Andrew vừa nói xong, đột nhiên máy vi tính vang lên một tiếng bíp. Trên màn hình mấy vi tính hiện lên thông tin, MS13 đã thành công xâm nhập. Max kinh hãi nhìn vào màng hình máy vi tính, ánh bối rối lập tức nhìn sang Marie và Andrew.
"Ngài Bud, ngài nói là ngài Zane của tổ chức MS13, bọn tự cho mình là luật pháp, muốn dùng thế lực riêng của họ để tiêu diệt những người họ xem là kẻ địch."
Nếu quả thật là họ thì tiêu đời, họ là một tổ chức công khai, một tổ chức hùng mạnh nhất nằm ngoài ánh sáng. Công khai chính là sự sỉ nhục mà Zane dành cho bọn FBI, cũng như các băng đảng khác không dám đụng vào hắn.
"Đúng" Andrew không do dự liền lên tiếng, đây là cách làm quen thuộc của MS13 mà hầu như ai cũng biết. Nhưng cho dù không biết cách làm này là của ai, thì cái tên MS13 hiện lên trên màn hình vi tinh cũng đã quá rõ ràng.
"Không phải tôi đã kêu các người cắt tín hiệu liên lạc với bên ngoài rồi sao? Làm sao họ có thể đưa virus xâm nhập được?"
Giọng nói chất vấn của Andrew làm cho mười mấy tên thuộc hạ thấp thỏm trong lòng. Hiện tại họ đang hoang mang không biết phải ứng phó như thế nào.
"Ngài Bud, chúng tôi đã làm theo lời của ngài. Nhưng loại virus này đã được cài đặt từ sớm, họ ẩn giấu nó trong folder dự phòng nên chúng tôi đã bỏ sót."
Andrew nghe Max nói vậy cơn giận trong lòng không hề nguôi đi, Marie định lên tiếng trách móc thì bị giọng nói nghiêm nghị của Andrew chặn lại.
"Các cậu là chuyên gia trong lĩnh vực phần mềm, việc kiểm tra máy vi tính là trách nhiệm của các cậu, ở iProov không có hai từ bỏ sót."
Giọng nói đều đều của Andrew như gáo nước lạnh giội thẳng lên đầu của bọn họ, tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này đều tự cho mình là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ thông tin, nhưng lần này họ quả thật đã thất trách.
"Liên lạc với Nathan Redmond, Stanley Williams và Ouya, cho họ biết về chuyện này. Chúng ta phải chặn lại tất cả mọi người, không ai được phép mở cửa."
Andrew nhìn vào màn hình giám sát nói, lúc này khách mờ từ tầng một trăm bốn mươi lăm lần lượt đi xuống chuẩn bị rời khỏi. Nếu để mọi người nhấn nút mở cửa, thì đồng nghĩa với việc họ vừa bắt đầu một trò chơi của MS13. Chưa kể bọn họ chẳng biết ngoài việc nhốt bọn họ ở trong đây, MS13 sẽ cài boom hay khí gas hay là một cái gì khác. Nhưng họ không có thời gian suy nghĩ đến chuyện đó, bọn họ hiện tại chỉ cần tập trung vào việc trốn thoát. Nếu đã bị vướng vào thì ngoài cách cố gắng trốn thoát ra họ không còn sự lựa chọn nào cả.
"Dạ, Ngài Bud." Max cung kính nói, anh lập tức liên lạc với thuộc hạ của mình.
Chỉ trong chốc lát Zane, Nathan, Stanley và thuộc hạ của họ đã có mặt trong phòng giám sát. Ouya là người tới sau cùng, do đó theo thói quen thuộc hạ của hắn đã tiện tay đóng cánh cửa sau lưng lại.
"Đừng đóng...!"
Andrew thét lên nhưng lại không kịp. Tên thuộc hạ của Ouya cũng hoảng hồn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng với biểu hiện của Andrew thì cậu ta cũng biết việc đóng cửa lại đã là một hành động sai lầm.
Ouya: "Có chuyện gì vậy?"
Nathan nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của Andrew người anh liền biết có chuyện lớn xảy ra. Ba người ngồi xuống ghế sofa bên cạnh của Andrew và Marie.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Stanley nhìn Andrew hỏi, ông biết nếu là chuyện nhỏ Andrew sẽ tự mình giải quyết không kinh động đến bọn họ.
"Là Zane" Andrew nói một cách ngắn gọn.
"Các người nói là Zane của MS13?"
Ouya nghe vậy liền hứng thú lên tiếng, MS13 vốn đã nổi tiếng khắp nơi với những vụ tàn sát giết người kinh hoàng nhất thế kỷ.
"Phải, Cả toà nhà này đã bị ngưng hoạt động, cửa ra vào đang bị MS13 thao túng. Cánh cửa mà cậu thuộc hạ của Ouya vừa đóng lúc nảy cũng đã không thể mở ra được nữa... Tôi đã không cản kịp... Và nếu chúng ta không nhanh thoát khỏi đây, tôi thực sự cũng chẳng dám tưởng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra nữa."
Tất cả mọi người nghe Andrew nói vậy liền trầm mặt, ngẫm nghĩ về hệ luỵ của sự việc này. MS13 tuy lộng hành ngang ngược, luôn thẳng tay với những kẻ bọn chúng muốn thẳng tay và mặc kệ có người vô tội vô tình bị dính vào. Tuy ngang ngược tùy hứng nhưng MS13 không bao giờ làm một việc nào đó mà không có nguyên nhân hay lợi ích. Đây là điều mà hầu như tất cả những người trong thế giới ngầm đều biết về cách làm của MS13.
Nghĩ đến điều này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
"Không biết ai trong những người có mặt ở tòa nhà này hôm nay đã dám động đến MS13?" Marie lên tiếng.
Nathan ngồi dựa lưng vào ghế, tay hắn thản nhiên đặt trên đùi không ngừng làm động tác mở và đống nắp cái bật lửa trên tay. Hắn không phải không biết điều này, hắn đã biết rõ kể từ khi hắn đụng vào em trai của Zane. Việc khiêu chiến với MS13 không phải là Nathan chưa từng nghĩ tới, hắn luôn làm những gì hắn muốn nhưng chỉ là sớm hay muộn.
Thực tế những người trong thế giới ngầm đều đã từng nghe tới hoặc được tham gia vào những màn trò chơi này của MS13 rồi. Thường thì Zane sẽ cho các nạn nhân của hắn từ bốn mươi lăm phút cho đến một tiếng để bị nhốt trong một căn phòng hoặc một tòa nhà với nhiệm vụ là tự thân làm mọi cách để thoát ra. Nếu hết giờ mà các nạn nhân vẫn chưa tìm ra lối thoát thì họ sẽ bị thua. Đây là cách làm ưa thích của MS13.
Nói trắng ra đây chính là một trò chơi giải đố. Zane rất thích chơi đùa với con mồi của mình. Hắn thường chào đón họ bằng cách bày ra trò này với nhiều cách thức khác nhau. Dĩ nhiên đó không chỉ là một trò chơi bình thường, nếu vẫn chưa thể thoát ra được thì sự thất bại của người chơi sẽ được đánh đổi bằng mạng sống, làm con chuột bạch trong lồng mua vui cho Zane Holtz. Và vì đây chỉ là màn chào hỏi, hơn nữa sở thích anh ta là hành hạ thật chậm rãi con mồi của mình, cho nên lần chào hỏi này chắc chắn Zane vẫn sẽ chừa lại lối thoát cho bọn họ nếu bọn họ có thể tìm ra. Còn nếu không thì sự an bày này của Zane sẽ thật vô vị.
Nếu đã bị Zane nhắm tới, cơ hội trốn thoát khỏi nó hầu như là con số không. Tất cả những người trong thế giới ngầm đều hiểu rõ điều này cho nên chẳng ai có cái gan đi kiếm chuyện với MS13 cả. Tất cả những người đang ngồi đây đều thầm trách móc kẻ đã gây chuyện với Zane và đã làm liên lụy họ dính vào mớ hỗn độn này.
"Tôi có cách không cần dùng đến cửa chính cũng có thể rời khỏi nơi này."
Đột nhiên giọng nói của Ouya vang lên, vào giờ phút này chỉ cần nghe được có cách rời khỏi nơi này, trong lòng mọi người có cảm giác như đã tìm được con đường sống trong cõi chết.
"Cách gì?"
Marie nhìn Ouya hỏi, hiện tại họ đang ở trong tình thế bất lợi, còn chần chờ nữa chỉ sợ sẽ không còn lối thoát.
Nếu MS13 có thể đặt virus vào trong máy chủ, ngay cả người của Andrew cũng không thể phát hiện, vậy cũng đã đủ chứng minh năng lực của Zane không phải tầm thường. Tất cả ánh mắt đều dồn hết lên người của Ouya.
"Chúng ta có thể làm vỡ kính cửa sổ và trèo ra ngoài."
Nghe Ouya nói vậy khuôn mặt hứng hỡi của mọi người liền trở nên tối sầm.
"Chuyện đơn giản như vậy không cần cậu nói chúng tôi cũng biết. Nhưng tất cả cửa kính trong toà cao ốc này đều được xây bằng kính chống đạn, không cách nào làm vỡ được."
Stanley nhìn Ouya thất vọng nói, anh còn tưởng Ouya có cách gì hay. Không ngờ chỉ là một thằng trẻ trâu thích làm anh hùng.
