109.
Buổi tối Từ tiên sinh điện thoại cho tôi, có vẻ giận dỗi, không nói tiếng nào.
Nghẹn cả buổi rồi hỏi tôi: “Có phải anh là người mà khi rảnh rỗi em mới nhớ đến không?”
Đúng thật là hai tuần rồi tôi không liên lạc với anh, từ khi về nhà tới nay tôi không thường liên lạc với anh.
Trong suy nghĩ của tôi, chúng tôi như đã qua mười năm, không cần mỗi ngày nhấn mạnh là thích nhau.
Tôi theo bản năng ấp úng: “Không phải, em cảm thấy như chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm.
Cũng không phải, nhưng mà cảm thấy, em cũng không biết nói sao, ngày mốt em về…”
Tôi có phần mông lung, tôi không quen với việc hai người, cứ cảm thấy cô độc một mình, ngoài cha mẹ thì không cần báo cáo hành trình của mình với ai.
Có lẽ do giọng tôi mang ý xin lỗi nên anh không giận.
Còn tôi thì im lặng không nói gì suốt một lúc lâu.
Lúc này anh mới nói: “Chúng ta ở bên nhau, anh là một người sống sờ sờ chứ không phải là người trong tưởng tượng của em.
Em không thể qua tay thì quên.”
Anh nói chuyện luôn một câu trúng đích.
Tôi hỏi: “Từ tiên sinh, anh nói xem nếu chúng ta ở bên nhau một thời gian phát hiện không hợp thì làm sao đây?”
Anh nói nghiêm túc: “Không có khả năng không hợp, anh đã loại hết các yêu cầu, không có khả năng còn không thỏa mãn em.”
Cái đồ…!
Dù sao thì giữa những người yêu nhau tức giận vô cớ thì khi kết thúc cuộc điện thoại thì không khí đã trở lại bình thường.
Hơn nữa, có vẻ như tôi đã nắm giữ được kỹ năng dỗ Từ tiên sinh.
110.
Đêm khuya, có lẽ anh oán trách không có chỗ xả ra.
Tôi cũng cô đơn buồn tẻ.
Chị tôi vì bị mẹ truy hỏi chuyện anh rể nên khai tôi ra, mẹ tôi nửa đêm không ngủ còn ngồi trên giường nói chuyện bạn trai tôi.
Tôi khai ba ra, nói ông đã từng gặp qua.
Thế là mẹ đứng ở phòng khách gầm rú: “Mấy người đều họ Cố, coi tôi là người ngoài đúng không? Trong nhà không có chuyện gì của tôi, mấy người biết hết mà không nói cho tôi biết hả?”
Đây là phân biệt giai cấp!
Ba chậm rì rì nói: “Vì em không hỏi, mau đi ngủ, anh nói với em, được không? Đi ngủ mau.”
Sau đó, mẹ tôi, thật sự, ngoan ngoãn, về phòng.
Tôi với chị dựng 4 ngón cái lên cho ba.
Ba max lực!
111.
Đến lúc quay về nhà trọ thì Từ tiên sinh lại đi công tác, để lại chìa khóa cho tôi, dặn tôi nhớ đến nhà anh dọn dẹp giúp.
Chị tôi đến bệnh viện trình diện, tôi nhận email lịch trình làm việc của sếp cũ.
Thế mà tôi còn nghiên cứu nó cả đêm.
Mới rạng sáng, Từ tiên sinh điện thoại cho tôi, tôi sợ đánh thức chị nên nghe máy ngay.
“Nửa đêm em không ngủ còn làm gì?”
Vậy ông lớn ngài nửa đêm điện thoại là ý gì? Kiểm tra?
“Anh thì sao? Nửa đêm còn tăng ca à?”
Có vẻ anh vừa họp xong, tôi nghe đầu dây bên kia có tiếng người nói.
“Anh sắp nghỉ rồi, em mau đi ngủ đi! Đừng uống rượu!”
Rốt cuộc là vì sao tôi tạo ấn tượng bợm rượu với anh?
“Em ngủ ngay, đang đọc mail người ta giới thiệu công việc.
Em đang tìm việc.”
Dường như anh đang nói chuyện với ai đó, nghe bên kia nói anh nửa đêm mà quấy rầy ai vậy?
Tôi nghe được bật cười, phụ họa: Đúng đó, nửa đêm anh quấy rầy người khác.
Anh cũng cười, “Điều kiện thích hợp thì anh không cần phải lo em nửa đêm không ngủ được nữa.”
Anh có ý gì? Nghe như có ý ở ngoài lời…
112.
Chị tôi hẹn người đi xem nhà, chiều rảnh rỗi tôi lái xe đến nhà Từ tiên sinh.
Khu nhà anh ở khu vực mới môi trường rất tốt, không ngờ lần đầu tiên đến nhà bạn trai lại là đến một mình.
Cũng không khác với lần trước, ngôi nhà rất rộng, hơn nữa rất trống trải, không có gì cần tôi dọn dẹp, nếu lau cửa sổ thì tôi làm không được, lau cả ngày không xong.
Vào phòng ngủ Từ tiên sinh, màu sắc hơi tối, giường màu nâu, rèm cửa cũng nâu, phòng rất rộng.
Tôi ngồi trên giường anh nhìn một vòng xung quanh.
Lúc chúng tôi gặp nhau ở bữa tiệc lúc Tết nguyên đán, tôi nằm mơ cũng không ngờ có một ngày sẽ nên chuyện với anh.
Dù sao thì đây là khởi đầu không tệ.
Tôi không sợ hãi rụt rè, không có lo trước lo sau.
Không có gì cần tôi dọn dẹp, tôi cuộn người trên sô pha lướt mạng, điều hòa trong phòng khách quá ấm, tôi cứ thế thiếp đi.
Ai nói cho tôi biết tại sao Từ tiên sinh đi công tác nhanh thế đã về?
Tôi ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra nhìn thấy có người ngồi bên cạnh.
Tôi giật cả mình.
Người đó kéo tôi, úi! Ngài không thể mở đèn sao? Vào nhà mình mà sao như ăn trộm vậy?
Anh kéo tôi dậy hỏi: “Sao em lại ngủ ở đây? Sao không về phòng mà ngủ?”
Nhìn ngài ăn nói hùng hồn chưa, nếu tôi ngủ trên giường anh thì sao lại thế này?
Anh bật cười nhìn tôi, cuối cùng lại liếc mắt một cái: “Không ăn mà lại đi ngủ?”
Từ tiên sinh có nhận thức sai lầm, chắc anh cho rằng quan tâm một người tức là người đó phải ăn ngủ đúng giờ, giờ nào việc nấy, không thể sai một nhịp.
Làm sao sửa lại cái nhận định sai lầm này của anh? Đừng nói là tôi, tới mấy vị cán bộ kỳ cựu còn không thể chịu nổi anh!
113.
Lúc chờ ăn cơm tôi đề đạt ý kiến với anh: “Em ăn cơm muộn, đi ngủ khuya cũng có sao đâu.
Anh đừng dạy bảo em suốt được không?”
Anh nhìn tôi chăm chăm, cả buổi không lên tiếng.
Đừng nhìn tôi vậy được chứ? Mặt đẹp thế tôi không chống cự được.
“Trước kia em đặt mọi thứ lên trên bản thân mình, em cảm thấy thức cả đêm không sao, một bữa không ăn chẳng thành vấn đề.
Nhưng mà điều anh cần là em có sức khỏe tốt, những thứ khác không quan trọng.
Bao nhiêu năm em quen với việc thức đêm, cũng không quen có người quản lý mình.
Vì vậy em cần chậm rãi hình thành thói quen.
Quen với việc anh ở bên em.”
Tôi vò đầu lắng nghe.
Anh lại nói: “Lúc trước anh gặp em, lưng em sao vậy?”
Tôi thật thà giải thích: “Ngồi lâu nên thắt lưng đau lắm, không dám khom lưnghay cúi đầu, rất đau.”
Anh không nói tiếp, chỉ yên lặng nhìn tôi, ánh nhìn ấm áp.
Trên đường về, đột nhiên anh nói: “Mấy hôm nữa anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
em cần tập thể dục nhiều hơn, sức khỏe em không tốt lắm.”
Đúng là người mẫn cảm, tôi chỉ nói vậy mà lại ghi nhớ trong lòng.
Còn nữa, người này yêu đương sao cảm thấy giống như cặp vợ chồng đã nhiều năm?
Tôi rõ ràng vẫn còn là một thiếu nữ! Cần có trái tim hồng phấp phới!
114.
Sau khi gặp chị tôi, C Quân kể với Đào Hoa Quân.
Đào Hoa Quân vòng vo hẹn chúng tôi ăn cơm, chị tôi tan tầm không có việc gì nên đi theo tôi.
Gần đây có vẻ Đào Hoa Quân có vấn đề, mặc sơ mi màu hồng phấn, nhìn là biết trang bị đi tán gái.
Chị hỏi tôi: “Ai vậy? Tô son trát phấn.”
Tôi sợ chị sẽ cà khịa Đào Hoa Quân nên nhanh chóng dặn: “Chị đừng nói vậy nhé, anh ấy không phải rất thân với em, chị nói chuyện chú ý một chút, đừng nói đùa quá mức.”
Tôi nhìn Đào Hoa Quân, hỏi anh ta: “Đổi phong cách? Phong cách này khá đấy.”
C Quân đẩy anh ta lên, hỏi thấy anh ta thế nào?
Tôi còn chưa kịp nói, chị nhìn trái nhìn phải anh, sau đó cười nói: “360 độ, 270 độ là góc chết.”
C Quân cười kinh thiên động địa, Đào Hoa Quân cũng bị chọc cười, đỡ trán: “Chị nói chuyện hơi châm chích người!”
Chị tôi cười rộ lên nói: “Tán gái thì nhớ cho kỹ, mặc màu đen, vũ khí sắc bén che góc chết.”
Đào Hoa Quân vòng tay ôm quyền: “Đa tạ, lời chị nói tôi sẽ ghi nhớ, lần sau tuyệt đối không nghe lời quỷ lừa Tiểu Quân này nữa!”
C Quân giơ chân đá anh ta: “Anh dám nói không phải anh đi tán gái mà đi tán trai không? Ngày mai tôi sẽ đến quán bar đồng tính phát tờ rơi cho anh!”
Tôi vội vã dừng đề tài lại: “Chuyện ngày mai để ngày mai nói, nhanh ăn cơm.”
Ba người này hợp lại với nhau là có chuyện.
Đào Hoa Quân không bỏ qua, “Ngày mai tôi đến đài của cô nói với mọi người cô chỉ có 34A, mà A kia cũng là mút lót!”
(Chú thích của Mỏng tui cho ai không hiểu, 34A là size ngực ấy, ý nói C Quân ngực bé mà còn toàn độn hehe.)
Bữa cơm này ăn không ngon.
Chị tôi ngồi nhìn trò vui, hỏi: “Hai người họ có quan hệ gì?”
“C từng sắp xếp mai mối cho em với anh ta.”
“A đù! Mấy đứa còn chơi NP à?”
(NP: N Person- nhiều người.
1 người nhiều bạn tình)
“…”
Chị à! Em đã nói là không được đùa quá trớn mà! Sao chị không nghe hả?
Hai người đối diện ngẩn người nhìn chúng tôi, cũng không dám cười.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, “Ở đây phục vụ hơi chậm phải không?”.