Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị

Lúc trước vội vã từ biệt cùng Tiêu Trần, Hoắc Thanh Tùng chỉ biết tên của Tiêu Trần, nhưng tin tức khác thì hoàn toàn không biết.

Nhưng mà dù sao thì Hoắc gia cũng là một trong tam đại gia tộc trên tỉnh thành, chỉ cần đi vào trong cơ quan công an tìm kiếm một lần, liền có thể nhanh chóng thu được tin tức.



Hôm nay Tiêu Trần cũng không có đi học, khi nhận được điện thoại của Tiêu Vũ Phỉ thì hắn vẫn còn đang ngủ

- Tiêu Trần, có một người tên là Hoắc Thanh Tùng tìm ngươi, nói có chuyện gấp!

Tiêu Vũ Phỉ cũng không biết thân phận của Hoắc Thanh Tùng này, chỉ là thấy hắn rất gấp gáp, mới gọi điện thoại cho Tiêu Trần.

- Hoắc Thanh Tùng?

Tiêu Trần ngẩn người, rất nhanh đã biết Hoắc Thanh Tùng gọi cho hắn là vì chuyện gì.

- Được, ta lập tức rời đi, để cho hắn chờ ta một chút!



Đi tới công ty, Hoắc Thanh Tùng vừa thấy được Tiêu Trần, lập tức lộ ra vẻ vui mừng mười phần.

- Tiêu tiên sinh, nhìn thấy ngươi thì quá tốt rồi!

- Không cần nói, mục đích ngươi đến đây, ta đã biết rồi.

Tiêu Trần cắt lời hắn, nhìn về phía Tiêu Vũ Phỉ nói:

- Ta đi tỉnh thành mấy hôm, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta.

- Sao ngươi lại chạy đến tỉnh thành làm gì?

Tiêu Vũ Phỉ mất hứng, Tiêu Trần mới từ Cổ Hải đi về, bây giờ lại muốn đi đến tỉnh thành.

Tiêu Trần chỉ vào Hạ Thi Vận nói:

- Hắn không nói cho ngươi sao?

Hạ Thi Vận nhanh chóng giải thích cho Tiêu Vũ Phỉ:

- Tiêu tiểu thư, cha ta mắc quái bệnh, chỉ có Tiêu tiên sinh mới có thể trị nổi bệnh, xin ngươi đển hắn đi theo ta một chuyến.

- Ngươi biêt chữa bệnh?

Tiêu Vũ Phỉ đầy nghi hoặc nhìn Tiêu Trần.

- Đồ vậy ta biết còn nhiều lắm, đi thôi!

Tiêu Trần phất tay đi ra ngoài.

Hoắc Thanh Tùng đuổi sát theo sau.



Hoắc gia.

Hoắc Viễn, Hoắc Văn Khai, Hoàng y sư đều đang đợi ở đây.

Cát tông sư cũng ở lại Hoắc gia nghỉ ngơi, một mặt để tùy ý phối hợp chữa trị tình huống của Hoắc Lâm, mắc khác là muốn xem vị cao nhân trong miệng của Hoắc Thanh Tùng.

Lúc này, Hoắc Thanh Tùng vui vẻ xông vào.

- Đến rồi đến rồi, cao nhân tới rồi, ba được cứ rồi!

mọi người nghe tin thì chạy tới, khi nhìn thấy phía sau Hoắc Thanh Tùng là một thiếu niên thanh tú thì ngẩn ra.

- Nhị ca, cao nhân mà ngươi nói đâu?

Hoắc Văn Khai không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

- Mắt ngươi mù à, không phải ngay đây sao?

Hoắc Thanh Tùng chỉ về hướng Tiêu Trần.

Hoắc Văn khai -_-

Những người khác đều dại ra tại chỗ.

- Láo nháo!

Hoắc Viễn nổi giận, nói:

- Ngày thường ba coi trọng ngươi như vậy, giờ phút quan trọng này ngươi còn đùa rỡ sao>

- -Thanh TÙng, lần này là ngươi quá đang rồi, tại sao có thể mang tính mạng của cha chồng ra đùa

Vợ của Hoắc Thanh Tùng là Tiểu Viện cũng oán giận.

- Tiểu Viện, ta không đùa rỡn đâu, hắn thật là cao nhất. Nếu hắn không cách nào chữa khỏi bệnh của ta thiên hạ này không ai có thể chữa khỏi rồi.

Hoắc Thanh Tùng nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Tiêu Trần có thể nhìn thấy bệnh phụ thân ở hơn tháng trước, còn khuyến cao phụ thân không được ăn Hồng lăng sâm, chỉ bản lĩnh thần kỳ này thì ngay cả thần y Lâm HƯng Thành cũng không bằng.

- Cái gì, hắn là cao nhân?

Tiểu Viện há to mieijeng, vẻ mặt không dám tin mà nhìn Tiêu Trần.

Cao nhân?

Là một học sinh trung học?

- Hoắc nhị gia, lẽ nào ngươi đang coi mọi người là trò tiêu khiểu sao?

Hoàng y sư cũng nhịn không được mà lộ ra nụ cười châm chọc.

Tuy y thuật của hắn không bằng thần y Lâm HƯng Thành, nhưng tại tỉnh Giang Nam cũng có tiếng tăm lừng lẫy.

Tình huống của Hoắc Lâm, cả đời hắn hành nghề y cũn chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ nghe qua.

Nếu như một học sinh trung học có thể trị hết, là vũ nhục hắn biết bao nhiêu lần.

- Họ Hoàng kia, y thuật ngươi mèo cào thì cũng đừng nghĩ rằng người trong thiên hạ, ai cũng như ngươi. Chờ khi Tiêu tiên sinh trị khỏi bệnh cho phụ thân ta, ta sẽ tính món nợ này với ngươi.

- A, Hoắc nhị gia, lão phun xin chờ ngươi!

Hoàng y sư tự nhân không thẹn với lương tâm, lại có chỗ dựa là Hoắc Viễn, không sợ hãi Hoắc Thanh Tùng.

- Hoắc Thanh Tùng, ngươi đang cười chúng ta vô năng sao?

Lúc này, Cát tông sư cũng đi lên, thần thái hờ hững, mang theo một tia khinh thường.

- Cát tông sư, sao lại nói như vậy?

Trán Hoắc Thanh Tùng tràn đầy mồ hôi lạnh.

Người khác thì hắn có thể mặc kệ, nhưng một tên Tông sư, cho gù là cả Hoắc gia cũng phải cẩn thận đối đãi, không dám trêu chọc.

- Ngươi thật lòng cho rằng hắn có thể trị hết bệnh của phụ thân ngươi?

Cát tông sư nhìn Tiêu Trần.

- Cái này…

Ngữ khí của Hoắc Thanh Tùng không còn cường ngạnh như trước nữa.

Không phải hắn không tin Tiêu Trần, chỉ sợ nói bậy bạ, lại làm Cát tông sư tức giận.

Lúc này, Tiêu Trần cũng có chút mất kiên nhẫn rồi, mở miệng nói:

- Các ngươi có định trị bệnh hay không, nói nhảm nhiều như vậy?

- Ngươi nói cái gì?

Cát tông sư nghe vậy dựng lông mày lên:

- Ngươi bảo ta nói nhảm?

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Tiêu Trần lãnh đạm:

- Ngươi không phải người nhà họ Hoắc, cũng không phải là y sư, ở đây chỉ vướng tay vướng chân, làm trễ nải thời gian chữa trị!

- Hốn trướ[email protected]

- Làm càn!

- Vô lễ!

Hoắc Viễn, Hoắc Văn Khai, hoàng y sư gầm lên.

Hoắc Thanh Tùng cũng bị lời Tiêu Trần làm sợ hết hồn, nói ra:

- Tiêu tiên sinh, vị này là Cát tông sư, Tiên Thiên Tông Sư!

- Ta biết!

Tiêu Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

- Ây…

Hoắc Thanh Tùng bó tay rồi.

Tiêu Trần là võ giả nội kình, hắn phải biết thực lực của Tiên Thiên Tông Sư như thế nào chứ, làm sao lại có thể phản ứng như bây giờ?

- Được rồi, đừng nói những thứu vô dụng này nữa. Ta chỉ cần một câu, các ngươi có định cứu phụ thân các ngươi nữa không?

Hoắc Lâm được xem như là người đầu tiên hắn gặp được khi chuyển kiếp, hơn nữa còn mời hắn bữa cơm, cho nên hắn mới đi tới chỗ này.

Kỳ thực hắn cũng không để đám người này vào trong lòng, chỉ là đám người óc cho này lại nghi ngờ hắn, hắn mới không nhịn được.

Thật là tưởng ta rảnh rỗi lắm sao?

- Cứu, đương nhiên là cứu, Tiêu tiên sinh tha thứ, dù sao cũng quan hệ đế tính mạng cha ta!

Hoắc Thanh Tùng nói.

- Chậm đã, loại người vô lễ như vậy, Hoắc gia không hoan nghênh!

Hoắc Viễn ngăn cản trước mặt Hoắc Thanh Tùng cùng Tiêu Trần, không để cho hai người đi vào phòng ngủ Hoắc Lâm.

- Hoắc Viễn, ngươi muốn ba vĩnh viễn nằm một chỗ sao?

Hoắc Thanh Tùng cũng không phải người hay nhún nhường, tuy Hoắc Viễn là đại ca hắn, nhưng đối với việc này thì không thể nhịn.

- Hừ, chính vì ta sợ cha xảy ra chuyện, mới không cho ngươi náo loạn!

Hoắc Viễn cũng không chịu nhường, hơn nữa còn hô lên:

- Người đầu!

Thoáng chốc, có hơn mười đại hán áo đen vọt vào, xếp thành một ngàng ngang, canh giữ trước cửa phòng Hoắc Lâm.

- từ giờ trở đi, không có ta cho phép, không ai được vào nơi này!

Ngữ khí Hoắc Viễn cứng rắn, vô cùng cường thế.

Biến cố này, khiến mọi người họ Hoắc đều biến đổi thần sắc.

- Hoắc Viễn, ngươi…

Hoắc Thanh Tùng tức giận vô cùng.

Hoắc Văn Khai là em út, nhìn hai vị ca ca cãi nhau, tình thế khó xử vô cùng.

Nhưng mà hắn cảm thấy Hoắc Viễn quá mức, khuyên nhủ:

- Đại ca, không bằng ngươi để cho tiểu tử này xem thử xem, không có vấn đề gì đâu.

- Không thể, bệnh của ba, ta sẽ tìm người chữa trị. Đầu óc nhị ca ngươi mê muội, lẽ nào ngươi cũng phát điên theo, tin loại tiểu quỷ này?

- Đây…

Hoắc Văn Khai nhìn Tiêu Trần một cái, không có tiếp tục nói nữa.

- Hoắc Thanh Tùng, xem ra là ta đi một chuyến tay không rồi, chờ ngươi giải quyết xong mâu thuẫn gia đình rồi hãy tới tìm ra, đương nhiên là lúc đó không biết ta có rảnh rỗi hay không?

Tiêu Trần nói xong liền phất tay áo rời đi.

Dịch: HonDe


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui