Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

- Phụ chương phần 1: Em gái tấn công -

Sài Gòn năm 2009, tôi cùng nàng ngồi uống café trên sân thượng một quán sân vườn. Tối hôm đó, trời không mây và rất nhiều sao. Những làn gió nhẹ đưa mùi hương bạch mai thoảng về phía tôi rồi lan đi, thanh khiết đến lạ lùng.

- Kể lại đi anh, chuyện năm lớp hai anh giả chữ kí ấy! – Nàng nài nỉ, cố ngăn mình không được bật cười. – Có gì đâu mà kể, chuyện trẻ con mà! – Tôi lắc đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài định tìm một chuyện bâng quơ nào đó để đánh trống lảng.

- Không kể, em về! – Ai chở mà về? – Taxi, cảm ơn anh vì bữa tối. Ngày mai không cần tiễn! – Rồi rồi, ngồi xuống đi mới kể. Thiệt tình, từ bao giờ mà em hay dỗi vậy nhỉ? – Quen nhau đến nay đã hơn bốn năm, giờ anh mới biết thì muộn rồi, hì hì! Mà kể đi, đừng giả vờ cho qua chuyện!

Đại khái là chuyện năm lớp hai tôi vì bị cô giáo phạt viết bản kiểm điểm cho tội quậy phá trong lớp mà quyết định giả chữ kí của mẹ. Rốt cuộc phải nhờ tới ông Phúc, dè đâu ổng giả chữ kí chưa đã, còn nổi hứng ghi thêm “Xin cảm ơn cô đã giúp đỡ gia đình chúng tôi”, báo hại tôi sau đó ăn đòn mềm xương. Truyền thuyết này, hẳn bạn đọc vẫn còn nhớ.

Nàng hiển nhiên đã từng nghe qua, nhưng hôm nay nghe tôi kể lại vẫn không thôi buồn cười, cứ khúc khích mãi làm tôi ngồi đối diện phải đâm ngượng, uống nước liên tục.

- Anh dở quá, à không, hồi nhỏ anh dở quá chừng, ha ha! – Gì? Mới lớp hai chứ mấy! – Tôi hừ mũi.

- Chứ sao, gặp em thì không có chuyện này đâu. Em mà đã giả mạo chữ kí thì giống y như cùng một khuôn! – Hả? Em cũng từng…! – Ừa, có mấy lần em giả bệnh để nghỉ học, dĩ nhiên là cô giáo đã nhận được giấy xin phép có “chữ kí” của mẹ, hì hì! – Trời đất… mà thôi anh không tin, làm gì có chuyện giả chữ kí giống hệt được!

Nàng nguýt dài trêu tôi:

- Hứ, có bí quyết cả thôi. Đây nhé, xem như em dạy anh. Đầu tiên, lí do khiến anh và hầu hết mọi người không thể giả nét chữ của người khác được là vì tay của anh được lập trình để viết các kí tự theo thói quen của bản thân từ nhỏ. Một khi anh cố gắng bắt chước nét chữ của người khác thì sẽ vô tình bị chính nét chữ của mình đè lên! – Ừ, đúng! – Nên mấu chốt là ở đây, hãy lật ngược chữ kí hay bản viết mẫu lại, khi đó chúng sẽ hoàn toàn trở thành những hình vẽ không hơn không kém. Đến đây ý niệm về chữ viết kí tự đã hoàn toàn biến mất, anh chỉ việc vẽ theo những “hình vẽ” ngoằn ngèo đó là đã có thể giống đến hơn tám mươi phần trăm. Vậy hai mươi phần trăm còn lại nằm ở đâu? Chính là sự tự tin, có tự tin thì nét chữ sẽ rạch ròi không đứt quãng. Anh ngốc đã hiểu chưa?

Tôi cuối cùng không chịu được phải kinh hãi thốt lên:

- Tự bao giờ em đã trở nên tinh quái đến vậy chứ?

Nàng nhún vai thản nhiên đáp:

- Em sẽ xem đó là một lời khen, ôi… vừa đẹp vừa giỏi. Anh thật có phúc đó, anh Nam!

Đòn tấn công quá mạnh, tôi thót tim ngã ngựa chịu thua, không thể nào đôi co được nữa.

oOo

Tầm một giờ đồng hồ sau, khi tôi bước vào phòng đọc sách chung của thư viện đã thấy Dạ Minh Châu tập vở chỉnh tề ngồi tại bàn. Tiểu Mai đoán không sai, tôi chỉ vừa gọi điện nói Minh Châu sáng nay đến học với lí do dạy bù cho ngày hôm qua, chưa cần suy nghĩ thì cô nàng đã đồng ý ngay lập tức.

Minh Châu đón tôi bằng một nụ cười tươi như hoa, xinh hơn nụ cười của Khả Vy gấp bội:

- Vậy, bữa nay học gì?


Tôi lần tay mở cặp lôi mớ đề thi ra đặt xuống bàn:

- Giải đề thôi, muốn học thêm gì nữa thì đợi vô năm học mình học trước đã, sát kiến thức rồi còn đâu! – Hì, ừ nhỉ! – Cô nàng cười lỏn lẻn, mở hộp bút ra như mọi khi. – Đây, thời gian chín mươi phút nhé, tính cả đại số và hình học, cũng không khó lắm! – Tôi chìa một đề thi đã lựa sẵn. – Ừ, vậy bắt đầu ha! – Minh Châu vui vẻ nói.

- Rồi, tính giờ!

Ngồi xuống ghế, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ mới hơn chín giờ rưỡi, đợi Minh Châu giải đề xong là tầm mười một giờ trưa. Chấm điểm rồi thông báo bữa học cuối cùng xong, tôi chắc chắn sẽ về nhà trước mười hai giờ, vừa kịp bữa cơm. Nghĩ đến những món ngon mà Tiểu Mai đang làm, tôi không khỏi háo hức. Gì chứ tài nấu ăn của nàng thì tôi xem như là đệ nhất thiên hạ.

Nhưng nghĩ đến lúc phải thông báo cho Minh Châu biết đây là buổi học cuối cùng, tôi cũng không khỏi đau đầu. Trên đường đến đây tôi đã lẩm nhẩm ra có hơn mười cách nói sao cho tránh phũ phàng nhất có thể. Vậy mà tới khi đối diện với nụ cười xinh như hoa ban nãy, tôi chợt nhận ra rằng những cách thông báo kia hoàn toàn không chấp nhận được. Như thế là bất kính với phái nữ, đáng tội treo cổ theo lời Tiểu Mai thường nói. Cũng không hiểu tại sao tôi lại đâm ra khó xử đến thế. Chết mồ, không lẽ trong lòng tôi đã có chút gì đó tình ý với Minh Châu?

Bậy, trăm lần bậy, ngàn lần bậy. Tiểu Mai chỉ vừa mới về cạnh bên tôi hôm qua thôi, không thể để những ý nghĩ phàm tục này lợn cợn trong lòng được.

Nghĩ đến Tiểu Mai, tôi lại càng có thêm động lực quyết tâm nói lời tạm biệt mối quan hệ thầy trò với Dạ Minh Châu. Tự nhủ trong lòng lát nữa khi đã chấm bài xong, tôi chắc chắn phải nói cho Minh Châu biết rằng lớp học thêm đến hôm nay là đóng cửa, lí do thầy giáo đi chơi. Hết!

Mà quên nữa, để cho chắc ăn thì tôi phải hỏi lí do tại sao hôm qua Minh Châu lại đi cùng với Uyển Nhi, rồi mới nói lời tạm biệt. Ừ mà tại sao nhỉ? Làm cách nào hai nhỏ này lại có thể liên lạc với nhau mà cùng đến nhà tôi, báo hại tôi một phen chết đứng. Hơn nữa Khả Vy sau bấy lâu im ắng giờ lại chủ động gọi điện sang, không lẽ em ấy lại có xích mích gì với tên Vũ?

Quay cuồng với hàng đống câu hỏi để rồi tự an ủi mình rằng đến Tiểu Mai còn không biết thì tôi làm sao có thể trả lời được, tôi đưa mắt nhìn đồng hồ. Đợi thêm mười lăm phút nữa mới cất giọng tằng hắng:

- E hèm… hết giờ!

Nghe gọi, Minh Châu giật thót người, cô nàng cuống cuồng ghi thêm vài dòng nữa rồi mới yên tâm nộp bài. Phải nói là hành động này hơi khiến tôi thất vọng vì cứ nghĩ với trình độ cô nàng hiện giờ, ít ra phải làm đề thi này dư đến nửa tiếng. Công bằng mà xét, thời gian qua Minh Châu học hành rất tiến bộ, tuy không đến nỗi thần tốc nhưng lại là chậm mà chắc. Kiến thức căn bản rất vững vàng, có lẽ là bản tính cần cù siêng năng, cộng thêm ông thầy giỏi giang là tôi đây nên Minh Châu lúc này hoàn toàn có thể tự hào và hi vọng vào một khả năng trở thành học sinh khá giỏi trong môn toán.

Ấy vậy mà lúc này chưa biết đáp án đúng sai nhưng cái bộ vội vã ghi thêm vài dòng khi hết giờ làm bài thì tôi quá quen rồi, làm toán theo tác phong “chạy giặc” đây mà!

Nhưng ngược với thái độ hơi thờ ơ của tôi khi nhận bài làm, Minh Châu lại cười, cười tươi rất tươi nữa là khác. Và điều này đã khiến tôi than thầm rằng trời ơi đừng cười nữa, cô mà cười nữa là tôi không chấm bài được đâu. Làm gì có thầy giáo nào vừa xem hoa hậu đi thi lại vừa chấm bài giải toán.

Buộc mình phải hướng mắt vào trong giấy bài làm, tôi nghĩ bụng có lẽ phải nạt cô nàng một trận vì giải đề chậm mới mong khiến Minh Châu tắt cười.

Đời lắm bất ngờ, người phải tắt đài bây giờ lại chính là tôi. Có một lí do khiến Minh Châu nộp bài chậm, đó là vì ở mỗi đề bài, thay vì chỉ giải một cách thì cô nàng lại nổi hứng bất tử giải đến hai cách. Mỗi đề hai cách, có những cách làm rất căn bản lề lối, nhưng có vài cách lại khá sáng tạo. Và với tư cách một cán sự toán, tôi thích điều này. Hóa ra chính vì thế mới khiến Minh Châu không kịp thời gian làm bài. Gì chứ nếu là tôi thì có lẽ tôi cũng sẽ như vậy mà thôi.

- Giỏi, không ngờ đó, giỏi thiệt! – Tôi không kềm được những lời khen hào phóng.

Minh Châu không nói gì, nhưng vẻ rạng rỡ trên gương mặt cộng thêm nét cười xinh xắn đã nói thay nỗi tự hào đang trào dâng. Cả tôi cũng tự hào không kém, phải mất vài mươi giây trấn tĩnh mới thôi khen mà tập trung chấm bài.

- Nếu có hai mươi điểm thì mình cũng cho, nhưng mà thôi vậy, cho hai con mười. Xuất sắc! – Tôi búng tay cái chóc, Minh Châu đã làm đúng toàn phần.

Và cô nàng lại cười, hai bên má ửng hồng lên trong duyên phết. Hôm nay Minh Châu cười hơi nhiều thì phải.


- Rồi… thôi, vậy là xong đó! – Tôi gật gù. – Thế ngày mốt học gì nữa, Nam? – Minh Châu hấp háy mắt đầy hi vọng. – À… mốt nghỉ, không học! – Tôi lúng búng đáp. – Nam bận à? Vậy qua tuần sau học lại cũng được! – Cô nàng mỉm cười.

Đến đây thì tôi đành quay mặt đi chỗ khác, gượng gạo nói:

- Tuần sau cũng nghỉ! – Là… sao? – Là nghỉ luôn, bữa nay là bữa cuối cùng. Học khá lắm rồi, sau này cứ tự ôn ở nhà, có gì không hiểu thì hỏi, vậy… nghen! – …!

Bầu không khí vui vẻ tự nãy giờ đã trở nên im lặng một cách đáng sợ. Và tôi nghe lòng mình chùng xuống đầy nặng nề. Chẳng thà hôm nay Minh Châu nổi hứng “cù lần” đột xuất, giải bài sai be bét thì tôi còn ra sức quát tháo rồi đuổi về, tuyên bố nghỉ dạy. Chứ vừa phút trước khen ngợi hết lời, phút sau đã tuyên bố giải tán cả lớp, độ hụt hẫng này xem ra không cần bàn cãi.

Nhưng thôi, tôi buộc phải vậy. Với lại đồ rằng tôi mà còn dây dưa thêm nữa với Minh Châu thì e rằng sẽ lắm rắc rối về sau.

- Vậy nhé… giờ về thôi, trưa rồi! – Tôi lục tục đứng dậy.

Mãi một hồi sau, Minh Châu mới khẽ đáp:

- Ừm…!

Rồi cô nàng lẳng lặng thu xếp tập vở, gương mặt xịu xuống như nhà mất sổ gạo. Đúng vào lúc tôi đang bối rối chưa biết làm sao thì Minh Châu chợt hỏi:

- Trúc Mai… đã khỏe rồi chứ? – À… ừ… khỏe lại rồi, Mai nhờ mình gửi lời cảm ơn đó, cảm ơn nghen! – Tôi quýnh quíu nói.

- Không có gì, vậy thôi… chào Nam!

Nói đoạn Minh Châu quay lưng dợm bỏ đi, nhưng nửa chừng lại trở lại nhìn tôi, đôi mắt đen láy có đôi phần ngượng ngập thoặt nhìn lên rồi lại ngó sang hướng khác.

- Vừa qua… rất cảm ơn Nam, mình… mình cảm ơn nhiều! – À… đâu có gì, xem như đền bù cho hồi…!

Lời tôi nói đền bù cho vụ hứa dẫn đi chơi hồi nhỏ còn chưa kịp thốt ra thì Minh Châu đã ngắt đi:

- Không, chuyện nào ra chuyện đó, Nam phải dẫn mình đi chơi ở Phan Thiết. Đâu cũng được, hôm nào cũng được, miễn là…! – Miễn là sao? – Tôi ngơ ngác. – Miễn là Nam không quên là được rồi, vậy nhé, mình về đây!

Rồi cô nàng vội tất tả bỏ đi, dắt xe thật nhanh ra khỏi bãi gửi như tránh đi cùng tôi. Nhưng giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, tôi trông dáng Minh Châu chạy xe một mình bất chợt lại thấy như rất cô đơn. Lạ lùng thế nhỉ, người xinh như cô nàng thì con trai theo còn không hết, vậy mà sao lúc nào nhìn thấy Minh Châu tôi cứ có cảm giác như cô nàng này luôn buồn rầu sao đó.

Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, dù sao tôi cũng đã “giải tán” lớp học một cách yên bình, nhẹ nhõm cả người. Đang thong thả dắt xe ra thì tôi chợt giật mình:

- Chết mệ, quên hỏi vụ kia rồi!


Vâng, vụ kia chính là vụ Minh Châu làm sao lại đi cùng với Uyển Nhi tới nhà tôi hôm qua, và Khả Vy thật sự có liên quan gì không. Nhưng…

- Trời ơi, lỡ mất cơ hội rồi, giờ đuổi theo thì nhục quá! – Tôi ôm mặt tru tréo, bất lực nhìn bóng Minh Châu dần khuất nơi cuối đường.

Biết không thể làm gì được nữa, tôi đành tiu nghỉu đạp xe về, ủ rũ như mèo bị cắt tai. Nhắc mèo mới nhớ, sáng nay con Leo cứ nhất quyết ở nhà không chịu đi theo tôi. Chứ có nó theo, sức mấy Minh Châu buồn như hồi nãy. Thiệt đúng là đồ đần, chỉ biết ăn rồi ngủ, riết mập như heo.

Trưa hôm đó, tôi ngồi ăn mà chốc chốc cứ len lén nhìn Tiểu Mai. Nhưng suốt từ bữa ăn đến khi dọn dẹp, nàng vẫn không hề hỏi gì tới mấy chuyện đã phân công lúc sáng. Mà chỉ mỉm cười khiêm tốn, dạ vâng liên tục mỗi khi ba mẹ tôi khen nàng.

Điều làm tôi mát lòng mát dạ nhất chính là lúc chiều, khi tôi xuống nhà rửa mặt, đang bước tới hành lang chợt nghe tiếng mẹ tôi và Tiểu Mai… nhỏ to tâm sự. Tôi dù không có ý nghe lén nhưng lại cũng nghe lén, dỏng tai lên hồi hộp.

- Vậy là giờ để vô tủ lạnh thôi à? – Tiếng mẹ tôi. – Dạ, món này bác để tủ lạnh, sau này ăn lúc nào thì cứ lấy ra. Trời hè nóng, dùng món này mát lắm, dễ thanh nhiệt! – Giọng của Tiểu Mai.

- Thiệt tình, bác mà có con gái như con thì tốt quá. Đẻ ra hai thằng con trai chẳng nhờ được tích sự gì! – Dạ, hì, con trai thì đâu quản chuyện bếp núc được! – Thôi hay con về làm dâu nhà bác đi, sau này già cả bác được nhờ! – Con… con…!

Nghe giọng Tiểu Mai đột nhiên ngập ngừng, tôi đoán rằng nàng đang ngượng ghê lắm, và chắc hẳn đôi gò má cao kiêu hãnh kia lúc này đang hồng lên.

- Hay là con không chịu thằng Nam? Cái thằng, nó quậy quá phải không? – Mẹ tôi nheo mắt làm bộ nghiêm túc. – A… không… không đúng… không phải con có ý đó, con…! – Chứ sao, con có chịu không? Hết đại học, bác với bác trai… qua nhà con hỏi cưới luôn!

Lâu thật lâu mà không nghe Tiểu Mai nói gì, tôi tò mò không chịu nổi mới thu hết dũng khí lén thò đầu ra, ghé mắt dòm sang.

Ở bên kia, Tiểu Mai đang nhất thời ngây người ra, sắc mặt nàng không phân biệt được là đang lúng túng hay ngượng nghịu, đôi gò má cứ đỏ hồng lên, nét thanh lệ kiều mị vì vậy càng thêm mấy phần quyến rũ. Một hồi sau mới khe khẽ gật đầu, nàng cắn nhẹ môi cúi xuống, thốt lên nho nhỏ không thành tiếng.

Nhưng ác nỗi mẹ tôi hình như lại không thấy cảnh đó, bà lại hỏi:

- Sao, hay là con vẫn không chịu?

Sắc hồng trên gò má Tiểu Mai càng đậm hơn, nàng mấp máy môi.

- “Chịu đi, nói chịu đi chứ!” – Tôi lầm bầm, đã muốn nhảy xổ ra lắm rồi.

Tiểu Mai chầm chậm chuẩn bị thốt nên lời, mẹ tôi ở kế bên còn kiên nhẫn hơn, bà chăm chú lắng nghe từng từ một, trống ngực tôi lúc này cũng đang đập binh binh.

- Mày làm cái gì mà thập thò ở đây thế hử?

Nghe giọng ba tôi ngạc nhiên sau lưng mà tôi nghe như sét đánh ngang tai, tim nổ ra đì đoàng muốn vỡ lồng ngực. Ở đằng bếp, mẹ tôi và Tiểu Mai nghe động cũng liền nhìn ra hành lang, và dĩ nhiên là tất cả đều biết chuyện gì đang xảy ra.

- Trời, nó rình ở đây nãy giờ hả? Cái thằng này! – Mẹ tôi nửa mắng, nửa buồn cười.

- Đâu… đâu có, con mới ngủ dậy… con xuống rửa mặt!

Tôi bối rối nói rồi đi thẳng vô nhà tắm, từ đầu tới cuối không dám nhìn Tiểu Mai lấy một lần.

Lát sau, tức là khi tôi dắt xe ra khỏi nhà chuẩn bị đi gặp Uyển Nhi để hỏi nốt chuyện hôm qua cho rõ thì Tiểu Mai mới ngập ngừng bước lại gần. Nàng bĩu môi:


- Có người xấu, lén rình mò! – Anh… nói rồi, không có! – Tôi mắc cỡ nói.

- Vậy là anh chưa nghe gì hết, đúng chứ…?

Lẽ ra tôi định chối tiếp, nhưng nhìn vào ánh mắt trong sáng không lẫn chút tạp chất của nàng, tôi lại đâm ra thành thật:

- Uầy… có nghe chút chút, nhưng không nhiều!

Và Tiểu Mai thoáng lặng người, đôi gò má nàng lại hồng lên khe khẽ trông rất mực yêu kiều. Nhưng tôi thì không dám nhìn lâu, đành tặc lưỡi nói:

- Thôi, anh đi gặp nhỏ kia hỏi vụ hôm qua. Còn… chuyện bữa nay thì lúc khác nói sau, vậy nhé! – Ừ… đi sớm về sớm, hôm nay…! – Hôm nay có nhiều món ngon chứ gì, anh biết rồi!

Tôi bật cười ngắt lời nàng, chợt nhìn Tiểu Mai lúc này sao đáng yêu quá thể.

Trên đường đến chỗ gặp Uyển Nhi, tôi cứ tủm tỉm cười mãi. Nghĩ đến việc trở về nhà có Tiểu Mai đợi sẵn với bao đồ ăn ngon trên bàn, y như là tôi và nàng đã kết hôn rồi vậy. Viễn cảnh tươi sáng này thật tốt đẹp biết bao, nghĩ đến đâu tôi lại cười đến đấy, có khi người đi đường nhìn vô tưởng tôi là thằng khùng cũng nên.

- Ở nhà đợi anh nghen bé Mai, anh đi sớm về sớm, he he! – Tôi bật cười thành tiếng, nhấn mạnh pê-đan tăng tốc.

Quả thật là lát sau Tiểu Mai vẫn đợi tôi ở nhà thật, nhưng là đợi cùng với mảnh giấy “Ăn khô bò cho đỏ mắt đi, rồi biến thành Hell Boy luôn nghen”.

Đó sẽ là lần đầu tiên trong đời tôi đâm ra ghét khô bò và hận luôn những ai đã tặng khô bò lại còn chơi trò giấu mặt.

oOo

- Phụ chương phần 2: Chị hai phòng thủ -

Tôi ngồi đối diện Tiểu Mai, cố gắng thốt nên lời nhưng cảm giác cháy khô trong cổ vẫn chưa chịu giảm đi, đành nốc thêm một ly nước nữa. Lẽ ra tôi sẽ phốc lên giường ngủ như tôi thường hay làm vậy mỗi khi nhậu về. Chứ sao, say thì ngủ, ngồi làm gì, đêm đã khuya lắm rồi.

À đúng, chính vì đêm đã khuya nên mới xảy ra cớ sự.

Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh lạnh lùng nói:

- Em có gọi điện, sao anh không nghe máy? – Thì… lúc đó ồn quá, với lại hơi say mà, dù sao cũng về rồi nè! – Tôi chống chế, thầm ghen tị với Khang mập khi đoán chắc giờ nó đang ngáy khò khò. – Anh biết giờ là mấy giờ rồi không? Em đã dặn trước là đang chờ cơm, sao anh cũng không biết giới hạn giờ giấc vậy? – Nàng nhíu mày khó chịu. – Trời, một năm thằng mập mới có sinh nhật một lần mà em. Lâu lâu phải xõa tí chớ! – Tôi bưng mặt than thở, lén nhìn đồng hồ đang vừa điểm qua một giờ sáng.

- Anh giấu em hút thuốc bao lâu rồi? – Cái gì, làm gì có? – Tôi giật nảy người. – Trong áo khoác anh có hai vỏ kẹo gum loại bạc hà, xưa nay em nhớ anh đều không thích ăn ngọt kể cả kẹo gum. Vậy mà lúc nãy anh gõ cửa, em đứng ở trên thấy anh xé một lúc hai thanh cho vào miệng, nếu nói là để giấu mùi bia và rượu thì vô ích vì hiện nay còn đang rất nồng. Hơn nữa trong túi áo khoác anh lại có một chiếc quẹt ga, dù không có hộp thuốc nào nhưng vẫn còn sót lại vài vụn lá nhỏ. Sao chứ? – Anh… anh giữ giùm thằng… thằng Tuấn, nó nhờ anh giữ giùm! – Tôi thẫn thờ, hoang mang tột độ.

- Không, Tuấn không có nhờ anh giữ giùm! – À… đúng rồi, thằng Dũng, nó hút thuốc dữ lắm, nãy nó đưa anh vài điếu sợ rớt mất!

Tiểu Mai thở dài đầy chán ngán, nàng đứng vụt dậy bỏ vào phòng sau khi buông ra một câu xanh rờn:

- Làm gì có vụn thuốc lá nào trong túi anh mà nói là giữ giùm hết Tuấn rồi đến Dũng. Cũng không có quẹt ga nào cả, chỉ có một tấm danh thiếp hộp đêm mà thôi. Anh tội nặng lắm, đã hút thuốc rồi còn đi bar, mai tôi xử sau!

Tôi tỉnh cả rượu, ngây người ngồi bất động giữa nhà, trơ ra thành đá tảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận