142.
Rõ là đang yêu nhưng gần đây phong cách có phần lạc điệu, đã gần như đến thời khắc đêm trước kết hôn.
Đặc biệt là khi mẹ tôi bắt đầu đặt mua quần áo mới cho ba, chưa kể còn mua một mớ đồ đạc linh tinh trong nhà.
Chị tôi cười nhạo: “Bà cụ cuối cùng có thể trải nghiệm cảm giác gả con gái là thế nào, em chịu khó chịu đi.”
Tôi đành phải tìm C Quân.
Gần đây C Quân có chuyên mục riêng trên đài truyền hình nên rất bận rộn, chờ đến khi hẹn được nhau thì Đào Hoa Quân cũng đến.
Đã lâu không gặp, Đào Hoa Quân lại chuyển phong cách tây hơn không ít, không biết gần đây ăn đồ tươi mát nhiều hay là sao mà mặc chiếc áo thun trắng thuần.
C Quân chế giễu: “Lão dưa chuột vàng ba mươi mấy mà cứ một hai phải sơn xanh lên giả làm mướp hương mười tám, chắc là đang đi cua mấy cô gái mười tám rồi nhân tiện giả dạng bản thân luôn.”
Tôi lặng lẽ ăn cá không dám tham chiến.
Đào Hoa Quân ung dung thong thả ăn,
“Yên tâm, cho không tôi cũng không cua cô, tôi ngại tổn thất bản thân.”
C Quân đá vào tấm sắt.
Tôi hô ngừng chiến, bữa này tôi mời, mọi người cứ hòa bình.
C Quân phàn nàn, “Tao về muộn nửa tháng là mày đã vội vàng đi làm rồi? Nếu mày đến chỗ lão Chu thì đúng là hợp.
Tao biết sở thích của mày, bao nhiêu năm qua không đứt đoạn, không thể kém hơn người xuất thân chính quy.”
Tôi cười cười, thích không nhất thiết phải là nghề nghiệp của mình, vì điều đó không nhất thiết có thể nuôi sống tôi.
Tôi cần có lựa chọn tốt nhất, cho dù là vấn đề cá nhân hay là kế hoạch cho tương lai, hay là mối bận tâm gia đình.
Đào Hoa Quân cười nói: “Vậy cô có hứng thú làm giám đốc sản phẩm cho tôi không?”
C Quân cười nhạo: “Anh biết cô ấy thích cái gì không? Cô ấy thích đọc sách lịch sử nghiêm túc, không phải kiểu nghiên cứu gì gì mà là loại phân tích gì gì ấy.
Không phải là mấy bộ phim cung đấu mấy người phụ nữ đốp chát nhau của anh.
Tôi luôn cảm thấy bao nhiêu năm qua nó bị tiền bức ép lầm đường lạc lối.”
Tôi “…”
Đào Hoa Quân vặc lại: “Chẳng lẽ cái tôi xem không đứng đắn?”
Hai vị này luôn không get được điểm chính của đối phương, giống như chơi trò nhắm mắt sờ mặt, kết quả hai vị này lên tay là tới thẳng ba đường.
Đào Hoa Quân hơi sầu, hỏi tôi: “Cô nói tốt hơn nhà sản xuất phát hành của chúng tôi, phía sản xuất không có ai thế này vậy?”
Tôi cũng không get được điểm của anh ấy, ngập ngừng hỏi: “Nhà đầu tư của anh đâu? Nhà làm phim chính đâu? Luôn có nhà sản xuất chính đúng không? Nếu không ổn thì lúc trước các anh làm thế nào được phép làm?”
Anh ta ngơ người đúng một phút, sau đó, rầm! Vỗ bàn, giơ ngón cái lên với tôi, hào hứng nói: “Trình tự của cô đúng tuyệt, sách sử nghiêm túc không phải là để xem không!”
Tôi vẫn không get được điểm hưng phấn của anh ta.
Thực ra tôi không hiểu nói bừa.
C Quân cười không dậy nổi.
143.
Cả đêm ba đứa luyên thuyên đủ thứ, cái gì cũng nói, từ công kích lẫn nhau đến nghề nghiệp, đến tương lai phát triển, nói mọi thứ, một bữa ăn đến rạng sáng.
Cha mẹ ngủ sớm không dám về quấy rầy, chỉ có thể đến nhờ cậy Từ tiên sinh.
Kết quả khi tôi về đến nhà, đại gia kia còn chưa về.
Vào cửa nghiên cứu, có lẽ sáng nay anh ra ngoài đến giờ chưa về, đành phải quét dọn vệ sinh.
Từ tiên sinh có thói quen không thích đổ rác.
Tủ lạnh trống không, chỉ còn ít đồ đông lạnh.
Ví dụ như hoành thánh là đồ tôi mua lần trước còn lại.
Đến khi tôi rửa mặt ra ngoài thì Từ tiên sinh mới vào cửa.
Từ tiên sinh hơi đơ ra, có lẽ không ngờ nửa đêm về nhà thì tự dưng trong nhà thêm một người phụ nữ.
Tôi là người ở trọ rất hiểu chuyện, nhanh chóng đi nấu hoành thánh.
Từ tiên sinh chắc đã mệt lắm, lấy ghế dựa ngồi trong bếp trông ngóng, khiến tôi phải tự hỏi một chén hoành thánh có đủ để anh ăn hay không…
Quá trình hơi kỳ lạ, anh không rên một tiếng, tôi thử hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Anh mở to mắt nhìn tôi nhưng không nói lời nào.
Này trông giống như thiếu tình thương.
Đáng tiếc gần đây tôi cũng thiếu, thật sự không có dư thừa để cho anh, thật tiếc.
144.
Sau khi anh ăn xong, đợi anh nằm yên ổn trên sô pha, tôi thuận tay đắp cho anh tấm chăn, anh mới giải thích với tôi.
Anh bị đau dạ dày cả ngày, tăng ca đến nửa đêm, dự tính về nhà ngủ luôn, tình huống này cũng không phải chỉ một hai lần.
Không còn cách nào khác, những người trẻ tuổi bôn ba trong thành phố, hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng chịu đói, chịu đựng đau đớn, có thể gặp được một người hợp ý, có thể nâng đỡ, đồng hành làm bạn đã là một việc xa xỉ.
Nhưng tôi nghĩ một nửa phần Từ tiên sinh bị đau dạ dày là vì đói.
Lý do là sau khi ăn xong nằm nửa giờ trò chuyện với tôi thì anh không còn đau dạ dày nữa.
Hơn nửa đêm, hai chúng tôi đã nói tới nữ diễn viên Eva Green, đúng, là nữ diễn viên người Pháp, tôi cũng không biết sao mà nói đến đó.
Tôi thích nhất bộ phim có kinh phí thấp của cô ấy và Ivan “Perfect Senses”.
Bộ phim có vốn ít nhưng là câu chuyện khoa học viễn tưởng mang tính toàn vẹn, cứu rỗi, mất mát, nhưng đều chạm đến cảm xúc, hơi bi thương nhưng tôi thích nó bất chấp lý lẽ.
Từ tiên sinh thích “Kingdom Kingdom of Heaven”.
“Phim đó anh chưa xem.
Trong Casino Royale cô ấy rất bắt mắt nhưng mà anh cảm thấy trong Kingdom Kingdom of Heaven còn đẹp hơn, dù sao thì đây cũng là tác phẩm hoành tráng phim đó nói về tình yêu nhiều quá, đây là điểm thua lớn nhất.
Cuộc thập tự chinh và tôn giáo, bất kể khi nào thì văn hóa chính trị không thể hài hòa, nhất định sẽ có cạnh tranh.”
Tiêu chuẩn trai thẳng.
Mà với bộ phim The Dreamers làm nên danh tiếng Eva Green thì cả hai chúng tôi đều không thích mấy.
Đối với sự yêu thích của tôi với cô ấy, Từ tiên sinh nói, có lẽ do tôi quá quy củ nên mê cái cảm giác thực hiện mọi việc bằng bất cứ giá nào luôn thể hiện ra bên ngoài của cô ấy.
Không thể không nói anh thực sự rất hiểu tôi.
145.
Đêm hôm khuya khoắt, hai người hăng hái chuyện trò.
Tôi uống một ít rượu nên hơi buồn ngủ, còn anh có lẽ do dạ dày không đau nữa, ngày mai không cần đi làm nên không phản đối việc ngủ muộn.
Cuối cùng chúng tôi ngủ quên trên sô pha.
Đến khi tôi mở mắt ra, tôi yên ổn ngủ trên sô pha, Từ tiên sinh ngủ trên thảm cạnh tôi, đây là tổ hợp gì vậy?
Buổi sáng giữa mùa hè, thức giấc mở mắt ra nhìn thấy anh, tôi có cảm giác không chân thực.
Chúng tôi nói về thanh xuân, về lý tưởng, nói về sở thích, cũng có thể nói về tương lai.
Có một người như vậy ở bên cạnh tôi, tựa như được ban ơn.
Từ tiên sinh mở mắt nhìn thấy tôi, nói: “Rốt cuộc em dậy rồi, nửa đêm sợ em trở người rơi xuống đất, ôm lên lại sợ đánh thức em, chỉ đành ngủ dưới đất, em có rơi xuống thì anh có thể đỡ.”
Không thể trông đợi tôi có điểm gì tốt…
146.
Cảm xúc, cảm giác chỉ dành cho đêm khuya, ban ngày chỉ nói công việc, mặc dù là ngày nghỉ nhưng tôi vẫn bận việc như thường.
Công việc gần đây rất bận, tôi vẫn luôn nhốt mình trong thư viện, sáng sớm Từ tiên sinh đã chuẩn bị đồ ăn vặt, nước uống rồi tống cổ tôi ra cửa, giống như tống cổ bọn trẻ vậy.
Sau đó anh tổng vệ sinh nhà cửa.
Rồi đi siêu thị mua sắm…
Đàn ông có ý thức tự giác này, thật sự tốt không còn chỗ nào để chê.
Đây là trải nghiệm đầu tiên của tôi trong tình yêu.
Giữa trưa chị tôi triệu tập: “Mau tới đây! Anh rể mà biết sáng nay chị ra ngoài quên mang cơm theo thì sẽ làm thịt chị, nhanh chạy đi lấy cho chị!”
Không biết anh rể chuẩn bị gì mà làm chị sợ tới mức đó, nhưng đáng tiếc, khi đến văn phòng chị lấy chìa khóa thì anh rể đã điện thoại tới, chị sợ tới mức giật bắn mình.
Vẻ to gan lớn mật mấy năm kia không còn thấy tí nào.
Không biết anh rể nói gì mà mặt chị kiểu sống không còn gì luyến tiếc.
Lúc Từ tiên sinh điện thoại đến, tôi không có gánh nặng gì, nói mấy câu là thống nhất cúp máy, ngay lập tức tôi thấy mình thắng lợi trước chị.
Đúng là lòng hiếu thắng điên rồ..