Yêu Người Vượt Thời Gian


Cả bọn sau khi nhảy xuống biển liền bị một luồng sáng bao quanh hút tất cả vào một khoảng không bất định. Khung cảnh đỏ rực lúc nãy đã biến mất, giờ đây mọi thứ chỉ còn lại một màu trắng xóa. Từ xa một thân ảnh nữ nhân bỗng xuất hiện, nàng khoác trên người bộ áo màu vàng, uyển chuyển xinh đẹp lạ thường. Thân thể nàng như vô trọng lực, treo lơ lửng giữa không gian màu trắng, nàng phất ống tay áo liền hiện ra sáu miếng ngọc bội khác nhau.
Bọn Bảo Bình ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, thật họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra và phải chăng họ có đang mơ hay không nữa.
Sáu miếng ngọc bội được đưa đến trước mặt từng người, mỗi cái đều mang hình dạng và màu sắc khác nhau. kia cất giọng trầm trầm:
“Kiếp này các ngươi thể sống tiếp, trong không gian vô định các ngươi còn có việc phải hoàn thành. Mỗi miếng ngọc bội các của ngươi có công lực riêng biệt, nó có thể giúp các ngươi trong tình huống nguy cấp. Hãy nhớ chỉ khi cần thiết nhất mới mang ra sử dụng, ta cũng sẽ truyền cho các ngươi võ công, nó có thể giúp ích cho các ngươi. Ít nhất là cũng giúp các ngươi sống sót.”
Lời vừa dứt nữ tử kia liền vung tay về phía bọn Bảo Bình, tất cả không kịp phản ứng chỉ thấy toàn thân như bị một vật đè nặng và có cái gì đó đang kéo bọn họ đi. Phút chốc cả sáu con người đều biến mất, nữ nhân nọ khẽ cười rồi vụt biến mất. Nhẹ nhàng như lúc đến.
--------------------- * * *---------------------
Bất thị ái phong trần,
Tự bị tiền duyên ngộ.
Hoa lạc hoa khai tự hữu thì,
Tổng lại đông quân chủ.
Khứ dã chung tu khứ,
Trú dã như hà trú?
Nhược đắc sơn hoa sáp mãn đầu,

Mạc vấn nô quy xứ!
[Từ Theo Điệu]
*Ta sưu tầm đại trên mạng thôi, không cần để ý chi mất công :)))
Tiếng đọc đều đều đồng thanh của bọn trẻ vang vọng cả một ngôi làng và cũng vô tình đánh thức ai kia đang say giấc nồng. Một thân nữ váy áo giản dị của nông thôn, nàng khó khăn mở mắt ra, ngôi nhà tranh xập xệ kì lạ hiện lên.
Đây là đâu?
Khung cảnh kì lạ làm thức tỉnh tâm trí nữ nhân kia, ngồi bật dậy nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, mọi vật dụng đều thô sơ và kì lạ. Bên ngoài vẫn truyền đến âm thanh đọc bài của bọn trẻ, đầu óc nàng quay cuồng, hình ảnh cũ ập về lấp đầy tâm trí.
Nàng nhớ bản thân đang ở dưới biển sâu rồi một luồng sáng bao bọc lấy nàng, chớp mắt nàng đã rơi vào không gian vô định, xung quanh chỉ là một màu trắng xóa.
- Bảo tỷ! Bảo tỷ! Tỷ ở đâu?
Giọng nói lo sợ của một nữ nhân vang lên, kéo tâm thức của Bảo Bình quay về, nàng vội đưa mắt nhìn xung quanh. Cách nàng vài bước chân, một nữ tử còn nhỏ tuổi khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Khuôn mặt non nớt hiện lên sự sỡ hãi nhìn Bảo Bình, đôi môi nhỏ khẽ mở.
- Bảo tỷ, phải tỷ không?
- Muội là…
Bảo Bình nghi hoặc nhìn nữ tử kia, nàng ta đưa mắt nhìn khắp người Bảo Bình ngay lập tức phát hiện miếng ngọc bội màu xanh bên eo Bảo Bình. Nàng mừng rỡ, khóe mắt ngấn nước lao đến bên Bảo Bình, giọng nức nở.
- Là muội, Song Ngư đây!

- Song Ngư? – Bảo Bình trợn mắt ngạc nhiên – Muội…sao muội lại khác như thế?
Nữ nhân trước mặt nàng rõ ràng tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo lại xinh đẹp lạ thường, khuôn mặt đó lại không phải là của Song Ngư. Song Ngư ôm chầm lấy Bảo Bình, nước mắt đã lăn dài, nàng biết mình khác đi chứ, vì vậy mà nàng mới lo sợ. Nhưng giờ tìm thấy Bảo Bình rồi, nàng rất yên tâm nhưng mà Bảo Bình chưa biết sao? Tỷ ấy cũng chưa biết bản thân bây giờ cũng khác sao?
Song Ngư buông Bảo Bình ra rồi vội đi lấy một tấm gương mang lại, thút thít nói:
- Tỷ trông cũng rất khác!
Bảo Bình lại lần nữa ngạc nhiên, vội vàng nhìn vào trong gương, khuôn mặt một nữ nhân xinh đẹp với ánh mắt sắc bén tỏa ra khí chất hơn hẳn một nam nhi hiện ra. Bảo Bình cả kinh không tin vào mắt mình, sao lại thế này? Chuyện gì đang diễn ra?
Bảo Bình và Song Ngư đưa mắt nhìn nhau, lẽ nào…lẽ nào bọn họ thật sự đã xuyên không? Nhưng sao chỉ có linh hồn cả hai xuyên không, như vậy thân xác họ hiện tại ra sao? Quá nhiều thắc mắc mà cả hai nhất thời không thể lý giải được, chuyện này quả thực là quá kì lạ.
- Bảo Nhi, Ngư Nhi! Hai tiểu nha đầu này còn ở nhà sao?
Giọng nói khàn khàn vang lên kéo cả hai nàng nhà ta về hiện tại, ngoài cửa một ông lão có vẻ đã xấp xỉ lục tuần, gương mặt hơi gầy xuất hiện nhiều nếp nhăn. Bộ trang phục trên người ông mặc dường như là của một ông thầy đồ thời xưa.
Bảo Bình nheo mắt nhìn ông ta, ông ta nói hai nàng còn ở nhà, vậy chẳng lẽ giờ này bọn họ phải đi đâu sao? Song Ngư cũng có chung suy nghĩ, mở miệng hỏi lại rất ngây ngô.
- Bọn con không ở nhà chứ đi đâu ạ?
- Hai nha đầu này, chẳng phải đã bảo lên kinh thành thăm biểu tỷ Bạch Dương sao? – ông lão nói hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hai nàng
Bạch Dương???
Bảo Bình đứng thẳng dậy làm ông lão thoáng giật mình, nhận ra mình hơi kích động, Bảo Bình vội vàng cười trừ nói:

- Bọn con quên mất, sẽ đi ngay ạ!
Nói rồi cả Bảo Bình và Song Ngư nhanh chóng thu dọn ít đồ dùng rồi lên đường đến kinh thành. Tuy mạnh bạo đi là thế, nhưng cả hai chỉ vừa đến đây làm gì biết đường nào mà đi chứ. Khổ rằng hai người lại không thể nói ra được, thôi thì có gì vừa đi vừa hỏi đường vậy.
---------------- * * * -----------------
Sao ồn ào quá vậy?
Cự Giải bực dọc khi xung quanh cứ phát ra tiếng nói, nàng khẽ cựa mình rồi mở mắt ra. Trần nhà xây ngói có các thanh ngang xây theo kiến trúc cổ đập ngay vào mắt Cự Giải.
- Bẩm tam vương gia, công chúa đã tỉnh rồi! – tiếng một cung nữ mừng rỡ nói
- Sao? – một nam nhân đứng bật dậy vội vàng tiến lại bên Cự Giải, hắn nhìn nàng rồi cười tươi – May quá, muội tỉnh rồi. Muội thấy sao rồi?
Cự Giải chớp mắt nhìn nam nhân anh tuấn ngồi trên giường, nàng có biết hắn sao?
Thấy Cự Giải cứ mở to mắt nhìn mình mà không có phản ứng gì làm Song Tử càng thêm lo lắng. Hắn nhíu mày nhìn nàng khẽ hỏi:
- Muội nhận ra ta không?
- Ngươi là ai? – Cự Giải đáp ngay mà không suy nghĩ thêm, thật là nàng cũng biết hắn là ai đâu
Trong phòng chợt lặng ngắt như tờ, Cự Giải đảo mắt nhìn đám người đông đúc đứng trong phòng liền cảm thấy hơi khó chịu. Bọn họ đều mặc trang phục thời cổ đại lại còn đứng đầy ra đấy để làm gì không biết nữa.
- Các người ở đây làm gì?
Giọng Cự Giải vang lên đều đều kéo tất cả mọi người quay lại, Song Tử quay ngoắt lại nhìn thái y, quát lớn:
- Ngươi còn đứng đó? Mau qua xem quận chúa như thế nào!
- Dạ vâng ạ!

Thái y liền vội vàng đến bên giường Cự Giải xem mạch cho nàng sau đó khám một lượt tổng thể, ông ta xem xong mặt hơi biến sắc, quỳ xuống đất nói:
- Tiểu quan đã xem hết nhưng không phát hiện quận chúa có gì bất thường cả. Tiểu quan vô dụng, mong vương gia đừng trách phạt.
- Sao lại không có gì? Rõ ràng muội muội không nhận ra ta – Song Tử nhìn thái y tức giận nói
- Xin Tam vương gia tha tội, tiểu quan thật sự không biết ạ! – thái y vừa nói vừa dập đầu liên tục
Cự Giải nằm trên giường nhìn cảnh này cũng không đành lòng, nàng liền lên tiếng.
- Ta không sao, thái y ông lui đi!
- Muội… - Song Tử nhìn Cự Giải khó hiểu
Cự Giải không lên tiếng chỉ lắc đầu ý không sao, vị thái y kia thấy liền vội vàng cáo lui. Ông ta chưa muốn chết, quận chúa lại bảo ông lui hà cớ gì ông ở lại để chịu chết chứ. Sau khi ông ta đi, Cự Giải cũng lên tiếng đuổi đám người khác ra ngoài nốt. Nàng thật sự không thích người ta ở trong phòng nhiều như thế.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Cự Giải và Song Tử, nàng xoay người ngồi dậy, thấy thế Song Tử liền vội vàng đi lại đỡ nàng. Hắn đưa ánh mắt phức tạp nhìn Cự Giải, nàng biết hắn đang nghĩ gì, lúc đầu nàng còn mơ hồ nên không nhận ra. Lúc nãy nhìn trang phục thời cổ đại và nghe cách xưng hô của mấy người kia cũng làm cho nàng lờ mờ hiểu ra chuyện gì rồi.
Đồng tử hơi lay động, Cự Giải đưa tay cầm dây treo ngọc bội bên eo lên xem. Ngọc bội này…ngọc bội này ở đâu mà ra? Nàng mở to mắt kinh ngạc, vậy là nam nhân đó nói đúng và nàng đúng là không nằm mơ sao?
Cự Giải lại ngước mắt nhìn Song Tử trước mặt, khóc không ra nước mắt, nàng xuyên không thật rồi. Song Tử nhìn sắc mặt Cự Giải khó coi liền lo lắng hỏi:
- Muội thấy sao rồi? Sao sắc mặt xấu vậy?
- Ta…à, muội không sao!
Cự Giải thở dài trong lòng, đâm lao thì phải theo lao thôi, nàng thế này rồi nói ra chẳng ai tin thôi thì mọi chuyện tới đâu hay tới đó vậy. Thật không biết mấy người kia sao rồi nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận