Thời gian hai tháng, thoạt nhìn rất ngắn, nhưng đối với Duẫn Tích mà nói thì không như thế. Trong hai tháng, nàng không những hiểu biết thêm nhiều điều về lịch sử của Đông Lan đại lục, mà còn khôi phục được một nửa thực lực của kiếp trước.
Chớ xem thường một nửa thực lực này của nàng, cho dù chỉ là một nửa thực lực thì ở Đông Lan đại lục cũng đã có thể tự bảo vệ bản thân bằng chính năng lực của mình! Nhưng hiển nhiên, trước mắt nàng là Triệu Hồng Anh, nàng ta tuổi còn trẻ, võ công cũng lợi hại không thua Duẫn Tích, hai người đã đánh nhau nửa canh giờ nhưng vẫn chưa thể phân được thắng bại.
Đồng dạng là hai người lúc này đều có bộ dạng cực kỳ chật vật. Chiếc chuông nhỏ được đeo bên cổ tay trái của Triệu Hồng Anh dường như đã muốn rơi xuống, một chiếc giày màu đỏ đang lẳng lặng nằm trên chiến trường của hai người cách đó không xa; cây trâm trên đầu Duẫn Tích đã muốn rơi xuống, một đầu mái tóc đen nhánh rối tung, ở trên quần áo, đằng trước ngực còn lưu lại dấu của một chiếc giày.
"Quý phi nương nương giá lâm
~~ thái tử giá lâm
~~"
Hai người đang ở bên hồ nước nhỏ gần hoa viên đánh nhau say mê, thì một giọng nói chói tai vang lên. Ngay sau đó, xung quanh hồ xuất hiện một đám người.
"Thái tử ca ca, huynh mau giúp ta dạy dỗ nàng. . . A
~! Người này kẻ điên!"
Bùm -- bùm --
Mọi người vừa mới tiến vào hoa viên còn chưa kịp tới nơi, bỗng nghe thấy âm thanh rất rõ ràng, đó là tiếng của hai vật nặng rơi xuống nước. Ngay sau đó, chỉ thấy một thân ảnh tử sắc bay lên, trong chớp mắt, trên bờ liền hiện ra hai người, cả hai cũng đều đã ướt đẫm .
Đây là. . . . . .
Mỗi người đều cảm thấy đầu óc của chính mình thật không thể tiếp thu được, chỉ trong vài giây đồng hồ, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thể không nói, chuyện này gây chấn động khá lớn. . .
"Tích nhi, con làm sao vậy? Nhìn con này, cả người đều ướt sũng rồi, ai du, nhanh đi thay y phục! Tại sao lại rơi xuống đó chứ, không ngã bệnh không được mà!"
Mọi người ở bên trong chỉ có mỗi Tể tướng phu nhân Mộ Dung Hoan là kịp phản ứng trước.
"Đúng vậy đúng vậy, đưa hai người đi thay xiêm y, còn chuyện gì xảy ra thì đợi nói sau. Đào nhi, Lục nhi, dẫn quận chúa cùng Mạc tiểu thư thay xiêm y đi."
Lúc này mọi người ở đây cũng đều đã có phản ứng, thân là chủ nhà, Liễu quý phi hướng nha hoàn phía bên ngoài phân phó .
"Vâng, nương nương. Quận chúa, Mạc tiểu thư, mời đi theo nô tỳ ."
Mà Hồng Anh cùng Duẫn Tích giống nhau đều làm như không có nghe thấy, hai người từ khi lên bờ liền liên tục mở cặp mắt to trừng nhau, không ai nhường ai.
"Thật sự là một đôi oan gia!" Liễu quý phi ở một bên mỉm cười nói. Lời này vừa nói ra, các vị phu nhân, tiểu thư xung quanh đều cười nhẹ thành tiếng, tất cả mọi người xem đây là chuyện đùa nháo của hai tiểu hài tử, dù sao thì thanh danh của Mạc Duẫn Tích ở trong Hoàng thành này là không ai không biết, cũng không có nghĩ đến nàng lại làm quá như vậy, hai người đánh nhau một trận không nghĩ đến sau này lại là Nữ chiến thần! Mà Duẫn Tích chính là chìa khóa để Đông Lan dành chiến thắng sau này!
"Tích nhi, đừng làm rộn, nhanh đi thay xiêm y!"
"Con biết rồi, mẫu thân." Duẫn Tích thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía tử y nam tử bên cạnh - người đã đem nàng từ trong hồ kéo lên bờ, sau đó đối Mộ Dung Hoan nhu thuận nói, rồi theo sau Lục nhi rời đi. Hồng Anh thấy vậy, vẫn mặc kệ chiếc giày đang còn nằm trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, rồi cũng theo Đào nhi rời đi.
Trong sườn điện của Liễu Ngưng Cung, Duẫn Tích và Hồng Anh chỉ cách nhau một cái rèm, hai người đều ngồi trong ở trong bồn tắm.
"Ngươi cái người điên này, vừa nãy rõ ràng là không đánh, ngươi tại sao lại đẩy ta xuống nước?" Hồng Anh có vẻ cực kỳ phẫn nộ, mặc kệ là ai thì bị người khác đẩy xuống hồ thì không thể bình tĩnh được.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết người vừa trốn trên cây là ai sao? Một điều nữa là, chẳng lẽ ngươi muốn đối mặt với đám người kia sao?"
Sau một hồi, Duẫn Tích đã hoàn toàn hiểu rõ tính cách của người trước mắt, tính tình vui vẻ, luôn bênh vực kẻ yếu, trực lai trực vãng*. . . Không thể không nói, nàng thích điều đó!
(*: tính cách ngay thẳng, thẳng thắn)
"Mạc Duẫn Tích, ta gọi là Triệu Hồng Anh. Ta chính là thích Thái tử ca ca, vừa nãy ta chính là chỉ muốn bênh vực Tiêm Tiêm tỷ, thực xin lỗi. . ." Hồng anh cúi đầu trầm lặng một hồi rồi nói.
"Dừng lại, ai nói cho ngươi biết ta là Tam Hoàng phi? Ngay cả Tam Hoàng tử là cái dạng gì ta còn không biết, lần này đến Xuân Lộ yến chỉ để chơi đùa thôi."
"Thế nhưng…. Tiêm Tiêm tỷ…. tỷ ấy sẽ không gạt ta đâu. . ."
Liễu Tiêm Tiêm sao? Trong mắt Duẫn Tích chợt loé lên một tia lệ quang, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Hồng Anh, đợi ta mang ngươi đi chơi, chờ ta cùng nhau trở lại tiền điện. . ."
Thời gian trôi qua, không biết từ khi nào thì ánh trăng đã xuất hiện trên đầu ngọn cây. Ánh trăng đêm nay rất đẹp, cùng ánh trăng của buổi tối hai tháng trước khi Duẫn Tích đến thế giới này là giống nhau, từng góc ngách trong Liễu Ngưng Cung đều trải một màu ngân bạch** của ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cao quý.
(**: màu trắng bạc)
Xuân Lộ yến, cũng đã bắt đầu rồi. Các cung nhân lui tới, lo lắng chuẩn bị cho yến hội trong viện cần hết thảy những đồ vật gì, các loại chén , chén trà nhỏ được chuẩn bị đầy đủ để mang vào bên trong tiền điện, các vị phu nhân, tiểu thư, công tử thiếu gia cũng đều tới rồi, tốp năm tốp ba tụ lại thành một chỗ, đàm luận tiểu thư nhà nào xinh đẹp, công tử gia đình nào anh tuấn, đây dường như đã là chủ đề vạn năm không thay đổi.
Liễu quý phi cùng thái tử ngồi ở vị trí chủ thượng***, ngoại trừ Liễu Tiêm Tiêm đứng khom người ở trước mặt họ, xung quanh không thấy người thứ tư.
(***: vị trí chỗ ngồi của cao nhất dành cho chủ (bữa tiệc) )
Liễu quý phi đưa tay ra lấy một chén trà, khẽ nhấp một ngụm rồi nói:
"Rất tốt, Trà Long Tĩnh quả nhiên không tồi! Tiêm Tiêm, đến, con ngồi ở chỗ này, ở nơi này của ta không cần câu thúc**** như vậy."
(****: gò bó, mất tự nhiên)
"Không được, cô, lời nói của mọi người ở đây rất phức tạp, con đứng là tốt rồi." Liễu Thuôn Thuôn thấp giọng đáp.
"Tiêm Tiêm a, ta biết con là đứa trẻ tốt, sẽ không giấu diếm ta điều gì đó, đúng không?"
"Đúng vậy, cô, Tiêm Tiêm nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!"
"Tốt lắm, ta hỏi con. . ."
(tri vô bất ngôn: biết gì nói nấy)
(ngôn vô bất tẫn: nói hết không giữ lại)
(tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết gì đều nói hết)