102.
Tốc độ của chị rất nhanh, tôi còn chưa xuất phát chị đã quay về.
Làm việc ở bệnh viện quân y thành phố, khoa ngoại thần kinh, công việc đã được xác định.
Xem ra cha mẹ tôi không phải là hai người già vô ích.
Ngày chị tôi về, trời mưa, mà còn là mưa to.
Trời cũng không nghênh đón bà tổ cô này.
C Quân đã nghe qua truyền kỳ về chị tôi, nhất quyết phải đi đón bà chị trâu bò của tôi.
Chị tôi, nói thế nào nhỉ, tùy hứng trời ơi đất hỡi.
Mấy hôm trước thấy tóc chị vẫn dài, hôm nay tóc còn ngắn hơn cả tóc tôi, gần tới mức đầu đinh.
Thảo nào mà tôi tìm hai mươi phút mà không thấy chị.
C Quân thấy vẻ mặt tôi như ăn phân, hỏi: “Hai người giao tiếp với nhau khác biệt thế à? Sao không khí lại thế này?”
Mặt bà chị rất đứng đắn nói: “Hai hôm trước không phải em nói quan hệ giữa bác sĩ bệnh nhân rất căng thẳng sao? Chị sợ tóc dài thì lúc vật lộn với người ta sẽ bất lợi nên cắt.
Thế nào? Tóc này của chị không nắm được đúng không?”
Đậu móa chị, về làm bác sĩ hay là đi đánh nhau hả?
103.
Miệng C Quân há to, quăng cho tôi một ánh mắt.
Chắc là không ngờ chị tôi lại trâu bò đến mức như vậy.
Hành lý của chị rất ít, chỉ hai vali là hết, không có người nhà.
Trên xe về nhà, C Quân với chị thật là “vừa gặp đã yêu”.
Một người làm truyền thông một người làm bác sĩ sao lại có nhiều chuyện để nói tới vậy?
Cuối cùng chủ đề đến đàn ông, C Quân kinh nghiệm duyệt qua vô số đàn ông cùng với chị tôi tự xưng từng trải hơn trăm người, thống nhất chỉa mũi dùi về phía tôi.
Tôi chỉ là một tài xế, mắc gì gây khó dễ tôi?
C Quân nói tôi bảo thủ giống như bà cô già trăm tuổi, chị tôi thì có đạo đức gì? Nghe tới là hăng hái!
Há miệng là “Hôm nay em có chị, đừng sợ, đêm nay hẹn Từ gì gì tới.
Chị thử xem cậu ta, sáng mai thức dậy thì cậu ta là người của em!”
Có chị tôi mới sợ đấy.
Hơn nữa, Từ tiên sinh, gần đây tôi có phần sợ anh, có lẽ do quá bận lòng.
104.
Nói đâu có đấy, trời cũng không tha tôi.
Vừa về đến dưới nhà Từ tiên sinh đã đến.
Có lẽ anh mới đi siêu thị về, đồ đạc còn nhiều hơn hành lý của chúng tôi.
Thế này thì mặt già tôi biết giấu đâu? Tôi còn chưa kịp nói anh đã là người của tôi.
Mưa rất to, Từ tiên sinh giúp chúng tôi mang hành lý lên, hai người kia đã lên lầu, tôi xách thức ăn, Từ tiên sinh mang hành lý.
Đứng trên hành lang, tôi hơi bị ướt.
Tôi muốn giải thích với anh về chị mình, “Ừm, chị em, hôm nay mới về nước, chị khá hoạt bát.”
Anh cười rộ lên hỏi: “Nhìn vẻ mặt của em, có phải anh còn chưa được ra ánh sáng không?”
Tôi cười hehe.
Anh lại hỏi: “Anh chờ xem lát nữa em giới thiệu thế nào?”
Chuyện này…
“Lát nữa tùy theo hoàn cảnh mà hành động, nhìn sắc mặt em mà làm.”
Anh liếc nhìn tôi, “Cố Tiểu Thanh, em phải sửa cái tính xấu “qua cầu rút ván” đi.”
Anh nể mặt tôi chút đi! Dù gì thì cũng phải ứng phó qua cửa hai bà tổ cô này đã.
105.
Từ tiên sinh cho tôi đủ mặt mũi, khi lên nhà thì thoải mái chào hỏi chị tôi: “Chào chị, em là bạn của Tiểu Cố, gọi em là Tiểu Từ được rồi.”
Chị cười hì hì nhìn tôi, sau đó hỏi anh: “Có phải em gái tôi theo đuổi cậu không?”
Bà tổ cô này gặp người là khịa.
Anh quay lại nhìn tôi, cười đầy thâm ý rồi nói: “Em đang theo đuổi cô ấy.”
C Quân đứng dậy hỏi: “Rồi nó nói gì?”
Tôi sợ nhất người ta bóc vốn liếng của mình.
Kéo kéo Từ tiên sinh, anh quay lại dặn tôi: “Em đem đồ ăn cất vào tủ lạnh đi, cẩn thận đừng làm vỡ trứng.”
Tôi nhìn đồ trong túi, có đủ thứ, rau, trái cây, đồ ăn nhẹ.
Tôi dọn dẹp một mình trong bếp, ba người trò chuyện bên ngoài, dĩ nhiên là không có tôi ở đó, hai người kia không thể hỏi được gì.
Cuối cùng Từ tiên sinh bước vào, tôi còn đang lấy rượu trong tủ lạnh ra để có chỗ trống chứa đồ, tủ lạnh tôi có rất nhiều rượu.
Từ tiên sinh nhìn thấy mớ rượu của tôi, cười hỏi: “Cho anh một chai?”
Các loại rượu của tôi hiện giờ đều là rượu trái cây, không có độ cồn.
Tôi lấy chai rượu mơ xanh đưa cho anh.
Anh nhận lấy chai rượu, hỏi: “Em không tiễn anh à?”
Tôi ngước nhìn anh, hôm nay tính nhẫn nại của tôi thật sự rất tốt, chưa kể tôi thà đối phó với anh còn hơn với hai người kia.
Đi cùng anh xuống lầu, mưa đã tạnh.
Đang giờ tan tầm, nhiều người ra vào, tay anh xách chai rượu, đi phía trước tôi, hai cô gái ở tầng đối diện đi xuống, thấy anh thì thì thầm: “Chàaa… đẹp trai quá!”
Tôi nghe thấy, phì cười.
Hai cô gái kia xấu hổ cũng bật cười.
Từ tiên sinh quay lại vươn tay xoa đầu tôi hỏi: “Em cười gì vậy?”
Hai cô gái kia chắc không ngờ tôi là bạn gái anh, 囧 nhìn tôi.
Từ tiên sinh là người đúng mực, chúng tôi vẫn giống nhau, ví dụ như lời tôi không muốn nói thì anh cũng không muốn mở miệng.
Một số thói quen tương tự nhau.
Vì vậy có phải là người yêu hay không thì ở cùng nhau không khác biệt lắm.
Đương nhiên, có thể là anh hơi e ngại về tôi.
Mặc dù anh không thừa nhận.
106.
Từ tiên sinh đã lên xe nhưng có vẻ không cam lòng, bước xuống kéo tôi không cho tôi về.
Đúng là tên quỷ nhỏ dính người.
Còn bày ra vẻ mặt đứng đắn hỏi tôi: “Không có gì muốn nói với anh?”
“Có phải bắt buộc em phải nói là anh đừng đi?”
Sắc mặt tốt hơn nhưng vẫn chưa hài lòng như cũ.
Không tống cổ vị này đi thì tôi không thể đối phó được hai vị trên kia.
Lòng chợt nảy ra ý, giang tay ôm cổ định hôn một cái.
Nhưng mà không với tới…
Vội gục mặt vào hõm vai anh.
Mất mặt quá…
Anh bật cười, nắm tai tôi, vừa cười vừa nói: “Không ngờ em nhỏ người chân ngắn vậy.”
Này đúng là khinh người quá đáng!
Xong rồi lại dặn tôi: “Tối nhớ ăn đúng giờ, trước khi ngủ phải uống sữa, đừng có không ngủ được thì lại uống rượu, có nghe không?”
Ù ui! Tôi nghe được!
107.
Câu đầu tiên chị nói với tôi, chúng tôi cần mua một căn nhà, hai người trong nhà phải tiếp nhận.
Ngoài ra, chúng tôi cần phải về nhà.
Lão Cố vẫn vậy, mười năm không gặp cũng không kích động, mẹ tôi thì không được vậy, hết khóc lại cười, ồn ào như trong nhà đánh trộm.
Tôi xuống bếp nấu ăn, lão Cố giúp một tay.
Tính tôi giống ba, mẹ vẫn luôn nói ba bất công, ông thương tôi hơn.
Vì vậy bà yên tâm thoải mái mà chiều chị hơn, phụ huynh tùy hứng vậy, tôi biết tìm ai mà nói lý?
Ba hỏi: “Công việc có dự tính gì chưa? Hay là học tiếp?”
“Để thời gian nữa xem sao, bây giờ con chưa có kế hoạch gì.”
Tán gẫu thế này khiến con căng thẳng lắm, ba à, ba biết không vậy?
Ba lại hỏi: “Cậu thanh niên hôm đó là người bạn con nói?”
Tôi đem tay nghề nấu nướng cả đời ra để xào rau, thức ăn trong chảo bị xào sắp nổ tung.
Nhưng mà, ba còn đợi tôi trả lời…
Đành phải thỏa hiệp.
Hỏi ông, “Ba thấy người đó thế nào?”
“Đó không phải là cậu bạn mà con yêu hồi học trung học sao?”
!!!!!
Tôi còn có quyền riêng tư không?
108.
Sống tới từng này tuổi, bị lộ tẩy bí mật, đáy lòng già nua chua xót không nói nên lời.
Tôi thực sự là người ngại bày tỏ, bất kể là tình thân hay tình yêu, luôn có phần nói không nên lời.
Từ tiên sinh không ép, tôi không nói, anh cũng không nói.
Ba tôi là người rất thần kỳ, vì sao à?
Ông hỏi một câu, tôi choáng váng, ông không hỏi nữa.
Không đáp gì thì là thật.
Ông hiểu ngay.
Tôi đắn đo không nói gì thì cũng không được, cuối cùng thành thật giải thích: “Ờmm, dạ trước mắt thì tụi con đang là bạn bè, cũng hợp tính nhau.”
Ba hỏi: “Cậu ấy học ở đâu?”
“Học cùng trường đại học với con, cùng chuyên ngành, hơn con một tuổi, sau đó đi du học nước ngoài.”
Ông vừa múc thức ăn vừa nói: “Con thấy hợp là tốt rồi.
Nếu cảm thấy có sự chênh lệch thì thôi, biết không?”
Lão Cố này, nói chuyện thật súc tích cô đọng.
Ông luôn cảm thấy tôi sẽ thấy tự ti khi yêu đương, kết hôn nên luôn động viên tôi học thêm, đừng quan tâm đến tuổi tác.
Có lẽ ông thực sự thương tôi hơn, vì tôi tương đối giống ông hơn.
Tôi hiếm khi bộc lộ cảm xúc, khoác vai ông, dựa vào tai ông cười nói: “Con biết mà, không phải ba nói từ nhỏ con đã thích nín nhịn mọi thứ sao? Con sẽ không chịu thiệt.”
Ông múc canh, nói: “Ba không phải sợ con chịu thiệt, mà chỉ sợ con chịu thiệt, đau khổ mà còn không biết.”
Tôi sẽ không ép dạ cầu toàn, ông sợ cái gì? Ông nuôi thả tôi nhiều năm như vậy, không phải vì tôi làm theo ý mình mà không bị thiệt thòi sao? Tôi có thể làm ông mất mặt không?
Người đàn ông tôi yêu nhất đời này.
Trong mắt ông không có ai xứng với tôi…
Tự tin này chỉ người làm cha mới có, tôi trăm triệu lần không dám có..