Yêu Người Cô Đơn

Cố Hàn Yên mang theo tâm tình uể oải đi về nhà, quả nhiên không ngoài dự kiến nhìn thấy Hàn Tuệ mặt mày u ám đang chờ cô.

"Sao bây giờ con mới về?" Cố Hữu Toàn mở cửa, lo lắng hỏi: "Hàn Yên, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?"

Cố Hàn Yên lắc lắc đầu, hiện giờ trong lòng cô rất rối loạn, loạn đến mức không biết phải thu dọn chiến trường này như thế nào.

"Còn biết đường về sao?" Giọng Hàn Tuệ lạnh như băng, "Tối qua cô đi đâu qua đêm?"

"Không phải con đã nói con đến nhà bạn sao?"

Cố Hàn Yên chán nản đổi dép đi trong nhà, cô cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn suy nghĩ, không muốn nghe ai nói gì cả. Điều cô muốn chỉ là được ngủ một giấc mà thôi, sao có người vẫn nhất quyết không buông tha cho mình.

"Thì sao, đã biết chúng tôi đến thăm cô còn không về là thế nào? Tối hôm qua tôi gọi điện cho Tiểu Giang, nó chỉ một mực im lặng rồi thẳng tay cúp máy, tóm lại hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, con và anh ta đã chia tay rồi, tất cả đã chấm dứt, chấm dứt hẳn rồi. Thế giới của anh ta sẽ không có con, ngược lại thế giới của con cũng không có anh ta tồn tại. Con đã nói rất rõ ràng từ trước rồi cơ mà. Con hiểu mẹ không muốn con vì nhất thời kϊƈɦ động mà phá vỡ hạnh phúc của chính mình, nhưng mà con căn bản chẳng thấy mình hạnh phúc ở chỗ nào cả! Con mệt lắm rồi mẹ à, rất mệt mỏi, xin đừng bắt ép con ở bên anh ta nữa được không. Con không phải là trẻ con, không phải cái gì cũng không hiểu cái gì cũng không biết, không lẽ bây giờ con yêu hạng người như thế nào mẹ cũng muốn quản sao? Xin đừng miễn cưỡng con nữa được không? Con không hạnh phúc mẹ à."

Hàn Tuệ sửng sốt, từ trước đến giờ bà chưa từng thấy qua con gái của mình sẽ có lúc nổi giận đến thế, vốn đã quen với việc cô lúc nào cũng ngoan hiền, nói gì nghe nấy cho đến khi cô bỗng nhiên bùng nổ, quả thật điều này làm cho Hàn Tuệ hoàn toàn bối rối.

Cố Hàn Yên thẳng thắn nói ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng, sau đó im lặng vài giây rồi bước về phòng ngủ. Cố Hàn Yên đưa ánh mắt trách cứ về phía Hàn Tuệ, "Bà xem lại bà đi, ép con gái đến nông nỗi này, con đã đi một đêm không về, không hỏi han nó thì thôi còn trách mắng nó liên hồi! Tôi đã nói rồi, con không còn nhỏ nữa, đừng có chuyện to chuyện nhỏ gì cũng quản nó, bây giờ bà xem, con không nhịn nổi nữa nên bùng phát rồi!"

"Nếu không phải tôi lo lắng cho nó thì cần gì nói?" Hàn Tuệ luống cuống, không còn hùng hổ như ngày thường nữa: "Chúng ta chỉ có một đứa con gái, tôi không quan tâm nó thì quan tâm ai? Tôi hỏi nó ở đâu cũng vì lo lắng cho nó mà!"

"Nhưng mà bà có từng hỏi qua con xem nó muốn gì thích gì hay chưa? Con đi chơi với đồng nghiệp nhưng lại bị bạn trai cũ dằn vặt, bạn bè của con sẽ nghĩ như thế nào? Con của mình đã gần ba mươi tuổi rồi, không lẽ vẫn không biết cách tự giải quyết chuyện của bản thân hay sao? Bà đừng giám thị cuộc đời nó nữa, đi đâu làm gì cũng phải báo cáo bà hay sao? Coi chừng chữa lợn lành thành lợn què, đừng thêm dầu vào lửa nữa! Bà cứ nhìn xem thái độ của Tiểu Giang hôm qua xem, cho dù trước kia Hàn Yên là bạn gái cũ của nó, nó cũng đâu có quyền không cho Hàn Yên họp mặt với đồng nghiệp nam đúng không? Quá mức độc tài! Hừ, trước kia sao tôi không phát hiện thằng nhóc này lòng dạ hẹp hòi đến thế nhỉ?"

Cố Hữu Toàn bực bội nói tiếp: "Từ giờ về sau chuyện tình cảm của Hàn Yên bà đừng xen vào nữa, đừng vì người khác mà làm người nhà mình không vui, có cần thiết không? Để con gái chúng ta tự giải quyết chuyện của nó đi! Bà có biết vì sao Hàn Yên có tâm sự gì cũng không muốn nói bà nghe không? Bởi vì bà quá mức độc tài chuyên chế, lúc nào cũng dùng quan điểm chủ quan của mình để chỉ huy con, thử hỏi làm sao con không áp lực cho được?"

"Tôi…" Hàn Tuệ giật giật khóe môi, không tìm được lý do nào để phản bác đành phải thôi. Lẽ nào do mình quá áp đặt con gái sao? Bà đơn giản muốn quan tâm thôi mà, không nghĩ đến sẽ gây áp lực cho con.

Reng reng reng…..

Điện thoại giấu ở dưới gối đột nhiên vang lên. Cố Hàn Yên mở mắt ra, là tin nhắn của Trần Sâm.

"Hàn Yên, em khỏe không? Xin lỗi em, có phải tối qua anh đã làm em sợ không? Xin lỗi, vì anh tự tin quá, cứ nghĩ rằng em đối với anh cũng có hảo cảm. Vì anh chủ quan quá, em đừng giận nữa nhé? Anh biết bây giờ em chưa tiếp nhận được nhưng anh sẽ chờ em, chờ bao lâu cũng được. Anh sẽ bảo vệ em, mãi đến khi em đồng ý bên anh mới thôi! Sẽ không để ai tổn thương em nữa…."

Tổn thương? Là người khác tổn thương mình hay mình làm tổn thương người khác đây?

Cố Hàn Yên ngẩn ngơ nhìn màn hình, đến lúc này cô vẫn chờ mong Tô Vũ Khởi sẽ gửi tin nhắn cho mình. Nếu thấy mình không còn ở nhà, không lẽ cô ấy không thấy lạ sao? Cô ấy không có gì muốn hỏi mình sao?

Nhưng mà, hỏi thì sao, không hỏi thì sao? Tô Vũ Khởi là người đầu tiên làm cô có cảm giác đặc biệt diệu kỳ đến thế, so với ái tình thì thiếu một đoạn nhưng so với mập mờ lại nhiều hơn môt chút. Nhờ có sự hiện diện của cô ấy mà tâm tình trong lòng lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô không muốn phá vỡ bố cục hài hòa này, cũng không muốn phá đi phần tốt đẹp kia.

Loại ý nghĩ này cơ bản chính là ích kỷ, là bởi vì bản thân quá mức tham lam, vừa muốn sự ấm áp vừa không muốn đáp lại. Xã hội này có quá nhiều người không chấp nhận được hai người đồng tính yêu nhau, còn có bao nhiêu quy định cứng nhắc giáo điều ràng buộc trong thế tục, nếu như thật ở cùng Tô Vũ Khởi, điều chờ đợi các cô ở phía trước sẽ là gì? Là khinh bỉ, hiếu kỳ, chán ghét, ngạc nhiên….

Liệu cô có đủ dũng khí để đi cùng cô ấy suốt đoạn đường đời hay không?

Cố Hàn Yên không có một sự chắc chắn nào cả, cô có cảm giác mình thật xấu xa, cô muốn độc chiếm Tô Vũ Khởi, nhưng lại không biết nên cho cô ấy một đáp án như thế nào. Cô biết mình không nên làm như thế, kéo dài càng lâu thì càng đem đến nhiều thương tổn cho Tô Vũ Khởi. Đặc biệt là sau nụ hôn đó, mối quan hệ giữa hai người lại càng mơ hồ không rõ, nếu không thể tiếp nhận thì không nên để cô ấy hy vọng.

Đúng, cô nên làm như vậy. Cố Hàn Yên siết chặt điện thoại di động, thầm nói trong lòng, Cố Hàn Yên, không được yêu cô ấy!

—————————————–

"Xin lỗi, ngày hôm qua chị không nên làm vậy với em. Vũ Khởi, em rất tốt, thực sự rất rất tốt, vì thế em nên tìm người nào đó luôn đối tốt với em. Sáng nay chị về trước mà không nói lời nào không phải vì không muốn nhìn thấy em mà là không biết làm thế nào để đối mặt với em. Chị biết chị lưu luyến sự ấm áp của em, nhưng điều đó cũng không nói lên được đó là tình yêu em ạ. Xin lỗi em, chị không có cách nào đáp lại tình cảm này của em, xin lỗi, chị đã làm em tổn thương mất rồi. Xin lỗi em, thực sự rất xin lỗi, chị không hề muốn vì chuyện này mà mất đi một người bạn. Chị biết, nếu muốn em tha thứ cho chị ắt hẳn rất khó, vì thế chị sẽ không ép buộc em, vốn là lỗi xuất phát từ nơi chị. Duy có một điều chị muốn nói với em, Vũ Khởi à, em đối với chị là một người bạn rất quan trọng."

Những lời nói ngắt đoạn chứa đầy sự lo lắng và áy náy của Cố Hàn Yên cứ thế nhảy vào mắt Tô Vũ Khởi. Cô ấy dùng thời gian ba tháng, dùng một chiếc hôn triền miên mập mờ để chứng minh mình và cô ấy không hợp.

Mắt rất cay, nước mắt đã khô không cách nào rơi xuống dù chỉ một giọt. Cô biết Cố Hàn Yên có thiện ý nhưng vẫn không thể chống đỡ được trái tim tan vỡ.

"Em nói xem, làm cách nào để buông một người?

Đến khi chị thực sự muốn buông."

Tô Vũ Khởi cười buồn, đây chính là câu trả lời của Tân Lạc Ngữ. Từ trước đến giờ em ấy không có thói quen vòng vo, thường chỉ dùng đơn giản mấy câu là có thể bắn trúng tim đen của mình.

Ngồi một mình trong gian phòng trống, làm bạn với cô đơn, nhung nhung nhớ nhớ một người nhưng lại không hiểu nổi tâm sự của chính mình. Cô biết tình cảm sâu nặng đến đâu rồi cũng có lúc tiêu hao hết, cảnh đẹp có tươi vui rực rỡ thế nào cũng có lúc lụi tàn, những ký ức theo thời gian trôi sẽ dần dần phai nhạt rồi biến thành vết sẹo, nỗi đau ấy không biến mất mà âm thầm quặn lên đau đớn trong những đêm đen vắng lặng.

Một người phụ nữ khi không còn dám yêu, nếu yêu lần nữa khẳng định sẽ rất sâu đậm. Cứ tưởng mình giống như mình đồng da sắt, từ lâu đã miễn dịch với mọi chất độc trêи đời nhưng kỳ thực bản thân từ rất lâu đã bị ung thư tình yêu rồi.

Tô Vũ Khởi chính là loại phụ nữ đó, cái cô không hiểu chính là vì sao mình lại yêu, một tình yêu rất sâu sắc, vì cớ gì để trái tim mình chỉ trong một thời gian ngắn ngủi lại chịu giày xéo một lần nữa?

Đặt tình cảm vào Cố Hàn Yên, cô đã quên mất tình yêu đầu đời đã mang đến bao nhiêu đau khổ, quên mất giọt nước mắt bi ai của người kia lúc rời xa, quên mất lời thề sẽ không yêu bao giờ nữa.

Bởi vì sự có mặt của Cố Hàn Yên, cô quên mất Văn Trân, nhưng giờ đây cô lấy gì để quên Cố Hàn Yên?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui