161.
Trong cuộc họp thường lệ sáng thứ hai, giám đốc thả một quả bom, dự án tưởng tượng mà anh ta đưa ra nửa tháng trước đã thành hiện thức.
Bố trí lại nhân sự, tôi được đưa vào vị trí trợ lý giám đốc, phụ trách chính điều phối toàn bộ dự án này.
Mọi người bị nổ đến choáng váng đầu óc, giống như tôi.
Chức vụ nghe có vẻ như tuột dốc nhưng lợi ích mang đến vô cùng lớn.
Giống như cận thần của hoàng đế.
Mặc dù không có gì làm nhưng quen mặt cũng tốt.
Nhưng sau cuộc họp, giám đốc nhìn chằm chằm tôi đến nhận vị trí, trước kia anh ta không có trợ lý, chúng tôi còn lén nói người Hong Kong liều mạng.
Xem ra chúng tôi nói sớm quá.
Tôi mệt như chó.
Sáng sớm dời chỗ, sắp xếp lại tài liệu trong tay, “ông nội” mới này tùy hứng, người chỉ chọn việc thuận mắt giải quyết, nhìn không thuận mắt thì để hồ sơ thành một chồng, nhất là về tài chính.
Công ty có tổng giám đốc trấn giữ, vị cấp trên này là phó giám đốc tổng công ty, lúc trước lên thẳng phòng tài chính, nắm quyền điều hành các dự án lớn.
Ba tháng sau thì thay đổi chức vụ, chỉ giữ chức giám đốc dự án.
Nhưng các bộ phận trong công ty đều hiểu vị này có Thượng phương bảo kiếm, người trong công ty không nhiệt tình với vị này.
Vị này cũng không thèm để ý, bình thường trong công ty gặp ai cũng đều rất lễ phép, mấy cô gái trẻ nói vị giám đốc này có phần hấp dẫn.
Tôi nghe loáng thoáng vị này từng đối đầu với tổng giám đốc, đại khái là bị tổn thất nhưng không quá ẩm ĩ.
Đa phần những dự án mà anh ta xử lý đều rất ổn.
162.
Sau khi báo cáo công việc với cấp trên, vị này kinh ngạc nhìn tôi: “Tôi nên đào cô về đây sớm hơn.”
Tôi “…”
Đây là tình huống gì?
Tôi chọn mấy hồ sơ tài chính cần ký, anh ta hờ hững liếc qua một cái rồi hỏi: “Việc này không gấp, nói chuyện đã.
Lần sau họp nói Tổng giám đốc ký tên là được.
trước hết nói về PPT cô làm, số liệu từ đâu có? Độ chính xác của nó thế nào?”
Người Hong Kong thực sự rất liều lĩnh.
Mắt nhìn vị này rất độc, trong nháy mắt cơ bản có thể nhìn ra được kế hoạch của tôi mông lung, ba phải, cái gì cũng có.
Ước chừng anh ta có thể ước tính độ chính xác của dữ liệu mà tôi làm…
Quá áp lực…
Ngày đầu tiên ở vị trí mới đã có cảm giác không làm nổi nữa…
163.
Báo cáo với C Quân tôi lại đi ăn máng khác, C Quân đại khái cũng mệt như chó.
Thấy tôi là nói: “Có thể nhảy việc chứng minh mày vẫn còn sức lực.
Tao nói cho nghe, tao thực sự làm được, bận rộn tiết mục đó cả tháng lại hủy của tao đi, ban đầu ăn cứt à? Vả mặt tao sung sướng thế à? Bảo nhường cho con quỷ sứ cái mặt như dùi cui đó? Mẹ nó! Để tao nói cho mà biết, tao không nuốt trôi cục giận này! Lúc trước bà đây bằng bản lĩnh của mình mà giành được giải thưởng, bà không sợ con đê tiện kia! Nói mày nghe, gu của lãnh đạo tao chua cay không ngại miệng.
Tao cảm thấy tội cho ông ta.
Chậc chậc chậc, Đào Hoa Quân kia chết đâu rồi, lâu nay không gặp anh ta, không biết có cô gái tốt nào bị anh ta hạ độc không.
Mày nhảy việc cũng tốt, cái vị trí quản lý ăn không ngồi rồi kia không hợp với mày, tao vẫn nhớ hồi cấp ba lúc mày đứng trên bục giảng bài vật lý, giảng giải rành mạch, người nghe như lọt vào sương mù, trên trán mày khắc hai chữ “trâu bò”.
Trong công sở, cần đanh đá thì vẫn nên đanh đá, chuyện lần trước của mày nên mạnh mẽ hơn một chút, nén giận đến tự sốt cao không hạ, quá hèn nhát.”
Tôi “…”
Mày nói một hơi nhiều như vậy, tao tiếp lời thế nào?
164.
Cuộc sống luôn là như vậy, bận rộn có trật tự.
Thời gian tan tầm của tôi không cố định, tăng ca quá muộn, ba tôi vẫn cứ đợi tôi về mới chịu đi ngủ, đôi khi đến rạng sáng tôi mới hết giờ làm về nhà.
Tuổi ông đã cao, tôi không dám dày vò ông như vậy, đành mời chị hỗ trợ, có thể mời hai người già đến nhà chị ở hai ngày, đợi tôi bận xong nửa tháng này rồi tính.
Tiếc là hai vợ chồng chị cũng một ngày không về nhà.
Hai người già bất quá chỉ là đi từ nhà này qua nhà khác.
Tôi sốt ruột đến muốn nổi lửa, gọi điện thoại cho chị cáu gắt: “Thậm chí em còn nghĩ sinh đứa con cho hai người chăm, để cho hai người đừng chỉ vây quanh em, đôi khi em bận đến mức quên mất họ cứ thế mà chờ em về nhà.
Chị, đôi khi em rất sợ, sợ mình em chỉ cần lơ là, không chăm sóc tốt cho hai người.
Đôi khi em cũng không dám nghĩ, nếu em kết hôn, hai người sẽ làm sao đây?”
Đầu dây bên chị im ắng không nói lời nào.
Hai chúng tôi đều trầm mặc.
Nửa đêm tôi tìm kiếm trang web du lịch, đặt cho hai người một lịch trình du lịch, nửa đêm ghi chú cẩn thận, còn kỹ lưỡng hơn cả khi tôi đi du lịch.
Ngày hôm sau thì lôi kéo chị bắt đầu thuyết phục hai người, thời tiết đang phù hợp để đi ra ngoài một chút, bắt đầu từ đâu từ đâu, rồi quay về.
Chị tôi lành nghề hơn tôi, đặc biệt trong việc thuyết phục mẹ tôi.
Đưa ba mẹ tôi lên xe lửa, tôi giống như đưa con ra cửa, cực kỳ bận lòng.
Đưa bản ghi chú chi tiết cho ba.
Chờ đến hôm sau không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào cần tư vấn, hơn nữa nhìn thấy trong vòng bạn bè ba mẹ đã đăng nhiều ảnh du lịch.
Mẹ tự chụp, cả những bức ảnh chụp lén ba.
Phụ nữ, bất kể tuổi nào thì đều yêu cái đẹp, không có ai là không khoe chồng.
Chị tôi bình luận: Đâu ra đôi vợ chồng đẹp thế này?
Từ tiên sinh và anh rể đều ấn like.
Cả gia đình không một ai đứng đắn tụ lại cùng nhau,..