351.
Nằm viện nửa tháng, xuất viện mang về một đống thuốc.
Từ tiên sinh nghiên cứu thực đơn mới cho tôi, anh mua nhiều đậu phộng, thứ mà tôi rất ghét.
Hơn nữa còn lên kế hoạch tôi phải ăn mỗi bữa.
Thực sự tàn nhẫn.
Rau dưa tôi đều có thể chấp nhận, nhưng gan heo, tim heo thì tôi thật sự không chịu được.
Anh dỗ dành: “Cái này rất bổ máu, không có vấn đề gì đâu.”
Tôi vặc lại: “Anh có vấn đề hay không thì em không biết, nhưng em thì chắc chắn có.
Chúng ta ăn tuần một lần không được sao?”
Anh nói nhẹ nhàng: “Nào, nhanh lên, phải tận dụng lúc anh vẫn còn hào hứng, chúng ta ăn hết những đồ ăn đã mua càng sớm càng tốt.
Nếu anh không siêng năng thì không mua rồi.”
Bây giờ tôi muốn quyên tặng tủ lạnh cho người khác.
Tủ lạnh bị anh nhét đầy, muốn ăn hết mớ thức ăn dự trữ trong tủ chắc hơn cả tháng.
352.
Năm trước tôi nghỉ hẳn, ở nhà chăm chỉ đọc sách.
Gần cuối năm, dọn dẹp nhà cửa, hôm đó anh rể đi công tác, chị đưa thằng bé con đến chỗ tôi.
Từ tiên sinh dọn dẹp mệt không muốn nói chuyện, thằng bé đuổi theo anh kêu luôn miệng: dượng ơi dượng à…
Từ tiên sinh không trả lời, thằng bé không nói, cứ gọi mãi.
Ồn ào đến mức tôi đau đầu, nghi ngờ chỉ số thông minh thằng nhóc không cao.
Tính kiên nhẫn Từ tiên sinh tốt cực kỳ, tôi nghĩ là anh phân tâm nên không đáp một tiếng, loại tra tấn khiến tôi sốt ruột.
Thằng bé cũng không nhịn được, đuổi theo vỗ anh một cái: “Dượng, sao dượng không ơi?”
Từ tiên sinh đáp: “Ơi, vậy con có chuyện gì sao?”
Tôi “…”
Hóa ra bây giờ mọi người giao tiếp với nhau thế này sao.
Đến giờ cơm, thằng bé lại nịnh nọt tôi: “Dì ơi, dì nấu cơm ngon quá, con yêu dì lắm.”
Con nít bây giờ rất giỏi thể hiện tình cảm.
Sau khi thằng bé liên tục bày tỏ, tôi nghi ngờ nói với Từ tiên sinh: “Em phát hiện ra thằng nhóc chỉ nói ngọt thôi.”
Từ tiên sinh hỏi: “Giờ em mới phát hiện sao? Lần đầu tiên anh đã phát hiện ra, cậu nhóc này lớn lên sẽ rất ghê gớm.”
Tôi có thể tưởng tượng ra một cái đầu heo vọt vào đồng bắp cải.
Giáo dục thực sự cấp bách…
353.
Tiểu cầu thấp, chân tôi bị xuất huyết bầm tím ở bắp chân.
Mỗi tối đi ngủ, Từ tiên sinh mang theo chai lọ vại bình giục tôi uống thuốc.
Tôi không thể trốn thoát, dụ dỗ anh: “Em thật sự rất yêu anh.”
Anh thẳng thắn: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Tôi chưa từ bỏ ý định, nói: “Em phát hiện gần đây anh càng đẹp trai.”
“Đó là do anh cắt tóc, em thích mấy anh chàng tóc ngắn.”
Tôi phủ nhận: “Không có, em chỉ yêu mình anh.”
Anh nhìn tôi chăm chăm: “Là do có giấy hôn thú, pháp luật ràng buộc em.”
Tôi hỏi: “Có phải anh đang cổ vũ em ngoại tình không?”
Anh ngoài cười nhưng trong không cười: “Cố Tiểu Thanh, uống thuốc, anh có thể cho em yêu anh thêm chút nữa.”
Đúng là dầu muối không ăn.
Tôi không trốn được dù một viên thuốc.
Cầm thuốc trên tay vẫn cố gắng giãy giụa: “Em yêu tâm hồn anh sâu đậm.”
Rốt cuộc chọc cười được anh, anh nói: “Anh không ngờ vợ anh vì không uống thuốc mà có thể yêu mình đến tận mức độ như vầy.”
Chết tiệt, cảm giác chỉ số thông minh tôi bị hạ thấp, thổi phồng anh nửa ngày mà không được cái gì…
354.
Vì sức khỏe không tốt (chủ yếu là kết luận của Từ tiên sinh), chứ tôi cảm thấy sức khỏe mình không tệ lắm, thế nên tối nào tôi cũng phải uống canh đậu phộng.
Thật là sống không bằng chết.
Trốn về nhà mẹ, mẹ hỏi: “Một mình con về làm gì? Con về thì Tiểu Từ ăn gì?”
Mẹ, con về Tiểu Từ ăn uống rất tốt, mẹ đừng nhọc lòng.
Con rể Tiểu Từ của mẹ đến đón tôi, mẹ mang bò kho cho con rể, thịt hấp, cải cuốn thịt.
Đồ ăn mặn mẹ làm rất ngon.
Sau khi về nhà, tôi ngồi uống canh đậu phộng hầm xương, nhìn con rể Tiểu Từ của mẹ ăn bò kho.
Hỏi anh: “Anh cảm thấy mình làm thế là thú vị hả?”
Từ tiên sinh ăn thịt, thản nhiên: “Chủ yếu nghe em biến đổi cách nói yêu anh mỗi đêm rất thú vị.”
Đây là sỉ nhục trắng trợn.
Tôi hỏi: “Nếu bây giờ em ly hôn với anh, anh cảm thấy khả năng thành công lớn không?”
Từ tiên sinh nói: “Về lý thuyết thì không thành vấn đề, nhưng thực tế hành động thì rất khó khăn.”
Tôi dứt khoát: “Vậy từ hôm hay trở đi ở riêng.”
Tôi chuẩn bị nhiều thứ cho buổi tối.
Từ tiên sinh rửa mặt ở phòng ngủ nhỏ xong, gõ cửa nói: “Đã uống thuốc liên tục một tuần, giữa chừng sẽ nghỉ một tuần.
Em có về ngủ không? Phòng ngủ nhỏ chưa giặt khăn trải giường.”
Chết tiệt, sao anh không nói sớm?
+++++++
Tác giả có điều muốn nói:
Không phải bệnh nan y nhưng tiểu cầu thấp hơn rất nhiều so với người bình thường đôi khi có thể rất nguy hiểm.
Đặc biệt, bác sĩ sẽ nhắc nhở bệnh nhân rằng sẽ có các loại chảy máu nhiều bất cứ lúc nào...
Tương đối phiền phức, chỉ có thể quan sát trong một thời gian dài.
Mọi người đừng hoảng sợ..