Hai đứa trẻ càng ngày càng quấn lây nhau, lúc nào tíu tít như đôi chim ri, ngay đến cả Ngôn Hi Lạc – người anh em tốt nhất của Sở Diên đôi lúc cũng phải ghen tị. Cậu hờn dỗi nói với Sở Diên:
“Đại ca, dạo này cậu chẳng còn chơi với tụi tớ nữa rồi? Đúng là đồ thấy sắc quên bạn, có mới nới cũ.”
Cậu bé nói thế thôi, nhưng ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào túi kẹo bên người Sở tiểu ma vương. Ngày tiểu Hi Hòa chưa đến, Sở Diên thường xuyên cho cậu kẹo bò sữa. Thế nhưng, từ ngày cô bé đến đây, phần ăn của cậu đã ít đi, làm sao không đau lòng cho được.
Sở Diên nhìn túi kẹo trên tay, ánh mắt mong ngóng trông về phía cửa chính Ngụy gia.
“Sao giờ này còn chưa ra nữa, Ngụy Hi Hòa, con nhóc này thật lâu la lề mề.”
“Còn cậu nữa, Ngôn Hi Lạc, đã béo như vậy rồi còn ăn kẹo. Không sợ mập chết à?”
Trong lòng của Ngôn Hi Lạc đau như dao cắt, lão đại không còn là lão đại của cậu nữa rồi. Không chỉ không cho cậu kẹo, lại còn giận cá chém thớt nữa.
Người của Sở gia đã dần quen với việc trong nhà mình thường xuyên xuất hiện một cô công chúa nhỏ. Hôm nay, vẫn như thường lệ, Ngụy Hi Hòa lại sang Sở gia chơi. Ông nội Sở thấy cô bé trước cửa thì mỉm cười, vẫy tay:
“Hi Hòa à, lại đây nào. Con đến tìm Sở Diên à?”
Cô bé gật đầu chào ông Sở, rất tự nhiên nhảy lên lòng ông lão ngồi. Nhà họ Sở từ trước đến nay ba đời đều là con trai, đời ông có hai đứa, đến đời Sở Thiên lại chỉ có một thằng nhóc là Sở Diên. Chính vì vậy, trong tận thâm tâm của ông vẫn mong muốn có một đứa cháu gái để nuông chiều. Như Tiểu Hi Hòa vậy, giống như một cái áo bông nhỏ ấm áp, ngoan ngoãn, nghe lời, chứ không phải thằng nhóc Sở Diên kia, suốt ngày ầm ĩ quậy phá, làm ông đau đầu.
Ngụy Hi Hòa ngoan ngoãn ở trong lòng ông Sở, thế nhưng, ánh mắt không tự chủ mà liếc lên trên lầu tìm kiếm bóng dáng của Sở Diên. Thấy bé con có vẻ nóng lòng, ông thả cô bé xuống:
“Thôi được rồi, lên trên lầu tìm thằng bé đi.”
Chỉ chờ có thế, Ngụy Hi Hòa trèo xuống, chạy một mạch lên lầu. Phòng của Sở Diên nằm ở tầng hai, phía tay trái, được trang trí rất đơn giản. Trong phòng xếp đầy mô hình máy bay, siêu xe, có thể biết cậu bé thích chúng đến thế nào. Sở Diên là một đứa trẻ tự lập từ bé, từ lúc lên bốn tuổi, cậu đã không nhờ ai tắm giúp rồi. Trong suy nghĩ của cậu bé, để người khác tắm giúp là chuyện rất mất mặt, huống chi là người khác giới. Vì thế, từ bé cậu đã được một tay cha và ông nội tắm cho, rất khoát không cần bảo mẫu tắm. Lớn lên một chút, cậu bé đã tự biết vệ sinh cá nhân, ông nội Sở cũng mặc kệ, để mặc kệ cậu tự làm.
Quan điểm chăm con của ba Sở và ông Sở đều giống nhau, đều chăm theo kiểu chăn thả, đến bữa chỉ cần huýt sáo gọi về là được. Chỉ cần không gây ra phiền phức, hay đánh nhau đến đầu rơi máu chảy thì đều được. Con trai mà, sất sát một chút mới trưởng thành khỏe mạnh.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, Sở Diên ra, cậu bé đang định cầm quần áo mặc thì Ngụy Hi Hòa đẩy cửa vào. Đập vào mắt cô bé là cảnh Sở Diên lõa thể, làn da cậu trắng như sứ, mái tóc đen ướt đẫm, những giọt nước lóng lánh nhỏ trên người. Lúc này, trông cậu giống như một con búp bê sứ tinh xảo, vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngõan. Cô bé tròn xoe mắt nhìn cậu, quan sát hết một lượt từ trên xuống dưới. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngẩn ngơ mất năm giây, rốt cuộc cậu bé cũng ý thức được điều gì đang xảy ra với mình. Sở Diên nhanh chóng che phần quan trọng nhất của mình, giận giữ gào ầm lên:
“Ra ngoài, Ngụy Hi Hòa, cậu ra ngoài, ra ngoài ngay cho tôi.”
“ Cậu, cậu.... Ngụy Hi Hòa, cậu đúng là đồ tiểu lưu manh.”
Sở Diên nhanh chóng đóng sập cửa lại, may mà Ngụy Hi Hòa kịp đứng lùi ra sau, nếu không mũi của cô bé đã bị cánh cửa đập trúng rồi. Hi Hòa ngơ ngác, cô không biết mình làm sai chuyện gì mà lại bị mắn, vốn dĩ cô chỉ muốn rủ cậu đi chơi. Với lại, cô bé cũng chưa nhìn thấy gì hết, không hiểu sao người bên trong lại giận dữ như vậy. Ngụy Hi Hòa bốn tuổi lúc đó vẫn chưa hiểu nam nữ khác biệt như thế nào. Gọi mãi mà không thấy Sở Diên trả lời, cô bé đành lủi thủi một mình ôm gấu bông ra về.
Ông nội Sở thấy Ngụy Hi Hòa mặt buồn rười rượi, nghĩ là chuyện trẻ con giận dỗi nhau nên không để ý, thở dài:
“Sở tiểu ma vương, cái tính khí này không biết giống ai nữa.”
Thế nhưng, tình huống này lại kéo dài đến mãi buổi tối. Sở Diên đã bỏ bữa trưa, bữa tối cũng không ăn mà cứ trốn ở phòng mãi. Đúng lúc đó, ba của Sở Diên là Sở Thiên vừa đi công tác về. Về đến nhà, ông cụ Sở đang châm trà, giọng điệu không mặn không nhạt nói:
“Anh lên xem thằng bé thế nào đi? Đi cả tháng trời, sinh nhật thằng bé cũng không về, nó dỗi lắm đấy. Cũng chả biết giận dỗi ai, đến cả bữa tối cũng không ăn, dỗ thế nào cũng không mở cửa?”
Ba Sở Diên ngạc nhiên, thằng bé Sở Diên này, thường ngày giận dỗi như thế nào cũng không bỏ bữa, ấy vậy mà hôm nay.
Sở Thiên lên phòng con trai, mở nhẹ cửa phòng, đập vào mắt anh là cậu nhóc đang quấn chăn trắng kín mít, để lộ khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đôi mắt đen láy thông minh, lanh lợi, dễ thương như một con gấu trúc nhỏ. Thấy bố về, ánh mắt sáng như sao, nhưng rất nhanh lại ỉu xìu, thoáng một tia giận dỗi. Sở Thiên cười cười, đến ôm lấy cục bông nhỏ, cưng chiều mà hỏi:
“Sao rồi, tiểu tổ tông, ai lại làm cho con giận dỗi thế?”
Sở Diên quay mặt đi, trên khuôn mặt tỏ rõ là mình không ai:
“Ba chứ còn ai nữa, Sở Thiên. Ba đã hứa là về sinh nhật con, vậy mà lại không về, cha là đồ đáng ghét.”
Miệng nói như vậy nhưng cơ thể thằng nhóc vẫn rất thành thật, ôm chặt lấy Sở Thiên, cảm nhận hơi ấm quen thuộc của cha. Sở Thiên cười dỗ dành:
“Đúng rồi, cha là đồ đáng ghét. Đồ đáng ghét mua cho con mô hình máy bay mới nhất bản giới hạn, bây giờ thì xuống ăn cơm được chưa?”
Sở Diên rúc vào lòng Sở Thiên, khuôn mặt đỏ bừng, lắc đầu nguầy nguậy.
“Con sao thế hả? Ai bắt nạt con à?”
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng anh biết, ai có thể bắt nạt được con trai mình. Sở tiểu ma vương – cậu không đi bắt nạt người khác thì thôi, làm gì có chuyện người khác bắt nạt cậu.
Cậu nhóc ngập ngừng, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua chín:
“Là con nhóc họ Ngụy ấy. Cậu ấy, cậu ấy... đùa giỡn lưu manh.”
“Đùa giỡn lưu manh?”
Xem ra vốn từ của Sở tiểu ma vương ngày càng phong phú. Đầu óc của Sở Thiên cũng bị cậu bé xoay mòng mòng.
“Thế nào là đùa giỡn lưu manh?”
“Chính là cậu ấy, cậu ấy nhìn hết cơ thể của con xong rồi chạy mất. Ngụy Hi Hòa còn nhìn thấy chim nhỏ của con nữa.”
Đến đây thì Sở Thiên bật cười trước sự đáng yêu của con trai mình:
“Con trai à, con chỉ mới bốn tuổi thôi, còn chưa trưởng thành, cái gì mà đùa giỡn lưu manh chứ. Lại còn nhìn chim nhỏ của con, cô bé còn không thèm để ý đấy?”
Sở Diên không phục, rõ ràng cậu mới là người chịu thiệt thòi mà:
“Bốn tuổi thì không phải đàn ông sao? Ngụy Hi Hòa sao có thể tùy tiện nhìn cơ thể của con như thế chứ? Dù con với cậu ấy đã đính ước, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, sao cậu ấy có thể làm thế được chứ.”
Sở Thiên cười cười, thằng nhóc này, lại còn đính ước nữa chứ.
“Thôi được rồi, ông cụ non. Là thiệt thòi cho con. Vậy bây giờ xuống dưới nhà ăn cơm được chưa? Nếu con không xuống ăn, chim nhỏ của con sẽ bay mất, đến lúc đó, ngay cả con nhóc họ Ngụy kia cũng không cần con nữa..”
Nghe thấy ba bảo chim nhỏ bay mất, khuôn mặt nhỏ thoáng một tia sợ hãi, không tự chủ mà sờ xuống phía dưới, thấy vẫn còn mới an tâm. Cậu nhóc ôm vai ba, được Sở Thiên bế xuống nhà ăn tối. Không khí ấm áp bao trùm cả căn biệt thự. Ông Sở khi biết được lí do cháu trai mình bỏ cơm thì bật cười, thằng nhóc này, đúng là tính khí thất thường. Còn bên nhà họ Ngụy kia, Ngụy Hi Hòa vẫn ôm gấu trúc, trong đầu như có mười vạn câu hỏi vì sao Sở tiểu ma vương lại giận dữ đến thế.