Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Tiêu Trần liếc nhìn Miêu Thanh Phượng, lại xem Miêu Thanh Sương, hỏi:

- Ngươi là chị gái Miêu Thanh Phượng?

- Vâng!

Miêu Thanh Sương hết sức cung kính, nói:

- Thanh Sương không biết tiên sinh đại giá quang lâm, không có nghênh đón từ xa, mong rằng thứ tội!

Nhờ em gái mà biết được thân phận Tiêu Trần, Miêu Thanh Sương chuyển tâm tư rất nhanh.

Bùi gia đúng là cường thế, nhưng làm sao có thể so sáng với Tiên Thiên Tông Sư?

Bây giờ Tiêu Trần cùng Bùi gia có mâu thuẫn, không có người nhận ra Tiêu Trần, chính là cơ hội tốt để nịnh bợ Tiêu Trần

Có lẽ cô không thể giúp đỡ Tiêu Trần giải quyết khốn cảnh, nhưng chỉ cần đứng về phía hắn, tỏ rõ lập trường, nhất định có thể lấy được hảo cảm của Tiêu Trần.

Như vậy là đủ rồi!

- Miêu Thanh Sương, ngươi đang làm cái gì?

Trương Sơn cùng Trần Lâm Đông gào lên, Tiêu Trần đánh Bùi Văn Văn, Miêu Thanh Sương lại còn đến bên Tiêu Trần, bị mất trí à?

Từ Kiều Kiều cũng giật mình, Hội trưởng Lam Hải thương hội cung kính với Tiêu Trần như thế, lẽ nào Tiêu Trần có thân phận đặc biệt?

- Trương gia chủ, Trần gia chủ, theo ta thấy việc này mọi người nên ngồi xuống nói chuyện xem thế nào?

Miêu Thanh Sương đề nghị.

- Còn cái gì mà nói, tiểu tử này đả thương học viên nam quyền xã, đánh Bùi tiểu thư, đáng chết muôn lần!

Miêu Thanh Sương nói:

- Không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá sự việc, cõ lẽ là Bùi tiểu thư phạm sai lầm trước thì sao?

- Nếu Văn Văn phạm sai lầm trước, ngươi cũng không có tư cách đánh nàng!

Một tiếng nói cao ngạo truyền đến.

Người nói chính là một nam tử cao gầy.

- Ba!

Bùi Văn Văn nhìn thấy người đến, lập tức liền bộc phát ra ủy khuất trong lòng, gục vào ngực gã trung niên, khóc to.

- Ba, con gái bị người ta ức hiếp!

Bùi Gia Hoành chỉ có một cô con gái, cho tới vây giờ đều nuông chiều vô cùng, lúc này con gái bị tủi nhục, hắn tự nhiên thương yêu không dứt.

Rất nhanh, hắn nhìn thấy vết bàn tay trên mặt con gái, giận dữ không kiềm được, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Trần.

- Là ngươi đánh con gái ta?

Tiêu Trần lạnh nhạt nói:

- Con gái ngươi không có giáo dưỡng, ta giúp ngươi dạy dỗ, không cần cảm ơ[email protected]

Câu này vừa nói ra, làm mọi người xung quanh cười ngất.

Cho tới bây giờ còn có thể nói những lời như này, thực sự là đang thách thức điểm mâu chốt của Bùi gia cùng Sử gia sao?

- Ghê tởm, ngươi thật là muốn tìm chết?

Vành mắt Bùi Gia Hoành muốn nứt ra, nhẫn nại đến cực hạn rồi.

- Bùi thúc thúc, để cho ta tới đi, ta sẽ lấy lại công bằng cho Văn Văn!

Sử Văn Vũ đi ra trấn an Bùi Gian Hoành.

Đây là bên trong Sử phủ, hắn là thiếu chủ Sử gia, Bùi Văn Văn bị Tiêu Trần đánh ở chỗ này, hắn phải ra mặt.

- Hôm nay là ngày ta đính hôn, vốn là không muốn động náo loạn, nhưng các hạ lại không coi ai ra gì.

Sử Văn Vũ không có tìm kẻ nào hỗ trợ, hắn định tự mình giải quyết Tiêu Trần.

Dù sao, hắn cũn là thiếu xã trưởng Nam quyền xã, một thân võ nghệ cao siêu.

Đối với thực lực của mình, hắn rất tự tin.

- Chậm đã, Sử thiếu gia!

Miêu Thanh Sương lên tiếng khuyên nhủ:

- Ta đã nói qua, việc này là do Bùi tiểu thư vô lễ trướ[email protected]

Sử Văn Vũ nghe vậy thì cười nhạt:

- Ta cũng đã nói, đây không phải là lý do hắn được động thủ.

Tiêu Trần nhìn Sử Văn Vũ, nói:

- Ý của ngươi là, cô ấy muôn gây phiền phức cho ta, ta chỉ có thể để mặc nàng bắt nạt, không thể hoàn thủ?

- Không sai, đây chính là ý ta muốn nói!

Ngữ khí của Sử Văn Vũ chắc chắn.

Chỉ có thể để cho Bùi Văn Văn bắt nạt người khác, không ai có thể hoàn thủ, quy củ thật là bá đạo!

Nhưng mọi người cũng không bất ngờ lắm, bởi vì đây là Cổ Hải.

- ha ha, ngươi đã nói như vậy thì còn chần chờ gì nữa?

Lúc này Tiêu Trần cũng buông lỏng một chút.

Tào Chấn Hoa mời hắn đến tham gia tiệc cưới, hắn cho mặt mũi, chính là muôn chúc phúc cho đôi vợ chồng Sử Văn Vũ này.

Nhưng bây giờ, đã không cần thiết.

Hắn lạnh lùng nhìn Sở Hành Vân nói:

- Ngươi tự tin có thể lấy lại công đạo cho nàng ta, cứ việc động thủ!

- Ta đây liền để cho ngươi biết thế nào là Nam quyền chính tông!

Sử Văn Vũ nói xong, đánh ra song quyền, lấy thủ đoạn lôi đình muốn giáo huấn Tiêu Trần.

- Dừng tay cho ta!

Đúng lúc này, có một người đi tưới.

- Tào nhị gia đến rồi!

Mà ở phía sau Tào Chấn Hoa, là đám người Bành Siêu cũng đi vào.

Bốn người này tuy không phải là người Cổ hỉa, nhưng mọi người ở đây cũng biết bọn họ, nhất là Bành Siêu.

- Tào thúc thúc, các ngươi đã đến rồi, Nhạn Tuyết đâu?

Sử Văn Vũ nhìn thấy Tào Chấn Hoa, liền thu liễm sát ý.

Dù sao so vưới Bùi Văn Văn, hắn vẫn quan tâm vị hôn thê Tào Nhạn Tuyết hơn.

Nhưng mà khiến mọi người kinh ngạc hơn là, Tào Chấn Hoa không để ý tới Sử Văn Vũ, bước nhanh tới chỗ Tiêu Trần, trán đầu mô hồi lấm tấm:

- Tiêu tiên sinh, việc này việc này…

Tiêu Trần hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi tự mình xử lý đi!

Tào Chấn Hoa khẽ run lên, biết Tiêu Trần đã giận, nội tâm càng thêm hoảng loạn.

Chuyện về Tiêu Trần hắn đã nói trước với phụ thân Sử Văn Vũ, nhưng chưa mô tả quá nhiều, như kiểu Tiêu Trần bao nhiêu tuổi.

Mà việc này, cũng không cần thiết.

Hắn còn suy nghĩa, đem giới Tiêu Trần giới thiệu cho mọi người, có thể tạo được hiệu quả cực kỳ oanh động.

Dù sao mọi người nghe thấy Tiên Thiên Tông Sư, trong đầu cũng sẽ hiện lên một hình ảnh tiên phong đạo cốt, mà không cho rằng là một thiếu niên.

Nhưng mà hắn không nghĩ đến, chính vì hôm nay mình tới chậm một bước, đã xảy ra biến cố này.

Tiêu Trần một chiêu có thể giết nửa bước tiên thiên, mọi người đều nhớ rõ, cho dù Tào gia và Sử gia cùng lên, cũng không địch lại nổi!

Bây giờ đã có họa lớn!!

Nghĩ tới đó, hắn đột nhiên xoay người trách cứ:

- Sử Văn Vũ, chẳng lẽ ngươi điên rồi?

- Tào thúc thúc, ngươi làm sao vậy?

Sử Văn Vũ khó hiểu.

Đừng nói là hắn khó hiểu, mọi người ở đây đều nghi hoặc.

Tào gia có quan hệ thông gia với Sử gia, nhưng rõ ràng là Tào gia nịnh bợ Sử gia, còn tưởng rằng sau khi Tào Chấn Hoa chạy tới, nhất định sẽ giúp Sử Văn Vũ đối phó Tiêu Trần, không nghĩ tới lại ngược lại.

- Tào Chấn Hoa lại vì Tiêu Trần, trách cứ Sử Văn Vũ?

- Sử Văn Vũ, ngươi thật càn rỡ!

- To gan lớn mật!

- Không phân lễ nghĩa!

- Còn không hướng phía Tiêu tiên sinh xin lỗi!

Đám người Bành Siêu đi lên, thay nhau trách cứ, ngữ khí càng nghiêm khắc hơn Tào Chấn Hoa.

- Nhận sai? Xin lỗi?

Sử Văn Vũ chỉ và Tiêu Trần, cười liên túc:

- Muốn ta nhận sai trước mặt hắn, tuyệt đối không có khả nawgn!

Sử Văn Vũ cũng có ngạo tính của chính mình, cho dù hắn sai lầm, thì cũng không thể cúi đầu trước người nhỏ tuổi hơn mình.

Bành Siêu, Triệu Bưu, hắn đều biết, có thể xưng vương ở Thành phố Lan Ninh.

Nhưng mà đây là Cổ Hải, Sử gia mới là Vương, hắn không để những người này trong lòng.

Huống chi, hắn căn bản không cho là mình làm sai!

- Súc sinh, ngươi nói loạn cái gì ở đây?

Lúc này, một nam tử khí thế phi phàm vọt tớt, tức giận nhìn Sử Văn Vũ.

- Ba, sao ngươi cũng…

Sử Văn Vũ có chút choáng ngợp, người khác hắn có thể khinh thường, nhưng cha hắn thì làm sao hắn dãm ngỗ nghịch?

Bùi Gia Hoành, Trương Sơn, Trần Lâm Đông đều khiếp sợ, trong đầu nảy ra một cái ý nghĩ đáng sợ.

- Súc sinh, ngươi làm ta tức chết mất, nhanh xin lỗi Tiêu tông sư!

Lời này của Sử Vân Phong vừa thốt ra, mọi người đều ổ lên, dùng ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn về phía Tiêu Trần.

Tông sư

Hắn là một tên tông sư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui