Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

“Hic… huynh ta…”

Thu Yên chưa kịp nói thì gã thủ lĩnh lấy tay bịt ngang miệng
nàng. Mấy thằng kia nhíu mày nhìn hai người này lại làm trò quái gì nữa
đây không biết.

Thu Yên khóc không nổi cố gở tay hắn đang giữ mặt mình một
cách bạo lực, mắt nàng giận dữ nhìn lên vẫn rưng rưng đẫm lệ làm các sợi mi cong dài cứ bết lại với nhau thật đáng yêu như một tiểu oa nhi nhõng nhẽo.

Hắn vì không muốn lộ ra chuyện nhục nhã mình ôm con chồn này
thôi nên mới bịt miệng người ta, sau đó lại thấy nàng đang cố “dụ dỗ”
mình bằng cái miệng nhỏ. Tay hắn giữ lấy gương mặt mềm mịn phấn nộn,
thêm cái môi đang cố chống đối lại hắn cứ như muốn gặm nhắm hết từng
ngón tay một.

Nàng khiến hắn “sợ quá” nhất thời nói năn cũng không hoạt bát.

“Cô… cô ta ngồi không yên nên té thôi!”

Gã thủ lĩnh giải thích nhưng có vẻ mấy thằng kia hoài nghi
liền. Còn nàng có thể tức chết hôm nay cũng cam nếu như cha không không
bị oan cần nàng đến cứu. Nàng dồn hết sức, kéo tay hắn ra khỏi mặt mình, ẩn hận gào lên.

“Huynh hất tay cho tui té mà!”

Nói xong, Thu Yên giận quá lại khóc oà như mưa.

Ngay lập tức 11 thằng – 22 con mắt liếc ngay thủ lĩnh một
cách sắc lẹm. Rõ ràng tình hình này không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể biết thủ lĩnh đây không có người cùng phe với mình rồi khi Thu Yên té
và khóc như thế.

Quả là hồ ly tinh, hắn chịu thua, chơi không lại nàng rồi.

“Thủ lĩnh có ghét nữ nhi cũng không thể làm vậy chứ?”

“Thật là đáng thất vọng vì độ tệ hại quá sức chịu đựng của người!”

“Thủ lĩnh tàn nhẫn, vô lương tâm!”

Hắn bị một trận chỉ trích vẫn nín thinh “cam chịu” không nổi

nóng lại dù chỉ một lời. Không phải hắn thấy có lỗi nên để cho bọn đó vô lễ với mình chỉ là chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi ôm ‘hồ ly
tinh’.

Mắt hắn ngần ngừ lén nhìn nàng còn khóc chưa dứt, tay nàng tự quẹt má lem nhem như mèo có chút nhăn nhó vì đau. Khuỷu tay, đầu gối
đều xước máu và bầm tím cả lên.

Khiến cho nữ nhi bị thương có sẹo thì đảm bảo gã thủ lĩnh này cũng sẽ ghi danh vào tội nhân thiên cổ tàn ác nhất rồi.

Hiệp Phong thở dài nhìn thủ lĩnh nhưng không nói gì như bọn kia chỉ nói với nàng thật là hiền.

“Đi với huynh! Đến chổ trọ sức thuốc sẽ mau hết đau thôi”

Thu Yên nhíu mi không khóc nữa gật nhẹ đầu thấy dễ chịu hơn vì lời nói ngọt nhẹ, dịu dàng của Hiệp Phong.

Còn gã thủ lĩnh đơ ra, miệng xém chút há lớn khi thấy Hiệp
Phong ẵm Thu Yên lên. Mặt Thu Yên vì bất ngờ có chút đỏ thẹn nhưng không dám phản đối vì Hiệp Phong hành động rất nâng niu nàng sợ trúng vết
thương làm nàng đau thêm, lại còn giúp nàng ngồi lên ngựa.

Giờ đi với Hiệp Phong không những nàng được đỡ lên còn ngồi trước trong lòng huynh ấy che chở.

Gã thủ lĩnh cứ nhìn cảnh hai người trên ngựa như tranh minh
hoạ kim đồng ngọc nữ, hắn cư nhiên thành cỏ ven đường nên muốn hoá đá cả người ngay.

Thập đại cẩu cẩu cũng trở lên ngựa hết rồi không nỡ để hắn đứng chôn chân giữa đường mãi như tiểu tử trì độn nên nói.

“Đi thôi thủ lĩnh! Trời chiều rồi không được vào thành nữa đó!”

Hắn thật không hiểu nổi, có lẽ hôm nay là ngày xui xẻo nhất
khi “bị ôm” con nhỏ đó như thế, lại còn chứng kiến cảnh Hiệp Phong “bị
dụ dỗ” mù quáng. Sau này nhất định hắn không xem thường loại hồ ly giảo
hoạt như nàng nữa đâu.

Thu Yên ngồi trong lòng Hiệp Phong nhưng vẫn cố ngóng gã đi
tút ở sau cùng… thơ thẩn một mình. Nàng mím môi lau nước mắt vươn trên
mi thật không hiểu vì sao hắn đã ôm rồi lại buông cho nàng té như thế.

——————-

Đến thành mọi người tản ra không đi vào cùng một lúc vì sợ
gây chú ý sẽ lộ. Thu Yên thấy các cáo thị truy nã có vẽ hình mình thì cả người run lên rất sợ. May mà Hiệp Phong luôn bình tĩnh và nàng cũng giả trai khéo, nhìn sao cũng không khác một khả tiểu tử non nớt mới khóc

đáng yêu dễ dàng lọt qua thành.

“Ahh… đau… đau quá Phong ca! Muội không muốn nữa…”

“Chút sẽ hết đau mà! Ngoan chút đi tiểu Yên, đừng nhúc nhích huynh không làm được!”

Tiếng nữ nhi vừa la vừa rên, giọng nam nhân vừa cứng rắn vừa
ôn nhu thuyết phục làm cho Thập đại cẩu cẩu cách đó mấy phòng mà dục hoả rạo rực không thể ngủ, trong lòng thầm chửi Hiệp Phong tốt phước được…
sức thuốc cho Thu Yên.

Dĩ nhiên, thủ lĩnh của chúng ta làm sao mà để yên cho nàng dụ dỗ Hiệp Phong yêu dấu của hắn nên trèo ra cửa sổ, chòm nghe ngòng phòng kế bên hai người đó “đến đâu rồi”.

Nàng lúc này chùi nước mắt nhìn tay vừa được sức thuốc cho,
thuốc bột của Hiệp Phong rắc vào có rát đau buốt nhưng từ từ quả đó
khuyên giảm. Hiệp Phong đưa nàng cái lọ nhò mà dặn dò…

“Vết thương trên chân muội tự làm nhé! Thuốc này rất tốt, chắc chắn không để lại sẹo đâu!”

Hiệp Phong thật tốt và dịu dàng, ai như loại nam nhân nào đó
bỏ nàng té từ ngựa cao xuống làm người nàng te tua ra nông nổi thế này.
Nhưng suy cho cùng, bây giờ nàng cũng đủ bình tĩnh hơn để ngẫm nghĩ, do
hắn ghét nữ nhi mới làm vậy…

….chỉ là tàn bạo thế thì tức quá không tin nổi, dù sau nàng
cũng là con người chứ có phải cái bao vô tri đâu mà quăng đi như thế!?

Thu Yên nói lí nhí có chút uất ức…

“Sao huynh ta ghét muội như vậy chứ?”

Hiệp Phong nghe ra một thoáng cũng không biết làm sao an ủi
nàng và biện hộ cho thủ lĩnh xấu xa của mình. Huynh ấy cố gắng nói gì đó nhằm làm tình hình khá hơn.

“Không phải ghét muội mà là ghét hết tất cả nữ nhi!” – Hiệp Phong nói càng làm nàng nhăn mặt nhíu mày.

“Cũng vậy thôi mà!… Muội đâu có làm gì đâu! Huynh ấy chịu
giúp muội không cần đền công gì thì muội xem là ân nhân rồi… thật sự bị
ghét như thế muội buồn lắm, Phong ca!”


Nàng nói như than thở với Hiệp Phong nhưng có kẻ nghe lén
“vắt vẻo” ngoài cửa sổ tầng hai này bỗng dưng run lên. Giọng điệu hồ ly
của dụ dỗ nam nhân này là muốn “ám” vào Hiệp Phong nhưng không hiểu sao
hắn lại bị động.

Nàng buồn vui vì hắn ra sao hắn cóc cần quan tâm nha.

“Muội đừng trách thủ lĩnh! Người có đó là khuyết điểm nhưng nói chung chung ‘tận sâu’ trong nhân phẩm vẫn là người tốt!”

“Tốt mà cho muội té sao?” – Vừa nói nàng vừa hậm hực chỉ cái tay bị trầy. – “Hắn ta xấu xa thì có huynh nhầm lẫn rồi đó!”

Gã thủ lĩnh tức điên vì nàng dám bêu xấu hắn, huỷ hoại tình
cảm của hắn với Hiệp Phong. Nhưng Hiệp Phong trong phòng, nhìn nàng tức
giận thủ lĩnh của mình như vậy chỉ cười thật hiền đáp lại lời nàng.

“Có tốt có xấu nhưng tốt chính là bản chất thật của thủ lĩnh. Đối với huynh thủ lĩnh là người tốt nhất trên thế gian này!”

Tên thủ lĩnh lĩnh cười khoái chí vì Thu Yên dụ không được
Hiệp Phong đâu. Chẳng có ai có thể làm đổ vỡ hình tượng ‘tuyệt mỹ’ của
hắn trong tim Hiệp Phong yêu dấu được.

Nàng thì hơi ngớ ra vì trong lời nói của huynh ấy tràn đầy
tình cảm, bình thường chỉ thấy gã thủ lĩnh chủ động ‘làm trò’ và ghen
tuông lung tung. Hôm nay lần đầu mới biết Hiệp Phong thì ra cũng rất
nặng lòng với hắn không thua gì nhưng do ít biểu hiện ra thôi.

Giữa hai người có cái gì đó thật khắn khít, lớn lao cùng
nhau. Thu Yên cũng biết họ như thế rồi nhưng vẫn không khỏi có chút buồn bã, chua xót ngớ ngẩn.

Hiệp Phong đứng dậy có ý đi về phòng mình còn không quên dặn dò nàng như trẻ con.

“Sức thuốc rồi ngủ sớm đi!”

“Dạ! Cám ơn huynh!”

Hiệp Phong đi ra, nàng kéo nhẹ ống quần xem vết thương nhưng
đầu óc cứ mãi suy tư. Thật sự giữa Hiệp Phong và gã thủ lĩnh như ý trung nhân là thật hay sao? Nghĩ việc đó thấy họ biến thái thì ít, nàng có
chút ganh tị với Hiệp Phong là nhiều mới điên thật chỉ biết gục mặt rên
hừ hự.

Hiệp Phong đi về phòng thấy hắn ta ngồi uống trà ngoan ngoãn
trên ghế, bộ dạng ‘vô tội’ như chẳng đi đâu nghe lén rình mò người ta
cả. Hắn vẫn đưa nhẹ trà lên ngửi nhẹ nói.

“Ngươi không bị cô ta dụ chứ?”


“Thu Yên là một cô nương tốt, người đừng có như vậy nữa!” – Hiệp Phong bước đến nói làm cho hắn có chút không vui, đặt ly trà xuống bàn, nét mặt nhăn nhó, chân gác tay kê má hậm hực trả lời.

“Xấu xa nhất là lòng dạ đàn bà. Ngươi không nên chỉ nhìn bề
ngoài mà suy đoán sai!” – Gã thủ lĩnh này nói thế cũng là không xem
nhẹ nhan sắc của ‘con chồn hôi’ đó lắm rồi. Đa số nữ nhi càng đẹp càng
độc, Thu Yên như thế phải độc trong độc nữa.

Hiệp Phong nhìn thái độ của hắn chỉ hỏi nhẹ nhàng.

“Có thật người cố tình làm Thu Yên té không?”

Nghe câu hỏi tự dưng trong đầu hắn ta nhớ ngay cảm giác ôm
“con chó ở nhà”. Chết tiệt là giữa chó và người, hắn cố ghép làm một
nhưng không được cứ nhớ như in sự mềm mại kinh khủng, cả đôi mắt tròn
ngẩn lên nhìn hắn, thêm má hồng đỏ ửng thẹn thùng mắc cỡ khi trong tay
hắn.

Hắn thật sự là không thể quên và rất muốn quên nên không muốn nhiều lời, thế là chẳng nói chẳng rằng mặc kệ Hiệp Phong mà trèo lên
giường trước tỏ ra muốn ngủ.

Hiệp Phong thấy hắn dám “trốn” nên nhanh bước đến giường giật trước cái chăn hắn tính đắp che cả đầu, nhẹ giọng giằn mặt hắn một cách lãnh đạm ép hắn khai.

“Vương gia!!!”

“Mệt quá! Là ta làm, ta cố ý đó có chịu chưa? Ngươi không ngủ thì ta ngủ trước một mình àk!”

Hắn bật dậy giật lại cái chăn, phải mau chóng ngủ để quên hết sự việc xui xẻo đó nếu không Hiệp Phong cứ hỏi tới thế nào cũng sinh
nghi. Nhưng Hiệp Phong chỉ ngồi xuống tay giữ vai hắn rồi dựa ôm khẽ một nửa thân người hắn.

Hành động này của Hiệp Phong làm hắn cảm thấy có chút kì lạ thật nên hỏi.

“Ngươi sao dzậy?”

“Người là tự sợ mà né tránh chứ chưa từng thực sự tiếp xúc với nữ nhân… nô tài sợ chính người mới là người bị dụ dỗ đó!”

Lời nói nhẹ nhàng của Hiệp Phong khác chi lời cảnh báo cho
hắn. Hắn có chút bối rối khi thấy ánh mắt rất kiên định khẳng định của
Hiệp Phong. Cực khổ, gã thủ lĩnh cũng có thể cười phá lên vỗ nhẹ cái mặt tuấn tú lạnh ngắt của Hiệp Phong.

“Ta là ai mà bị dụ hả? Ngủ đi!”

Hắn kéo Hiệp Phong cùng nằm ra. Hiệp Phong cũng không hỏi thêm gì nữa.

Hắn ta nghiêng người đi, tự dưng Hiệp Phong nhắc nhỡ thấy có
sợ một chút. Tiếc là không biết lúc này biết sợ mà đề phòng thì đã bị dụ dỗ rồi hay chưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận