67.
C Quân hỏi tôi sao không theo đuổi Từ tiên sinh? Giống như mười năm trước.
Điên à! Có thể giống nhau sao!
Tôi từng tuổi này, hai bàn tay trắng, thành tựu sự nghiệp không có, cuộc sống có phần chật vật, nhát gan, vì tiền lương mà tôi không thể ghét khách hàng, bình tĩnh qua lại một tháng với những khách hàng phiền phức.
Tôi có thể nhẫn nhịn chịu đựng vì tôi là người trưởng thành, tôi học được cách kiềm chế, học được tính tự gò bó, cũng cảm thấy ấm ức, nhưng trừ tình cảm, đó là điều duy nhất tôi có thể quyết định dựa vào sự yêu thích của mình.
Tôi không muốn điểm duy nhất này của mình phải chịu tủi thân ấm ức, muốn có được ước mơ cao vời là làm bạn với người mình thích, không có đủ can đảm, nhiệt tình để theo đuổi người như mười năm trước.
Sợ bị từ chối lần nữa, nỗi xấu hổ đó không phải là nhỏ.
68.
Ngày chính thức đi làm, mọi người vẫn còn hội chứng kỳ nghỉ chưa hết, văn phòng vui vẻ ríu rít, đồ ăn vặt bày khắp phòng, trợ lý nhỏ dành cho tôi một mớ đồ ăn vặt để trên bàn như báu vật.
Tôi cởi giày ngồi xếp bằng trên ghế nếm thử, có vẻ như lần đầu tiên cô bé thấy tôi như vậy cứ trông chừng ra cửa văn phòng.
Cô ấy nhìn tôi cả buổi, tôi cho là cô ấy cũng muốn hỏi ăn: “Em cũng muốn ăn à?”
Cô vội lắc đầu: “Chị Tiểu Thanh, ở nhà chị cũng ngồi vậy hả?”
Tôi lắc đầu, “Ở nhà chị nửa nằm nửa ngồi.”
Cô ấy bật cười ha ha.
Người trẻ tuổi, em còn non lắm, em cho là cấp trên thức suốt đêm, liều mạng làm việc là nữ Hít-le ít nói ít cười sao? Năm đó tôi tận mắt thấy sếp cũ của tôi như King Kong Barbie cởi giầy ngồi cuộn trên sô pha ăn kem ốc quế, lúc đó tôi còn ấu trĩ đã sợ đến ngây người.
(King Kong Barbie là một thuật ngữ tiếng Trung dùng để chỉ một người phụ nữ trông giống như búp bê Barbie và có thân hình rất vạm vỡ.
Người đại diện là huấn luyện viên thể hình người Hàn Quốc Ji Yanyu.)
69.
Em vợ ông chủ là người theo chủ nghĩa lãng mạn, ngày đầu tiên đi làm đã mang quà đến tặng mọi người trong văn phòng, lời khen dành cho mỗi người cũng khác.
Đến lượt tôi, lời khen tôi thành: “Đầy sức sống, quyến rũ tăng hơn nhiều.”
Há miệng ra nói xằng nói bậy là kỹ năng cơ bản để trở thành ông chủ.
Hiển nhiên, anh ta nắm giữ rất tốt kỹ năng này.
Sếp của chi nhánh công ty đã thành thùng rỗng kêu to, “ngài em vợ” này đã là người định đoạt mọi việc.
Sếp không đến, tôi lại có phần nhớ người thích lải nhải đó, còn có những tin tức đào hoa mà ông mang tới.
Những nhân viên cũ ban đầu không còn mấy người, sếp lại lui thân, ngoài dì quét dọn thì tôi là người duy nhất chưa bỏ mình.
Đột nhiên thấy hơi buồn.
70.
Làm việc được một tuần, kế hoạch cho dự án mới do “ngài em vợ” tự mình ra trận.
Tôi được giao đi quản lý nhân sự và một đống hồ sơ.
Tôi mất hai ngày để sắp xếp mối quan hệ lộn xộn, sắp xếp hồ sơ rành mạch, sau đó mời mấy chị em trong văn phòng ăn bữa cơm, nộp đơn xin nghỉ việc.
“Ngài em vợ” có lẽ không nghĩ tôi lại nghỉ việc ngay sau năm mới, nghiêm túc trò chuyện với tôi hơn nửa giờ, nhắc đi nhắc lại đây không phải thời điểm tốt để đổi việc, ở lại tốt hơn nhiều so với việc rời đi.
Anh ta lúc mới đầu có bối rối, nhưng nói một lúc thì trấn tĩnh lại.
Có lẽ đàn ông có sự tự tin trời sinh, sự tự tin này đến từ việc so sánh với phụ nữ, cảm thấy đàn ông có thể dễ dàng đánh bại phụ nữ trong công việc, tràn đầy niềm tin vào triển vọng tương lai.
Tôi phỏng chừng anh ta sẽ ăn mệt ít nhất ba trận ở đây.
Nhưng tôi nhắc nhở thì không thích hợp, trên có chủ tịch, anh ta đến rèn luyện nên không sợ va vấp.
Tôi uyển chuyển đáp do làm việc đã nhiều năm, muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Cuối cùng anh ta thản nhiên tỏ vẻ, “Có thể sự xuất hiện của tôi là nguyên nhân trực tiếp khiến cô rời đi, nhưng tôi cần nhắc cô, công sở là nơi không thiếu người mới nhất.”
Tôi cười tiếp thu lời anh ta.
Sau đó thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi tôi đã làm việc tám năm.
71.
C Quân vừa nghe tôi nghỉ việc, hẹn Đào Hoa Quân chạy như bay tới.
Đào Hoa Quân gần đây đang chuẩn bị một bộ phim truyền hình, C Quân trêu anh ta: “Anh có sử dụng quy tắc ngầm với nữ diễn viên đẹp đẹp nào không đấy?”
Đào Hoa Quân bật cười: “Tôi không thấy người phụ nữ nào lấy đâu ra quy tắc ngầm? Hay cô giới thiệu cho tôi?”
C Quân mặt đầy chính nghĩa: “Anh cho tôi hai triệu tôi cũng không thèm giới thiệu cho anh!” (hai triệu tệ là tầm 6.9 tỉ VNĐ)
Tôi cướp lời: “Vậy cho tôi đi, tôi giới thiệu cho!”
Đào Hoa Quân thủng thẳng: “Không được, cho cô hai triệu là sẽ hại cô!”
Tôi sốt sắng, mặt hết sức thành khẩn nói: “Vậy cầu anh hại tôi nhanh đi!”
C Quân cười khì, mắng tôi: “Tam quan của mày vặn vẹo không ai bì nổi.”
Đào Hoa Quân chính trực: “Hai người đều như nhau.”
Cuối cùng lại nói: “Nếu nghỉ việc rồi thì hay là theo tôi đi làm phim truyền hình đi?”
C Quân trừng anh ta: “Sao? Thật sự định quy tắc ngầm với nó hả?”
Tư tưởng xấu xa gì chứ!
72.
Sau khi thân với Đào Hoa Quân mới biết anh ta là cây hài, lúc C Quân giới thiệu với tôi rõ ràng nói anh ta là thanh niên tài năng tuấn tú!
C Quân ghét bỏ anh: “Có phải anh là gay không? Sao không thấy chạy theo gái đẹp? Sao ban đầu thì lịch sự sau thì vô tư thoải mái với tôi thế?”
Đào Hoa Quân nghiêm túc hỏi: “Cô nghĩ kỹ lại xem, cô được xem là phụ nữ à?”
C Quân sửng sốt một lát, mắng anh ta: “Anh chờ đó, ngày mai tôi sẽ cho mọi người trong vòng giao tiếp biết anh là gay! Là cái loại gay lừa kết hôn! Tôi sẽ để mọi người đề phòng anh!”
Đào Hoa Quân thản nhiên: “Ngày mai tôi sẽ nói với công ty cô là chúng ta có gian tình, kiểu gian tình một đêm đại chiến 300 hiệp.”
Nghe hai người nói chuyện thật đau cả tai.
May mà Từ tiên sinh điện thoại đến.
73.
Tôi đứng dậy đi vào bếp nghe điện thoại, Từ tiên sinh chắc đang tăng ca, hỏi tôi: “Anh nghe nói em nghỉ việc?”
Tôi từ chức chứ đâu có từ trần, sao gặp tôi cũng hỏi, lại còn là loại giọng điệu chia buồn sâu sắc?
Tôi cầm ly gõ nhẹ vào quầy phát ra âm thanh trong trẻo, hỏi anh: “Anh đang tăng ca?” Tôi thật sự không muốn nói với người khác về việc kết thúc sự nghiệp của mình, đây không phải là việc dễ dàng.
Đại khái anh nghĩ tôi đang giận nên nhanh chóng đáp: “Hôm nay anh có nghe sếp cũ của em nói, cô ấy nhờ anh hỏi giúp, em có muốn gặp cô ấy trò chuyện cụ thể hơn không.”
Ui cha! Anh bạn! Vòng xã giao của anh thật rộng à!
Tôi im lặng nửa phút mới nói: “Tạm thời tôi không có dự định đó, trong tay tôi còn vài vấn đề, đợi đến khi hoàn thiện thì tôi sẽ bắt đầu suy xét.”
Anh không nói gì, dùng bút gõ gõ trên bàn, một lát mới nói: “Anh hiểu rồi.
Anh nghĩ cấp trên của em chắc chắn sẽ hối hận khi để em đi.”
Tôi cười cười, “Tôi xem như anh khen tôi.”
Đầu dây bên kia anh cười khẽ: “Đương nhiên là anh đang khen em, bây giờ em không đáng yêu như trước.”
Tôi lẩm bẩm: “Trước kia, trước kia là người chê chó ghét.”
Đột nhiên anh nghiêm túc nói: “Vì sao em không tự nhìn thẳng vào năng lực của mình? Bất kể ở đâu, em đều là một người phụ nữ hấp dẫn, cực kỳ hấp dẫn người khác.
Từ trước đã vậy, giờ cũng vậy.”
Chết tiệt! Nửa đêm anh đừng thả thính tôi được không? Anh có ý gì hả?
Tôi chua xót nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã động viên.”
Thái độ anh khác thường, lại nói: “Anh không biết sau năm đó, em lại gian nan như vậy.”
Lời này mang nhiều ý nghĩa, nhưng là sự thật, mấy năm nay tôi rất khó khăn vất vả.
Tôi mơ hồ, đối với tương lai không hề hy vọng, giấc mơ tốt đẹp.
Nhưng mà, tôi không ngừng nhắc bản thân, người một nhà không nên quá oán giận.
Nếu mất đi một số thứ, cũng sẽ hiểu ra một số đạo lý, xem như cũng không thiệt thòi.
Có lẽ anh cũng nhận ra nói chuyện người khác khó khăn là bất lịch sự, chuyển chủ đề: “Nhân thời gian này để nghỉ ngơi.”
Đại gia à, tôi cũng muốn như anh, tiền trong thẻ ngân hàng cứ ngày tăng thêm một con số thì tôi sẽ sớm bay mất.
Còn có thể ở lì trong nhà trọ này không?.