Yêu Nhầm Ánh Trăng

Sáng hôm sau, Lý Nhất Đồng đến sớm đã thấy Ngụy Hi Hòa đã đến sớm từ bao giờ. Trời sắp bắt đầu vào đông, mùa đông của Thủ Đô lạnh hơn phía Nam, những đợt đại hàn trời thường có tuyết rơi. Ngụy Hi Hòa cũng giống như bao học sinh trung học khác, cô mặc một chiếc hoodie màu trắng bên trong, bên ngoài là áo khoác bên ngoài.

Thiếu nữ buộc đuôi ngựa, làn da trắng phát sáng tựa như ngọc Hòa Điền, tóc mai đen nhánh ôm lấy khuôn mặt ôn nhu. Thiếu nữ cau mày, đôi môi anh đào cắn bút, không ngừng lẩm bẩm. Ánh sáng của đèn điện chiếu lên sườn nghiêng của thiếu nữ, phác họa những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt, như trăng sáng trong đêm

đông lạnh, mang một vẻ hoàn mĩ lại không chân thực. Giây phút ấy, Lý Nhất Đồng cảm thấy Ngụy Hi Hòa như xé sách bước ra, mang dáng vẻ của một bạch nguyệt quang mà bao thiếu niên mơ ước.

Lý Nhất Đồng lại gần Ngụy Hi Hòa, gấp lại cuốn sách bài tậpTiếng Anh trước mặt cô:

“Tiểu Hi Hòa, đừng làm nữa. Tớ có chuyện muốn hỏi cậu này? ”

Ngụy Hi Hòa ngước nhìn Lý Nhất Đồng, đôi mắt màu trà sạch sẽ, trong trẻo như khối pha lê trong suốt không nhiễm chút bụi trần

“Đồng Đồng, có chuyện gì vậy?”

Lý Nhất tò mò hỏi cô:


“Tiểu Hi Hòa, nói thật cho tớ biết, có phải cậu thích Sở Diên đúng không?”

Ngụy Hi Hòa nghiêm túc lắc đầu:

“Đồng Đồng, chúng ta còn là học sinh cấp 3, không được yêu sớm đâu.”

Lý Nhất Đồng biết tính cô bạn thân này, từ nhỏ đến lớn nhận thư tình đến mỏi tay, tuyệt nhiên vẫn chưa thấy cô rung động trước ai.

Cô nàng nhìn cô rồi ngập ngừng:

“Nhưng tớ thấy Sở Diên có vẻ thích cậu. Thật đó, tớ chưa thấy cậu ấy đối xử với người con gái nào như thế. Sở Diên mua nước cho cậu, lại còn nhiều lần giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm. Tớ cảm thấy cậu ấy không phải loại người lấy việc giúp đỡngười khác làm niềm vui.”

Hơn thế nữa, ở trước mặt Ngụy Hi Hòa, Sở Diên hoàn toàn thay đổi, giống như một người khác.Lý Nhất Đồng thở dài, nhìn cô bạn nhỏ của mình trầm ngâm:

“Tớ cũng chẳng rõ nữa. Nhưng mà loại người sáng chói, phóng túng lại quen tự do như Sở Diên, nếu quen cậu ấy, tớ sợ cậu bị bắt nạt.”

Sự thật đã chứng minh, từ khi Ngụy Hi Hòa trở thành bạn cùng bàn với Sở Diên, những phiền toái liên tục kéo đến dù biết rằng đây không phải là lỗi của cậu.

Tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên, Ngụy Hi Hòa nhìn bên phải của mình vẫn trống trơn, trong lòng không khỏi lo lắng. Liệu Sở Diên có bị làm sao không, dù sao hôm qua cô thấy cậu bị thương cũng không nhẹ.

Vào học được hai mươi phút, cuối cùng nhóm lão đại mới ung dung xuât hiện ở cửa lớp học. Ai nấy mặt mày đều vài vết bầm, hiển nhiên vừa mới đánh nhau xong.

Lão Trần nhìn đám gấu con này, tức giận đến đau tim. Giống như họng súng liên thanh, vừa thấy đám người không thể chịu nổi mà đập bàn quát lớn:

“Các cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi còn vác mặt đến đây? Các cậu còn coi mình là học sinh sao? ”


Ngôn Hi Lạc như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, châm dầu vào lửa:

“Báo cáo lão Từ, còn kém 20 phút nữa là 8 giờ. Thầy cho chúng em vào trước đi, đứng lâu mỏi chân lắm.”

Lão Từ hận không thể một thước đánh chết đám học sinh vô pháp vô thiên này. Ông hậm hực, sắc mặt nghiêm túc, chỉ vào bọn họ:

“Các cậu đứng đấy cho tôi, đứng hết cả tiết sau nữa.”

Cả đám người rồng rắn xếp thành hàng đứng ở gần bục giảng. So với đám thiếu niên cùng tuổi, Sở Diên là người cao nhất. Không ít ánh mắt ngẩn ngơ dán lên người cậu. hiếu niên không mặc đồng phục, chỉ khoác áo hoodie màu đen dày, dáng người cao lớn, toát lên vẻ uể ỏai cao quý. Cậu cụp mắt, che đậy cảm xúc chán

chường nới, nốt ruồi đào hoa dưới đuôi mắt phượng lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ, phong trần. Làn da cậu trắng đến tinh xảo, đối lập với màu đen của quần áo, lại làm tăng thêm vẻ ngang tàng, khí phách của tuổi trẻ. Thiếu niên kiêu ngạo, rực rỡ như ánh mặt trời ấy là giấc mộng thanh xuân của biết bao thiếu nữ.

Ngụy Hi Hòa ngước nhìn Sở Diên, thấy thiếu niên bình an, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sở Diên bắt gặp ánh mắt của cô thì khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt đào hoa ngập tràn ý cười.

Lão Từ nhìn lớp, hơn phân nửa sự chú ý của đám học sinh để trên người thiếu niên. Ông tức đến giậm chân, gõ lên bảng đen:

“Các cô các cậu nhìn đi đấy hả? Chẳng nhẽ trên người Sở Diên có kiến thức hóa à? Tập trung vào cho tôi.”


Nói xong, lão Từ quay ra nhìn đám Sở Diên, chỉ hận rèn sắt không thành thép:

“Sở Diên, cậu ra ngoài đứng cho tôi.”

“Còn mấy người các cậu, cút xuống dưới lớp đứng hết đi.”

Sở Diên đi ra ngoài, đương nhiên là cậu không ngu ngốc có ý định đứng phạt. Con hàng Ngôn Hi Lạc ngoan ngoãn thấy bóng lão đại khuất xa cũng không thể chịu nổi nữa:

“Báo cáo lãoTừ, em xin phép đi vệ sinh.”

Nói xong, cậu chàng nhanh chân bước ra ngoài, lẩn nhanh như cá trạch. Đám Phương Thành thấy đồng đội đi hết cũng nhanh chóng viện cớ trốn ra ngoài. Lão Từ nhìn đám người, sắc mặt hết xanh rồi trắng, ông thực sự muốn đập chết mấy tên gấu con lớp này mà.

Ngụy Hi Hòacũng không liếc nhìn bọn họ nữa, ánh mắt cô tập trung vào bài giảng. Từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua lay động tóc mai, cô yên lặng ghi chép bài vở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận