một chút.”
Nghe vậy, Sở Vũ Ly kích động liền xoay người lại: " Mạc Duẫn Tích, ngươi đã tha thứ ta có phải hay không? ”
“Không phải, ta gọi ngươi chỉ là muốn ngươi trả lại ta cây trâm mà thôi.” Duẫn Tích đưa tay lên chỉ chỉ vào cây trâm cài đầu của mình vẫn còn nằm trong tay Sở Vũ Ly .
“Ngươi… hừ....! Trả cho ngươi.!” Sở Vũ Ly đem cây trâm ném về phía Duẫn Tích, rồi liền phi thân ra khỏi phòng, mười phần giống như một tiểu hài tử kiêu ngạo.
Duẫn Tích nhìn lại bàn tay đang cầm cây trâm vừa bắt được, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, hoàng thất, làm sao có thể là người đơn giản? Nếu thật sự như thế, chỉ sợ sớm thành một đống xương khô nơi thâm cung rồi.
Về chuyện lúc nãy, cô vừa mới cảm nhận được hơi thở của một người khác, nhưng đã biến mất không thấy nữa, Duẫn Tích cũng không muốn tìm hiểu.
Duẫn Tích thong thả đi đến bên cửa sổ lần nữa, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tối nay, ánh trăng rất đẹp, ánh trăng ở thế giới này và ánh trăng ở Trung Hoa không khác biệt chút nào. Nhưng mà, cảnh còn người mất, ai có thể hiểu được cảm giác cô đơn của một linh hồn?
Ánh sáng trắng bạc chiếu xuống, Duẫn Tích vươn tay ra ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt khiêu vũ trên đầu ngón tay nàng, tay khẽ động, ảnh động, ánh trăng cũng chuyển động. Nếu như vận mệnh của Đông Lan đại lục này nằm trong tay Duẫn Tích thì sẽ thay đổi hoàn toàn!
Tối nay, nhất định sẽ là một đêm không ngủ được.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua một đêm.
Thời điểm khi mặt trời mọc ở phía Đông, Duẫn Tích đã chạy gần một canh giờ xung quanh toàn bộ phủ Thừa tướng, hơn nữa, còn mang theo một khối sắt nặng 5 kg!
Duẫn Tích hiểu rõ, hiện tại cô nhất định phải khôi phục lại thực lực của Hỏa Hồ ở kiếp trước, trước mắt khối thân thể này chỉ mới chín tuổi, tính dẻo dai còn rất tốt.
Bất cứ là ở đâu, cũng không làm cho thủ lĩnh đứng đầu thiết thứ yếu đi! Bất cứ ở nơi nào trên thế giới này, thiết thứ vĩnh viễn đều phải trở thành người dẫn đầu.
Hôm nay Hinh nhi cũng giống như những ngày khác, sau khi thức dậy liền chuẩn bị đi đến phòng của tiểu thư, nàng đã chuẩn bị để trở thành nơi trút giận của tiểu thư. Tiểu thư khi rời giường tính khí sẽ trở nên bực bội, mỗi ngày gọi tiểu thư rời giường đều là chuyện rất khó khăn.
Nhưng hôm nay… nàng nhìn thấy gì ?
Hinh nhi vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy tiểu thư của nàng chỉ mặc duy nhất một bộ trung y bạch sắc, hiện tại đang thở hổn hển ở phía cánh cửa trong sân sau, vài sợi tóc nhỏ rớt xuống kề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, dù là nàng hiện tại ngay cả đứng cũng không vững, nhưng toàn thân lại toát lên cỗ khí chất, quá rực rỡ, thật sự rất chói mắt!
Hành động này tiểu thư, nàng từ trước đến nay đều chưa từng thấy qua!
“Tiểu thư, người đây là …”
“Không có gì, Hinh nhi, giúp ta tắm rửa, trang điểm.”
“Vâng, tiểu thư, ta đi chuẩn bị nước nóng cho người.”
Sát ngôn quan sắc*, hiểu được cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, đây mới đủ tư cách làm một thuộc hạ. Hiển nhiên, Hinh Nhi là một người thông minh.
(*: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt,đoán ý qua lời nói và sắc mặt)
Sau một tháng, Duẫn Tích tựa hồ nhớ lại thời gian ở kiếp trước, mỗi ngày đều huấn luyện vô cùng nhiều, tài nghệ kiếp trước của cô vẫn còn tồn tại, điều Duẫn Tích cần phải làm chính là nâng cao tố chất của khối thân thể này.
Trừ lần đó ra, toàn bộ thời gian nghỉ ngơi, Duẫn Tích đều giam mình trong thư phòng, Cô giống như một miếng bọt biển, tiếp thu mọi thứ về thế giới này rất kì nhanh.
Mạc Tử Ngôn đứng ở trước bàn đọc sách, trên tay là cây bút lông sói, nhìn những dòng chữ to, mạnh mẽ sôi nổi trên giấy.
“Tích nhi gần đây đều như vậy sao? ”
“ Vâng”
Từ trong không khí truyền tới một âm thanh lãnh đạm, nhưng toàn bộ thư phòng, ngoại trừ Mạc Tử Ngôn, đều không thấy một ai khác.
“Bây giờ đang ở đâu?”
“Ở thư phòng.”
“Đã biết.” Mạc Tử Ngôn viết những nét cuối cùng, xoay người đi vào thư phòng.
“Ngươi đi kêu Đại tiểu thư tới đây, nói ta có chuyện muốn tìm nàng, để cho nàng tới thư phòng của ta một chuyến. ”
“Vâng, thưa lão gia.” Gã sai vặt đứng ở cửa nói xong liền rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui