Tiểu Mai đứng ngay bên cạnh tôi, nàng mỉm cười rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ xốc lại chiếc áo khoác ngoài lên đôi bờ vai.
- Ừm, N ngủ không được! – Tôi gật đầu đáp.
- Hì, tưởng ra đây ngắm trăng ngâm thơ chứ! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
- Đâu có, N đâu biết thơ thẩn gì chứ, mà sao Mai cũng không ngủ? – Tôi thắc mắc hỏi.
- Hic, D ngủ mà ngáy to quá, mình thì lại khó ngủ, vậy là dậy luôn! – Nàng cười mỉm.
- Cái thằng….thiệt tình, ngủ mà còn phá hoại nhân dân! – Tôi quay đầu nhìn vào trong lều, thằng D đang há nguyên cái mồm ra mà kéo gỗ, kế bên là K mập đang gác chân lên bụng thằng này.
- Mà lúc chiều anh P gọi N lại làm gì thế? – Tiểu Mai nhìn tôi.
- À, ổng tống tiền của N hai chai Sting vừa mua, hức! – Tôi não nề đáp vì lại bị chạm đến vết thương lòng.
- Sao mà phải tống tiền? – Nàng sửng sốt.
- Ổng bảo không đưa thì ổng sẽ méc với…..à….ổng sẽ…không cho N đi về lớp! – Tôi suýt nữa hớ ra rằng là ông anh tôi doạ sẽ tiết lộ cho em Vy biết tôi về nhà với Tiểu Mai, may là kịp rút lại.
- Vậy à? – Nàng gật đầu cảm khái, vẻ như biết rằng tôi đang dóc tổ.
Rồi cũng như mọi khi, bao giờ sau lúc gặp nhau thì giữa tôi và nàng lại có những khoảng lặng mà không thể cắt nghĩa được vì sao, chỉ biết đó như là luật bất thành văn khi bây giờ cả hai đứa đều chẳng biết nói gì. Tôi đâm ra lúng túng vì mình là con trai mà lại ngồi ù lì ra như khúc gỗ, nhìn Tiểu Mai ngồi yên cạnh bên mà chẳng thể mở lời bắt chuyện, cứ vầy không khéo nàng lại nghĩ rằng tôi không muốn tiếp chuyện với nàng mất.
- À…Tiểu Mai đọc hết cuốn The lord of the Rings chưa? – Tôi lúng búng mở lời.
- Mình đọc lại đến lần 4 rồi N à! – Nàng mỉm cười đáp.
- Ghê vậy, đọc lại những 4 lần? – Tôi há hốc mồm.
- Hì, truyện hay mà, đọc lại những lúc giết thời gian! – Nàng nhún vai nói.
Tôi đến gọi là sửng sốt vì xưa nay truyện tranh thì tôi có thể xem lại được 2 lần nếu nó thật sự hay, còn phim thì cùng lắm là 3 lần chứ truyện chữ tôi đọc qua 1 lần là tắt đài rồi, vì đọc lần 2 sẽ ko còn hay như lần đầu, chứ đừng nói gì là 4 lần. Vả chăng Tiểu Mai lại còn đọc truyện này bằng Anh ngữ, hèn gì nàng giỏi tiếng Anh đến thế, còn tôi chắc có lẽ chỉ giỏi….tiếng “ em “ thôi, ăn học gì toàn đi tán gái.
Rồi tôi tò mò hỏi tiếp:
- Vậy trong truyện đó thì Mai thích nhân vật nào nhất?
- Ưm….thích anh chàng tộc Tiên cung thủ Legolas nhất!
- Ơ…N cũng thích Legolas nhất nè!
Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn tôi:
- Woa, vậy à! Mà sao N lại thích Legolas mà không phải là Aragon hay Gimli?
- He he, Legolas bắn cung giỏi, có gì thì cứ núp trong nhà bắn tỉa ra cho đỡ sợ, chứ cứ nhào đầu lên như Aragon hay Gimli thì toàn làm bị thịt cho tụi Orc nó xử không chứ làm gì!
- Ôi…..!
Tôi đâm ra sượng trân khi Tiểu Mai lắc đầu thở đánh thượt kế bên:
- Chứ….chứ sao?
- Người ta thích Leogolas là vì anh chàng này lúc nào cũng lạnh lùng, bình tĩnh trong mọi tình huống, người làm cung thủ thì luôn phải có tài quan sát địa hình và phán đoán tình huống chiến đấu một cách tốt nhất. Vì tấn công tầm xa thì có lợi thật, nhưng sẽ có điểm yếu khi cận chiến, nếu không chọn vị trí tốt và linh hoạt thì bị quân quỷ dữ tiếp cận là thua ngay thôi!
Tôi đần mặt ra nghe nàng phân tích một tràng y chang một vị giáo sư giảng bài về nghệ thuật chiến tranh thứ thiệt, chứ chẳng phải ngồi cạnh tôi là một cô tiểu thư mọi ngày nữa.
- Thì….tóm lại cũng giống N thôi, nằm nhà bắn sang, giặc đến thì bỏ nhà này chạy, kiếm nhà khác! – Tôi gãi đầu chữa thẹn.
- Cứ cho là như vậy đi! – Tiểu Mai bĩu môi.
- Mà….Mai có chơi mấy cái game dàn trận hay nhập vai oánh nhau không đấy? Nghi lắm nhé! – Tôi hỏi – Thấy nói y chang là game thủ vậy!
- Làm gì có, mấy trò đó của con trai thôi! – Nàng lắc đầu đáp.
- Con gái cũng chơi được vậy! – Tôi bắt bẻ.
- Có thể, mà con gái đã chơi thì chắc chắn giỏi hơn con trai cho xem! – Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi cười lém lỉnh.
- Hơ, được, vài bữa rảnh N dạy cho Mai chơi CS, cho biết thế nào là sniper huyền thoại! – Tôi vênh mặt đe doạ.
- Hứ, N muốn thì được thôi! – Nàng lè lưỡi trêu tôi.
Và tôi thì giật bắn người khiếp vía, vì câu nàng vừa nói y chang cái câu mà cô bé tay cầm AWM hạ đo ván tôi năm nào đã nói, bất giác tôi thấy lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra như tắm vì linh cảm có điều chẳng lành sắp xảy ra, dám khi tôi bày cho Tiểu Mai chơi CS xong rồi thì lịch sử sẽ tái diễn lắm, và hằng đêm tôi sẽ nằm mơ thấy Tiểu Mai hehot tôi chứ không phải là con bé kia nữa.
Nghĩ bụng đến đâu tôi hoảng hồn đến đấy, vội vàng sửa chữa sai lầm ngay lập tức:
- À mà thôi, N không bày Tiểu Mai mấy trò đó đâu!
- Sao vậy?
- Thì…bạo lực lắm, con gái tốt nhất không nên chơi!
- Vậy hở?
- Ừ, là vậy đó!
- Có chắc không? Hì hì!
- Chắc luôn, con gái thì nên tập nấu ăn với may vá thôi, để mấy việc lớn đó cho con trai làm là được rồi!
- Hứ, chơi game mà cũng nói là việc lớn!
- Lớn sao không? Này nhé, chơi game nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc học hành, kết quả sa sút, thi điểm thấp, thế không phải là chuyện lớn thì là gì?
- N mà học dở thì Mai sang nhà thưa với bác gái cho xem!
- Ớ….chơi gì kỳ thế? Cái này không được nha, lớn rồi ko chơi méc!
- Lỡ mình méc rồi thì N làm gì mình?
- Cốc cho vêu đầu chứ làm gì, hừm!
- Bleu, con trai mà đánh con gái, không biết mắc cỡ!
- Ớ…….!
Tôi thừ người ra vì cứng họng tắt đài, quả tình là chưa có lần nào khẩu chiến mà tôi thắng được con gái, em Vy thì khỏi nói, và đối với Tiểu Mai lại càng không. Nhìn nàng bĩu môi trêu kế bên mà tôi ngượng chín người, chỉ biết gãi đầu liên tục như anh hùng diệt chí rận, phải có cây cuốc dã chiến lúc này thì tôi đã đào gấp cái lỗ mà chui xuống đó trốn cho đỡ nhục rồi. Đúng quá rồi, con trai mà đánh con gái thì không bao giờ chấp nhận được dù có là lí do gì chăng nữa.
Tôi lắp bắp nói chữa thẹn, hi vọng gỡ được mối nhục danh dự nam nhi này:
- Cái đó…không phải gọi là đánh…!
- Chứ gọi là gì?
- Gọi là đánh yê…..!
Mới phát âm ra được từ cuối nửa chừng tôi há hốc mồm tự do luôn, vừa biết mình đã hớ hết sức trầm trọng.
Tiểu Mai sững người tròn mắt nhìn tôi:
- Đánh…..gì…?
- Đá….ánh…….!
Tôi ngậm miệng lại như sợ cái từ tai bay vạ gió kia nó thoát ra ngoài, trời hỡi sao vừa rồi ngài lại khiển cho cái miệng con nó nói cái quái gì thế này hở trời ơi!
- Đánh gì đấy? – Tiểu Mai hỏi như thở.
Lạy hồn, con lạy quan thế âm bồ tát, con lạy chúa giêsu, con lạy đức thánh allah, các ngài hiển linh gỡ rối dùm con đi!
- Nói nghe xem nào, tự dưng im ru vậy! – Nàng nhăn trán vẻ không vừa ý.
Con lạy hắc bạch vô thường, nam tào bắc đẩu, tề thiên đại thánh, hưng đạo đại vương….ai chưa lạy nữa….à…..con lạy thập điện diêm la, con lạy cửu trùng thượng đế, mở giúp con cái mồm đi, cứng họng rồi đây này, hu hu!
- Đá…á….đá…đánh…..!
- Đánh như nào? – Tiểu Mai hỏi dồn.
Con lạy….trời đất quỷ thần, tản viên đức thánh….con lạy bà chúa thơ nôm, thuý kiều từ hải, kinh kông người nhện, yêu tinh ma chướng….à…à…lạy hiển linh rồi này!
Tôi quệt trán mừng như bắt được vàng:
- Đánh… yêu tinh, gọi là…hàng yêu phục ma, Mai mà chơi méc thì…bị liệt vào hàng yêu nữ hại người, N sẽ hiển linh bắt yêu nữ về thiên phủ qui vị!
- Này thì….yêu nữ……!
- Ahhhhh….hhhhhhh…..đau…..!
Tôi rú lên thất thanh rồi ôm tay lăn đùng ra đất, khiếp đảm vì tuyệt chiêu…véo của Tiểu Mai khác một trời một vực với em Vy, tuy là không đau lâu như Vy nhéo nhưng lại giật bắn người vì điếng hồn.
Tôi nhăn mặt ngồi lại xuống đất, miệng làu bàu nói:
- Hung…dữ….!
- Chết nhát, hứ! – Tiểu Mai làm mặt dỗi.
- Dữ thế không nhát mới sợ, chơi gì chơi nhéo! – Tôi rụt cổ.
- Ai bảo gọi người ta là yêu nữ hại người! – Nàng nguýt dài.
- Nhéo đau thế không là yêu…..à….là…tiên nữ, được chưa? – Tôi nửa cười nửa mếu tự động dịch ra xa Tiểu Mai hơn bình thường khi thấy nàng vừa định xuất thủ lần hai.
- Ừm, hì hì, vậy còn nghe được!
Vâng, con gái là sinh vật đáng sợ và khó hiểu nhất quả đất, nhìn chân yếu tay mềm thế đấy, mà ai lãnh một cái nhéo thật lực rồi thì cứ gọi là nỗi đau nhớ đời, mà vừa đằng đằng sát khí giận dỗi thế đó, giờ nghe khen một cái là lại cười toe như con nít được kẹo, thật là hết biết nói gì với các bậc chị em!