358.
Trước kia Từ tiên sinh hút thuốc, sau lại cai, thường xuyên lấy đó làm điều kiện muốn tôi khen thưởng anh.
Mấy người bạn thời trung học của anh đến nhà chơi.
Bạn học anh còn chưa tới thì cháu tôi đã ở đây.
Tôi ngồi xổm trên đất đút cơm cho cậu nhóc, thằng bé hơi sốt nên uể oải.
Bạn học anh vào cửa, sững sờ hỏi Từ tiên sinh: “Con cậu lớn vậy sao?”
Từ tiên sinh cười nói: “Cậu không thấy sao, lớp 11 tôi đã có vợ, tưởng tôi với mấy cậu như nhau à?”
Tôi “…” Tuổi càng lớn da mặt càng dày.
Da mặt tôi dày cũng không chịu nổi ông chồng như anh.
Bạn học anh nhận ra tôi, đều là cùng một trường mà ra.
Cười nói: “Lão Từ lúc đó đúng keo kiệt, vở ghi chép không cho ai mượn, toàn để dành cho em.”
Tôi, tôi cảm ơn anh.
Nhắc mới nhớ, chuyện mười mấy năm trước giống như từ rất xa xưa.
Kết quả Từ tiên sinh tung tuyệt chiêu: “Cô ấy đuổi tới tận lớp đòi.
Cậu dám không cho chắc?”
Anh thật là, thời gian đã lâu lắm, ký ức đều được anh tô điểm làm đẹp.
Thời niên thiếu ấy đều thành những lời nói vui đùa.
359.
Buổi tối Đào Hoa Quân gọi cho tôi: “Cô biết không?”
Tôi không biết, anh phải nói gì trước mới được chứ.
“C Quân mang thai lần hai, có lẽ sẽ gọi cho cô ngay đấy.”
Tôi nói lời tận đáy lòng: “Cô ấy được đấy.”
Đào Hoa Quân nói: “Tôi nghi ngờ hai vợ chồng cô không được, cưới bao lâu rồi mà không hề có động tĩnh gì?”
Tôi đang ăn tôm, hai tay đầy dầu mỡ, điện thoại là Từ tiên sinh mở loa ngoài giúp tôi.
Anh đang ngồi đối diện tôi.
Đào Hoa Quân đang hăng hái nói, Từ tiên sinh hỏi: “Anh có bạn gái không?”
Đào Hoa Quân im bặt.
Tôi mím môi muốn cười, cố gắng không phát ra thành tiếng.
Đào Hoa Quân khựng lại mấy giây, có lẽ chưa nghĩ ra phải tiếp lời Từ tiên sinh thế nào, dứt khoát nói với tôi: “Tôi có việc, không nói với cô nữa.”
Nói rồi cúp điện thoại.
Điện thoại của C Quân nối tiếp.
Từ tiên sinh nhìn tôi đầy ẩn ý rồi lại bấm kết nối giúp tôi.
Tôi cầm tôm chưa kịp ăn, C Quân hỏi: “Nhị Thanh Tử, tao có chuyện này muốn nói với mày.”
Từ tiên sinh lạnh lùng: “Tôi biết, cô mang thai đứa thứ hai.
Có muốn làm cái party để cô thông báo không.”
Tôi “…”
C Quân: “Liên quan gì tới anh? Anh câm miệng, tôi nói chuyện với Tiểu Thanh, anh đừng xen vào.”
Từ tiên sinh bưng ly nước lên, không hề khách sáo: “Cô mang thai thì không phải nên cùng chồng ôn lại quá trình một sinh mệnh ra đời, tối muộn không ngủ được cô thông báo với toàn thế giới là sở thích gì?”
Tôi thấy anh tức tới hồ đồ, nói năng ác ý, chủ yếu là sợ anh với C Quân gây gổ nhau.
Vội vàng an ủi C Quân: “Ngày mai tao qua thăm mày, tao đang ăn.
Chúc mừng Bầu nhé.”
C Quân thản nhiên: “Mày đối xử tốt với bản thân chút, chồng không được không có nghĩa đàn ông khác cũng không được.
Ngày mai mày tới tao sẽ giới thiệu mấy người đàn ông sáng sủa cho.”
Tôi biết mà, mấy người không ai hiền lành cả.
360.
Vì khúc nhạc đệm này mà cả đêm Từ tiên sinh đều quái quái.
Tôi rửa mặt trong toilet, anh vào cầm bàn chải của tôi đánh răng.
Tôi không lên tiếng, nhìn anh không hay biết gì đánh răng rửa mặt xong ra ngoài.
Tự dưng muốn bật cười.
Đợi đến khi tôi về phòng ngủ, anh đã ngủ, tôi nằm bên cạnh nói: “Em nói với anh chuyện này.”
Anh hỏi: “Chuyện gì?”
Tôi hỏi: “Em có thể không uống thuốc không?” Tôi nghĩ hôm nay anh dễ nói chuyện.
Sự thật chứng minh, tôi nghĩ, chứ nó không phải vậy.
Trong bóng tối, anh cười nhẹ, “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cố Tiểu Thanh, đem suy nghĩ của em đặt đúng đường đi, đừng có chơi trò tiểu xảo với anh.
Anh có con hay không chẳng sao cả, nhưng em thì phải ngoan ngoãn mà uống thuốc cho anh.”
Anh đóng vai cha tôi đến nghiện à?
361.
Đến nhà C Quân, cô ấy đang dưỡng thai, người uể oải.
Tôi đến nhà cô ấy cũng không dễ dàng gì.
Cô ấy nhìn con gái chưa đầy hai tuổi, than thở: “Mày nói xem cái chính sách hai con gì đó, không có chính sách đó thì đứa to gan như tao cũng không dám chơi lớn như vậy? Mang thai còn không dám đi xử lý.
Dù sao cũng là sinh mạng.”
Chồng cô ấy cho cô ấy uống sữa nóng, dỗ dành: “Uống miếng đi, nếu em mệt thì về phòng ngủ một lát.”
Chồng C Quân là người tính cách ôn hòa, rất nghe lời C Quân.
Tôi chợt thấy hâm mộ.
Tôi là người mới trong hôn nhân, cách việc làm cha mẹ còn rất xa.
Hy vọng tương lai tôi có thể làm một bà mẹ không tệ lắm, còn Từ tiên sinh, anh hẳn là một người cha tốt.
Chưa được hai tiếng đồng hồ, Từ tiên sinh đã gọi điện thoại cho tôi: “Trước buổi trưa phải về.
Muộn hơn nữa anh sẽ không đón em về nhà.”
Thôi được, tôi thu hồi lời mới nói.
Người ba này cần phải quan sát thêm thời gian nữa..