186.
Vì tôi đút nên Từ tiên sinh bắt đầu ăn vặt, tôi là người ít ăn vặt nhưng mà lại mua rất nhiều đồ ăn vặt, đồ ăn của mẹ với chị đều do tôi mua.
Giờ đến đồ ăn của Từ tiên sinh cũng do tôi mua.
Em gái Từ tiên sinh cuối tuần muốn đi chơi với đồng nghiệp, gửi con cho tôi với Từ tiên sinh.
Tôi không biết nguyên một nhà người như thế mà sao cô ấy lại tin tưởng đem con giao cho chúng tôi chăm sóc, nhưng vẫn sẵn lòng giữ, Tiểu Hề là một cô bé thông minh.
Em gái và em rể Từ tiên sinh xách túi to túi nhỏ đưa con đến nhà, Từ tiên sinh đi mua đồ ăn ở siêu thị dưới nhà.
Anh bị tôi ảnh hưởng, bắt đầu cảm thấy dỗ con nít trước hết là phải mua đồ ăn vặt…
187.
Tiểu Hề thực sự là đứa bé nghịch ngợm nhất trong những đứa bé tôi từng biết, còn nghịch hơn cả con trai.
Nhưng tôi vẫn có thể chấp nhận những đứa trẻ nghịch ngợm.
Chỉ thoáng trong phút chốc tôi vào bếp cất cái bát thì con bé đã trèo lên nóc tủ giày định lấy cái chuông tôi treo trên cửa.
Tôi đứng ở tủ che chắn con bé, gọi Từ tiên sinh: “Cậu Tiểu Hề ơi, cứu với?”
Từ tiên sinh từ phòng làm việc đi ra: “Anh còn hy vọng em gọi anh là ‘ông xã ơi cứu’ hơn ấy.”
What? Đùa dai với tôi thì anh vui hơn à?
Trưa nay Từ tiên sinh nói có cuộc họp, chỉ là cuộc họp tạm giữa mấy đồng nghiệp trong công ty, vì vậy ở trong phòng làm việc gọi video call.
Tôi dỗ Tiểu Hề ngủ trưa, con bé không biết mệt mỏi, sáng sớm đã hành tôi mệt đến muốn kiệt sức, chăm con nít còn mệt hơn đi làm.
Hai chúng tôi cùng ngủ, tôi thấy rõ ràng con bé ngủ rồi mới nhắm mắt, nào ngờ tôi vừa thiếp đi thì con bé đã chuồn vào phòng làm việc.
Sau đó Từ tiên sinh kể lại.
Con bé vào phòng làm việc gọi: “Cậu ơi.”
Từ tiên sinh hỏi: “Mợ con đâu?”
Con bé nói: “Con dỗ mợ ngủ rồi.”
Mấy đồng nghiệp bên kia màn ảnh của Từ tiên sinh sững sờ, yên lặng gần mười phút nghe nhiều chuyện xong, bao gồm cả việc tôi kể câu chuyện thú vị để dỗ con bé cho cậu mình nghe.
May mà chỉ là họp giữa đồng nghiệp, Từ tiên sinh lấy đống lego gỗ dỗ dành con bé ngồi cạnh chơi đồ chơi.
Tôi ngủ cả buổi trưa.
Đến chiều khi tôi thức dậy, Tiểu hề đã rất ngoan, không còn ngịch như buổi sáng.
Buổi tối Từ tiên sinh giảng giải với tôi: “Anh cho là em sẽ là một bà mẹ nghiêm khắc, không ngờ lại cưng chiều trẻ con như thế, xem ra sau này con là phải do anh hung dữ mới được.”
? Anh đang nói gì vậy? Sao cảm giác như cốt truyện chúng ta không giống nhau?
188.
C Quân mời chúng tôi đến nhà ăn liên hoan.
Tối chủ nhật, Tiểu Hề được ba đón đi, tôi với Từ tiên sinh đến nhà C Quân dự tiệc.
Chồng C Quân là kỹ sư công trình.
Chúng tôi gọi anh ấy là D Quân, người điềm tĩnh, tính cách trái ngược hoàn toàn với C Quân.
C Quân là cái loại tính cách ầm ĩ làm trời làm đất, tính cách chững chạc thế này có thể khống chế được cô ấy.
Theo lời Đào Hoa Quân, phương pháp để xử lý mâu thuẫn giữa C Quân và chồng chỉ có một cách, ngủ một giấc là giải quyết xong, một giấc chưa xong thì ngủ hai giấc cũng sẽ xong.
Lúc chúng tôi đến Đào Hoa Quân chưa đến, C Quân trang điểm, đón tiếp rất trang trọng, tôi ngập ngừng hỏi: “Có đông người không?”
C Quân không bận tâm: “Chỉ năm người chúng ta.”
Vậy ngài đang làm cái quỷ gì vậy?
Từ tiên sinh giúp chồng C Quân chuẩn bị bữa tối, trước khi Đào Hoa Quân vào nhà, C Quân thay sang cái váy ngắn đi dự tiệc, nhìn như chuẩn bị lên sân khấu nhận thưởng.
Hai người đàn ông trong bếp bước ra thấy dáng vẻ C Quân, yên lặng giao lưu ánh mắt với người của mình.
Ánh mắt tôi trấn an Từ tiên sinh đừng hoảng hốt.
D Quân có vẻ đã thích ứng với việc làm của vợ rồi nên không ngạc nhiên cho lắm.
Đào Hoa Quân vào cửa thấy dáng vẻ này của C Quân, lúng túng, ấp úng nói: “Nếu không phải là quen biết với cô lâu rồi thì chắc chắn tôi cho là cô thích tôi, ăn bữa cơm thôi mà hạ vốn gốc vậy…”
C Quân cười, mắt lóng lánh, “Đêm nay tôi có người bạn muốn giới thiệu với anh, là ba anh nhờ tôi.”
Mặt Đào Hoa Quân kinh ngạc: “Trang trọng vậy sao? Không lẽ là thiên kim tiểu thư của đài cô?”
C Quân mắng anh ta: “Nằm mơ đi!”
D Quân đón tiếp Đào Hoa Quân: “Mau vào ngồi đi, ăn cơm thôi, anh Từ mang theo bình rượu ngon để mọi người nếm thử!”
Từ tiên sinh cười: “Rượu của Tiểu Thanh giấu, cô ấy có rất nhiều rượu.”
Người bạn cuối cùng của C Quân là đồng nghiệp trong đài của cô ấy, cô gái nhìn rất e thẹn.
Từ tiên sinh và D Quân vẫn trò chuyện về đề tài kỹ thuật của hai người, bốn người chúng tôi ăn cơm tán gẫu.
Bữa cơm ăn rất hòa hợp.
Ăn cơm xong, dưới sự uy hiếp của C Quân, Đào Hoa Quân đưa cô gái kia về nhà.
Tôi hỏi C Quân: “Tao tưởng có ai quan trọng đến chứ, mày làm long trọng thế.”
C Quân không để tâm, “Cô bé mới vào cơ quan, thấy tao thì một tiếng chị hai tiếng chị, làm chị thì tao đây không thể lạnh lùng quá, ít nhất cũng thẳng lưng.”
Tôi thành thật: “Tao thấy mày không cần trang điểm cũng đẹp, nhất là lúc ở nhà, chồng mày làm nền cho mày càng có phong thái hơn.”
C Quân nghe xong ngây người, sau đó hối hận không kịp.
Đau đớn ôm tôi nói: “Chị ruột, sao chị không nói sớm! Tao thấy chồng tao mặt mũi lúc nào cũng nghiêm túc nên tao đây phải xinh đẹp động lòng người, như vậy mới ra được tướng phu thê.
Chưa kể, người ta đồn tao lấy chồng giàu, tao phải ra vẻ bà cả nhà giàu chứ.”
Hai đứa tôi đùa giỡn rôm rả, cười ngã dúi vào nhau.
Sao những người xung quanh đều có suy nghĩ lạ lùng thế? Làm tôi muốn đứng đắn cũng không được…
189.
Trên đường về nhà trò chuyện với Từ tiên sinh về tương phu thê, tôi chỉ đơn thuần là nói chuyện phiếm với Từ tiên sinh: “Gương mặt hai chúng ta đều đứng đắn, không có tướng phu thê.”
Từ tiên sinh nhìn kính chiếu hậu rồi nhìn tôi, nói nhẹ nhàng: “Tướng phu thê không phải là nhìn ngoại hình, mà là nhìn vào cảm giác.
Hai người chung sống lâu ngày thì sẽ mang theo hơi thở, thói quen của người kia, vì vậy mới cảm thấy có tướng phu thê.”
Chà, ngài còn nghiên cứu vậy sao.
“Em cảm thấy hai chúng ta khác nhau quá, cảm giác không có như vậy.”
Từ tiên sinh cười: “Anh sẽ trung hòa cho em, em không cần tự ti bản thân, giá trị bình quân vẫn rất khả quan.”
Tôi vươn tay đánh anh: “Chỉ số thông minh của em không kém gì anh.
Anh tự giữ lấy mà dùng, không cần trung hòa cho em.”
Anh không biết ngượng mà nói: “Anh đang nói ngoại hình, chưa nói tới chỉ số thông minh.
Muốn kiểm nghiệm chỉ số thông minh thì phải tùy thuộc vào con cái.”
Tốc độ bành trướng của con người thực đáng kinh ngạc, tên nhóc năm đó khiêm tốn biết bao nhiêu….