Cả căn phòng đột nhiên trở nên căn thẳng, không khí trầm trọng làm cho thuộc hạ của Stanley bất giác toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi. Họ là những người chưa từng đối mặt với tình thế nguy hiểm này.
"Tôi đoán là tôi có cách"
Đột nhiên giọng nói đều đều không cảm xúc của Nathan vang lên. Nghe hắn nói vậy nét mặt trầm trọng của mọi người chợt thả lỏng ra, ai nấy đều im lặng chờ Nathan nói ra cách của mình.
"Từ khi vào đây tôi đã đề phòng những trường hợp như thế này xảy ra, cho nên đã quan sát rất kỹ lưỡng tòa nhà này, nhưng thời gian tôi vào đây không nhiều, chỉ nhớ rõ những nơi mình đã đi qua. Bây giờ đế tiết kiệm thời gian, các người đừng hỏi gì cả, chỉ cần làm theo lời tôi."
ỰC.
Tiếng nuốt nước bọt của tất cả bọn họ phát lên một cách rõ ràng. Trong trường hợp này nếu không muốn chết thì phải nghe theo lời của Nathan. Sử dụng công nghệ để đánh với MS13 là hoàn toàn một bước đi sai lầm. MS13 rất giỏi về công nghệ thông tin, tuy những thành viên của Nathan cũng không đến nỗi tệ, có thể cho họ thời gian để gỡ bỏ virus nhưng như thế rất mạo hiểm, tỉ lệ thành công là cực kỳ thấp mà hiện tại thì bọn họ cũng chẳng có thời gian cho việc đó. Như vậy chỉ còn cách tự lực mình mà thoát thân.
"Andrew, anh rất hiểu rõ tòa nhà này đúng không?"
"Đúng vậy"
"Được rồi, giải thích tóm tắt và nhanh nhất có thể cho tôi về tòa nhà này"
Sau khi Andrew tóm tắt nhanh tất cả hệ thống, cấu trúc của tòa nhà này cho Nathan. Andrew, Marie, Ouya, ba người nhìn nhau bằng ánh mắt tán thưởng. Họ không tin trước mắt mình Nathan đã từng là một thằng tội phạm đường phố quèn quặt. Người ngồi trước mặt họ cứ như đã lột xác thành một người hoàn toàn khác, một người không chỉ khí thế mà ngay cả lối suy nghĩ cũng thâm sâu khó lường hơn.
Nathan không để ý đến họ, hắn vẫn không có vẻ gì là lo lắng cả, hắn cứ cái kiểu đó, điềm tĩnh, quan sát... và lúc nào cũng cái vẻ rất hiểu đời... hoặc chí ít người nào nhìn vào hắn cảm thấy vậy.
Andrew không muốn thừa nhận nhưng anh thật sự cảm thấy rất an toàn khi ở bên cạnh người này. Người đàn ông đứng tuổi này luôn biết cách bảo vệ mình và các thành viên của hắn. trong mọi tình huống
Nathan đứng dậy, ra hiệu cho Alex đang đứng bên cạnh mình. Alex nghe theo chỉ thị của Nathan, bắt đầu sử dụng chiếc tua vít xoay hai con ốc lớn phía bên mình và cứ thế Leo cũng làm tương tự bên anh ta. Cả hai dùng một lực khá lớn để đẩy cánh cửa sắt trên đầu họ sang một bên. Alex, Leo, Chad như một cỗ máy chuyện nghiệp, họ răm rắp nghe theo lời của Nathan và hành động nhanh nhất có thể. Những người còn lại cùng với Nathan chỉ việc theo sau ba anh vệ sĩ này.
Căn phòng bên trên đầu họ như một phòng kho cũ kĩ được canh gác lỏng lẻo. Vì cửa ra vào của căn phòng này đã bị thao túng do đó không còn cách nào khác là phải sử dụng một lối tắt.
Khalid tìm thấy một cánh cửa sắt từ lỗ thông hơi, không khó để gỡ ra và hai người bắt đầu trèo qua.
Leo chú ý nhìn qua, có một cửa sắt lớn dẫn ra ban công chính. Sấm sét đang đánh đùng đùng tạo nên những âm thanh vô cùng chói tai ra hiệu rằng lối ra đang ở rất gần. Khalid cố gắng mở cửa, nhưng quả thật, cánh cửa này cũng đã bị khóa chặt. Tất cả bọn họ cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Nathan im lặng một lúc ngẫm nghĩ. Vì căn phòng này như một phòng kho cũ kĩ, tối mù mịt lại thường chẳng có người lui tới. Nếu những người hiểu rõ tòa nhà này như Andrew mà không nói cho Nathan biết còn một căn phòng như thế này trong tòa nhà, có lẽ sẽ chẳng ai có thể biết đến được căn phòng đó.
"Chúng ta phải đẩy cửa ra thôi"
Khalid, Leo, Alex, Max và hai tên vệ sĩ khác của Ouya cùng húc mạnh vào cánh cửa làm xung quanh có một chút rung động. Khóa cửa có vẻ mẻ ra một ít. Sau khoảng mười lăm phút chờ đợi, giờ thì họ đã lao được ra ngoài.
Ngoài trời như được dự báo hiện đang có một cơn bão vô cùng lớn, mưa xối xả, sấm chớp đùng đùng, cành lá của những cây cổ thụ lớn bay tứ tung trên nên trời đen kịt, rất khó khăn để bọn họ có thể nghe được tiếng nhau nói.
Bọn họ men theo lối ban công tầng thượng để vào được văn phòng chính của tòa nhà, chỉ có nơi đó mới có lối đi xuống.
Leo tìm thấy lối trèo lên văn phòng, cậu ra hiệu Khalid tới đỡ cậu leo lên trước rồi kéo anh ta lên sau.
"Anh nặng hơn vẻ bề ngoài đấy" Leo vừa nói vừa khó nhọc kéo Khalid lên.
"Chiều nay tôi ăn hơi nhiều, biết đâu lại là bữa cuối cùng thì sao"
Hai người tiến lại gần cửa sổ văn phòng, Leo quan sát một lượt để chắc chắn không có ai ở bên trong. Cậu lập tức ra hiệu an toàn rồi hai người mới giúp Nathan và những người còn lại vào trong.
Người cuối cùng là Alex và những thành viên của Andrew Bud và Ouya, vừa trèo vô và bắt đầu tận hưởng không khí ấm cúng bên trong phòng. Marie đi một vòng xem xét nội thất xung quanh và dừng lại tại một quả địa cầu lớn. Nathan có vẻ như không mấy quan tâm, hắn không nói gì mà đi kiểm tra những cánh cửa xung quanh.
Nathan tiến lại gần chiếc lồng đang giam giữ một chú chim nhỏ, không ngần ngại mở cánh cửa và con chim lập tức tung cánh bay ra, nó cứ thế bay vút lên và tan biến trong nền trời giông bão. Những người kia nhìn theo cho đến khi con chim mất dạng trong cái khung cảnh u ám này, họ không nhận ra rằng mọi hành động của Nathan đều không bỏ qua bước nào.
Leo lập tức theo chân Khalid đi xuống một cầu thang dẫn xuống dưới, họ cẩn thận quan sát và vượt qua vài cánh cửa rồi tiến tới phòng y tế nơi bắt đầu cho hành trình này. Có hai tên lính canh của MS13 đang nói chuyện ngay hướng ra vào cửa chính phòng, đó là lối dẫn ra ngoài. Dĩ nhiên khi Zane tạo ra việc mã hóa cửa thì hắn cũng sẽ nghĩ tới việc chừa cho mình một con đường lui. Tuy vậy hắn vẫn sẽ cẩn thận canh chừng nó để không ai trong tòa nhà ngoại trừ MS13 có thể thoát ra ngoài.
Nathan đứng nép ở phía sau, ra hiệu cho Khalid và Leo. Hai người hiểu ý gật đầu.
"Cậu bên trái tôi bên phải" Khalid nói nhỏ với Leo.
Hai người lén tiến lại gần knock out chúng chỉ bằng một cú và cứ thế bọn họ thoát ra được bên ngoài. Bên ngoài hiện tại lúc này gần khu vực tòa tháp nên những ánh đèn soi sáng rất dày đặc, chúng quét qua quét lại như những con mắt khổng lồ rình rập con mồi. Zane thực sự đã quá cẩn trọng rồi, nhưng đó là việc cần thiết của một thủ lĩnh phải làm.
Vì đây là khu vực lối thoát của MS13 đã chuẩn bị, cho nên chỗ này đầy rẫy lính canh của MS13. Nếu không may để họ phát hiện thì việc bị giết không còn là điều gì kì lạ nữa.
"Chúng ta cần tới chỗ tòa tháp ở đằng kia, ở đó có một đường dây cáp nối liền tới nhà để xe dẫn ra ngoài" Andrew gào to ắt tiếng mưa.
"Tôi hiểu rồi, nhưng trước tiên phải vượt qua khu này đã" Nathan nghiêm túc quan sát tình hình lên tiếng.
Khalid đi trước và Leo cứ thế luồn sau, họ núp sau những bình nước lớn khi ánh đèn rọi qua và hạ một vài lính canh nữa, cuối cùng họ cũng tới được chỗ tòa tháp. Khalid leo lên trước và dễ dàng hạ tên lính điều khiển để tắt toàn bộ đèn.
"Phía này cậu Nathan" Andrew ra hiệu cho Nathan lại chỗ đường dây cáp.
"Sử dụng thắt lưng đi" (Andrew)
Khalid đưa tay chặn đám Andrew, Marie và Ouya lại.
"Xin thứ lỗi nhưng tôi phải ưu tiên cho chủ nhân của tôi."
Bọn họ mặt xanh mặt đỏ nhìn về phía Nathan. Hắn không có bất cứ biểu hiện gì lộ ra ngoài dưới trời mưa lớn. Dĩ nhiên hắn sẽ chẳng quan tâm đến mạng sống của những người này. Hơn nữa trò chơi này vốn là được dành cho hắn, hắn sẽ không để Zane được đắc ý. Mạng sống của các ông trùm luôn như một cọng tóc vậy, dễ dàng bị đứt bất cứ lúc nào nhưng điều đó sẽ không xảy ra vào ngày hôm nay, đặc biệt là với Nathan.
Khalid chuyển hướng nhìn về Nathan.
"Nếu ngài không phiền, tôi xin được qua trước để kiểm tra."
Thấy Nathan không lên tiếng, anh gài thắt lưng chặt vào eo mình rồi anh nhanh nhẹn tuột từ độ cao hơn một trăm mét để hạ cánh xuống tòa nhà bên kia. Cú đáp đất không nhẹ chút nào và làm Khalid lộn vài vòng cũng như xây xác chút ít nhưng vẫn không sao, anh ra hiệu vẫy Nathan.
Nathan không sợ hãi, hắn làm tương tự như cách mà Khalid làm, thật không may sao trượt được nửa đường thì cọng dây cáp bất ngờ đứt xuống.
Những người đang đứng chờ lượt mình cũng hoảng hốt không ngậm được mồm, Marie nhìn thấy cảnh tượng này mà cũng gần như muốn ngất xỉu, cũng may Andrew đã vịn chặt cô lại.
"Ngài Redmond!"
Khalid hét lớn và nhanh chóng túm lại đầu dây cáp bên kia, cọng cáp tứa vào khiến tay Khalid toét máu, một tay giữ cọng cáp thật chặt tay bên kia nắm vào chân bệ bình nước lớn, may sao Khalid vẫn cảm nhận được sức nặng được của đầu bên kia, anh mừng vì Nathan chưa rơi xuống.
"Bình tĩnh giữ chặt Khalid, tôi lên đây"
Nathan lúc này đây dùng hết sức mình để leo lên. Không may sao ánh đèn từ những tòa tháp khác đã chĩa về phía họ và tiếng còi báo hiệu bắt đầu hú lớn hết cỡ... Báo hiệu rằng trò chơi bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Nathan hướng ánh mắt hung tợn về phía Leo, hắn hét lớn.
"Leo! Alex! đưa mọi người trốn vào sau các thùng nước. Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ nhiều nhất có thể. Nhân cơ hội bọn chúng đã di chuyển đi gần hết hãy lấy một chiếc trực thăng của bọn chúng rời khỏi tòa cao ốc, đồng thời nhanh chóng thông báo cho các thành viên Camorra."
Không có thời gian để mà cung kính hay trả lời. Leo lập tức thi hành ngay những gì Nathan đã nói. Dù sao Leo cũng là một thành viên rất đáng tin cậy. Nếu mọi sự tập trung của MS13 đã hướng về Nathan thì những người khác thoát khỏi đây là một việc chẳng còn khó khăn nữa.
Khalid nắm tay kéo Nathan lúc này đây đang chơi vơi trên mái nhà. Nathan leo lên thành công và hắn cảm nhận được mùi tanh và ẩm ướt từ cái nắm tay của Khalid. Họ chạy thục mạng xuống lầu và vào trong căn hầm để xe tới lúc này đây đã đầy tiếng la hét và tiếng súng của bọn thành viên MS13. Cùng nhau đạp phăng cánh cửa, cả hai chạy thục mạng về phía trước, họ cứ thế mà chạy, chạy mãi để đằng sau là cả một sự bạo loạn inh trời.
Hai người họ đã chạy một quãng khá xa khỏi tòa cao ốc rồi. Tuy đã hoàn thành trò chơi nhưng nếu không có lệnh của Zane có lẽ bọn óc chó đang đuổi theo họ sẽ chẳng thèm dừng lại. Một mình Khalid và Nathan thì chẳng thể làm gì được cả.
Họ dừng lại trong một con hẻm tối mù mịt, hít một hớp không khí thật lớn, bão cũng đã dần tan, xung quanh giờ chỉ còn tiếng náo nhiệt bởi tiếc còi báo động inh ỏi của những chiếc trực thăng và cả bầy chó hung dữ nữa. Cảm giác cứ như bọn họ vừa trốn khỏi ngục tù.
Nathan để ý bàn tay mình nơi Khalid kéo hắn lên rồi chuyển mắt tới bàn tay của Khalid giờ đây đã nhòe nhoẹt máu.
"Khalid, tay anh bị sao vậy?" Nathan không giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt. Tuy máu lạnh, nhưng Nathan cũng rất quan tâm đến những thành viên hết mực trung thành vì hắn.
"Tôi không sao đâu ngài Redmond, chỉ bị cọng cước cứa vào thôi." Khalid vừa nói vừa xé tạm một mảnh áo để làm băng cuốn quanh bàn tay mình. Tấm áo vừa cuốn vào đã chuyển sang màu đỏ thẫm. Nathan chỉ biết im lặng nhìn theo, hắn chưa biết nói ra lời nào cả.
"Tôi thực sự không sao đâu ngài Redmond. Bây giờ điều quan trọng là vượt qua đây và đừng để bị bắn" Khalid ngước mặt nhìn xung quanh và nhận ra bọn chúng đã điều rất nhiều lính và chó săn tìm kiếm ở đây, họ nên nhanh chóng thoát ra trước khi bọn chúng xới tung cả khu này lên.
"Chúng ta cần trở lại tòa cao ốc" Nathan nhanh chóng lấy lại được phong độ.
Khalid trợn mắt nhìn Nathan như thể điều này là bất khả thi. Tòa cao ốc đó đang bị bao vây bởi bọn người MS13, quay lại đó chẳng khác gì là tự sát.
"Nếu chúng ta không trở lại gặp tên Zane, thì việc này sẽ chẳng ngừng kết thúc. Chúng ta đang ở khá xa địa bàn mình. Lại không mang đủ nhân lực, nếu cứ tiếp tục chúng ta chắc chắn sẽ chết."
Hiểu được dụng ý của Nathan. Khalid cảm thấy yên tâm hơn. Cả hai bọn họ bắt đầu len lỏi trên những con phố, núp trong các con hẻm và hạ những tên lính đi lẻ một mình, cùng nhau đồng loạt úp sọt vài tên lính và lập tức giấu xác chúng, phải làm thật nhanh lẹ và im ắng nếu không muốn bị phát hiện. Cuối cùng thì cả hai cũng tiến tới được gần tòa cao ốc. nơi bọn lính đang tập trung dầy đặc ở đó. Nathan đánh giá tình hình. Vì trời vừa có bão nên bọn thành viên MS13 đều trùm đầu trùm cổ kín mít, đây cũng là một điều may mắc cho Nathan.
"Không được đâu, việc này quá nguy hiểm, ngài không thấy bọn họ đang điều lính rất đông ở đó sao?" Lòng Khalid nóng như lửa đốt.
Vì tính an toàn của hội nghị nên ông Rocco đã cho lính phong tỏa các khu vực lân cận tòa cao ốc tòa cao ốc. Sau khi cuộc hội nghị kết thúc, Zane đồng thời cho lính của hắn đứng rải rác ở khắp nơi nhằm ngăn chặn có kẻ đến phá hoại kế hoạch của hắn. Do đó xung quanh đây hầu như không có dân thường nào ngoài những người trong thế giới ngầm. Nếu xảy ra cuộc nổ súng hoặc một vụ nổ nào đó những ông trùm này cũng có thể lấp liếm được mọi chuyện.
"Anh nhìn thấy chiếc xe hơi xám ở đằng kia không, ở đó chỉ có hai tên, chúng ta có thể hạ chúng rồi tôi mặc đồ của bọn chúng vào. Tôi sẽ lái, còn anh chỉ việc im lặng cúi xuống thôi" Nathan nghiêm túc trình bày ý định của mình.
"Kế hoạch của ngài thật điên rồ... nhưng tôi đoán chắc đó là cách duy nhất" Khalid lộ vẻ mặt lo lắng.
Nhưng đúng kế hoạch, Nathan tiến đến phía chiếc xe hơi, nhẹ nhang như một con mèo. Hắn nhanh tay bẻ phăng cổ hai tên lính khiến bọn chúng gục chết ngay tại chỗ trước khi bọn chúng kịp ngáp. Nathan lấy cái áo khoác đen tuyền to dài của bọn lính mặc vào, một cái mũ phớt cong màu đen và cặp kính đen.
Nathan ra hiệu cho Khalid lên xe. Nathan là người lái và Khalid cúi xuống để không bị phát hiện. Tim anh như ngừng đập khi Nathan bắt đầu đi chậm rãi qua những tên lính đầu tiên, tòa cao ốc đó chỉ cách Nathan còn tầm ba mươi mét.
"Không hay rồi Khalid, đầu kia nhiều xe của bọn chúng chặn lại lắm, tôi e là chỉ còn cách đâm thẳng phóng ra thôi. Bám chặt, chú ý theo lệnh tôi!"
Khalid chưa kịp phản pháo thì Nathan đã nhấn ga lên ở mức cao nhất và bắt đầu nhả thắng ra để chiếc xe phóng như điên lên phía trước tòa cao ốc. Cũng như Khalid, những tên thành viên MS13 cũng không kịp phản xạ mà bị chiếc xe điên tông văng qua một bên. Chiếc xe đâm mạnh về phía trước gạt lối qua vài chiếc xe chặn đường, đường đạn bây giờ đang bay tứ tung. Khalid không còn cách nào chỉ còn biết cúi xuống giữ thật chắc và bắt đầu cầu nguyện cho kế hoạch của ông chủ mình thành công.
Họ cuối cùng cũng phóng ra được đám đông hỗn loạn ấy, nhưng chiếc xe bắt đầu mất đà và lao không phanh vào tòa cao ốc.
"Shit! Không được rồi Khalid! Chúng ta phải nhảy ra khỏi đây, ngay!" Nathan hét lớn khi chiếc xe cứ lao đi không có dấu hiệu dừng lại.
Và họ đã nhanh chóng đạp tung cửa xe để nhảy thẳng ra ngoài, chiếc xe cứ thế lao vào chân tòa cao ốc và nổ tung.
Ánh mắt kinh hòang của mọi nguời gần đó đều dồn hết về phía vụ nổ, trong lòng họ thầm nghĩa cũng may những họ đã an toàn rời khỏi, bằng không họ sẽ chết rất thê thảm dưới làn khói độc đó.
Vì tòa cao ốc này rất cao to, thường dành cho những cuộc họp giữa các mafia nên được xây dựng rất chắc chắn. Nếu không ở trong thế giới ngầm thì người thường nhìn vào chỉ nghĩ nó được xây một cách đơn giản. Nhưng thực tế nó được xây bởi bốn mươi lăm lớp kính chống đạn có thể ngăn được súng và thậm chí là cả lựu đạn. Mặc dù lớp tường này rất dày tuy nhiên vẫn là chưa đủ để có thể chịu được sức phá hủy của RPG-7, ngay cả việc phóng một quả RPG-7 vào kính chống đạn, chính xác hơn là bốn mươi lăm tấm kính chống đạn xếp chồng lên nhau thì các tấm kính vẫn không hoàn toàn bị vỡ tung tuy nhiên vụ nổ sẽ tạo được một chiếc lỗ to xuyên qua bức tường. Nó có thể tạm thời chịu được một quá lựu đạn như vậy thì việc chiếc xe hơi đâm sầm vào và nổ tung thì chẳng là gì cả.
Khalid lập tức đứng dậy và chạy thật nhanh về phía Nathan lúc này đây đang trầy trụa đầy mình do lộn vài vòng dưới nền đất.
Khi ngước lên thì tất cả mũi súng đều chĩa về phía họ. sát rất sát như thể khuôn mặt họ chỉ cách nòng súng bằng một ngón tay. Nathan khập khiễng đứng dậy, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại phong độ. Đằng sau đám lính đang chĩa súng vào hai người họ phát ra một tiếng vỗ tay liên hồi rất lớn.
Hàng lính hạ súng xuống, tách ra thành hai đường thẳng.
Zane Holtz bước đi oai phong giữa hai hàng người tiến đến phía Nathan và Khalid. Zane vẫn liên tục vỗ tay không ngừng, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy thỏa mãn.
"Thật tuyệt vời, anh khiến tôi rất hài lòng đấy Nathan" Zane nói vẫn không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Không muốn tỏ ra thảm hại trước mặt Zane. Nathan xua bàn tay của Khalid đang đỡ hắn ra. Đôi mắt hắn lạnh như băng nhìn xòng xọc vaò Zane..
"Thông thường thì sẽ chẳng ai có thể thoát khỏi màn chào hỏi của tôi cả Nathan. Để tôi nghĩ lại xem..." Zane làm bộ suy nghĩ.
"A! hình như anh là người đầu tiên thoát khỏi nó đấy." Zane cười khoái chí.
Nathan trầm mặc nhìn Zane, hắn đưa mắt dò quanh một vòng. Bọn người Andrew, Marie và Ouya đang đứng nhìn về phía Nathan. Nhưng điều đó chứng tỏ bọn họ đã an toàn, chỉ là chẳng thấy thêm bất kỳ ai khác.
"Anh không cần phải lo, khi biết anh đã thoát khỏi tòa nhà nên tôi đã cho ngưng hết tất cả các họat động bên trong rồi." Zane cười toe toét, đập tay liên tục lên vai Nathan tỏ vẻ thân thiện.
"Tôi đã chuẩn bị rất nhiều khí độc để thả vào đó rồi, vậy mà vẫn không thể sử dụng cho anh được, đáng tiếc ghê." Zane giả bộ đau lòng.
Nathan hất tay Zane ra khỏi vai mình. Nathan biết mình đã gây chuyện với MS13 và sẽ chẳng thể nào thoát khỏi trừ khi có người sống kẻ chết. Nói đến tình trạng hiện tại, băng Camorra chả là gì so với MS13 cả, nếu cứ đâm đầu giao chiến với MS13 thì Camorra chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Dù đã biết rõ điều này nhưng Nathan vẫn cố tình giết chết Roy - em trai của Zane. Do Roy có thể làm hỏng việc làm ăn của Nathan nên Nathan chẳng còn cách nào khác cả.
Thả ra thì Roy sẽ bép xép cái mồm về việc làm của Camorra cho Zane. Nhốt lại hay giết thì cũng đều bị Zane kiếm tới. Cả ba phương án đều đụng đến Zane. Nhưng Nathan lại chọn phương án cuối bởi vì việc khiêu chiến với Zane không phải Nathan chưa từng nghĩ tới.
Nhưng may mắn cho Nathan, Zane là một người thích hành hạ, đùa nghịch với đối thủ chứ không phải dạng đánh nhanh thắng nhanh. Đây được coi là một sự may mắn để Nathan có thời gian chuẩn bị, nhưng cũng là một sự sỉ nhục mà Zane dành cho hắn, chứng tỏ Camorra quá yếu, chỉ đáng để cho Zane chơi đùa. Điều này như một con dao đâm thẳng vào Nathan nhưng hắn không thể không bám víu lấy nó.
Cảm nhận được sự thảm hại của bản thân, Nathan nắm chặt hai quả đấm, nhưng dắc mặt va74n tỏ ra khá bình tĩnh.
"Đây chỉ là màn chào hỏi nho nhỏ dễ thương của tôi thôi Nathan. Trong tương lai sẽ còn nhiều trò chơi thú vị hơn nữa đấy. Tôi hi vọng anh vẫn sẽ giữ vững phong độ như ngày hôm nay"
Nathan đã phải thận trọng, bởi vì hắn biết rằng Zane không phải là loại người chỉ xử lý vấn đề bằng vũ lực. Rõ ràng, anh ta là một người khôn ngoan, và cần phải quan sát thật cẩn thận.
Tương tự như vậy, Nathan cũng thấy nhẹ nhõm, bởi vì Zane không phải là loại người chỉ xử lý vấn đề bằng vũ lực. Ít nhất thì anh ta không phải kiểu người sẽ loại bỏ Nathan ngay lập tức mà không cần bận tâm đến việc đàm phán.
Đồng thời, Nathan cũng thấy kinh tởm vì tất cả mọi thứ xãy ra cho đến lúc này đều theo những gì mà Zane Holtz mong muốn. Đó là cảm giác không lành rằng mọi thứ đều diễn ra theo dự tính của Zane.
Điều này giống như một cuộc chiến được dàn dựng với lưỡi đao thật. Một sai lầm duy nhất sẽ dẫn đến tổn thất nghiêm trọng... nó sẽ là rất tệ.
Một trong những thuộc hạ của Zane bắt đầu di chuyển, trên tay hắn cầm một cái hộp màu đỏ rượu cực kì sang trọng đứng bên cạnh Zane trong hốt hoảng lo sợ. Zane ngay lập tức ra hiệu cho tên thuộc hạ đó đưa nó về phía Nathan.
“Đây là chiếc hộp đựng thủ cấp (Đầu người bị chém) của một tên ngu xuẩn nào đó đã tự ý một mình hành động điều tra về MS13 của tôi, mặc tôi không biết món quà này có thích hợp để sử dụng cho buổi chào hỏi của chúng ta không không, nhưng xin hãy nhận lấy” Zane cười đểu cán. Tuy nói như thế, nhưng Zane biết rõ cái đầu trong chiếc hộp đỏ này là của ai.
Tên thuộc hạ của Zane mang chiếc hộp bước lại gần trước mặt Nathan. Sau đó, hắn mở nắp chiếc hộp đỏ trên tay trông tựa như chiếc hộp đựng một món trang sức quý báu ra, trình ra cái đầu bên trong chiếc hộp.
Bên trong chiếc hộp chứa đầu của một thành viên Camorra. Nathan nhìn một cái là nhận ra được ngay. Người này trước đó đã được Nathan giao cho nhiệm vụ thu thập thông tin của MS13.
Sắc mặt của Nathan trở nên nghiêm trọng, nhưng vẫn kìm chế không biểu lộ ra ngoài, chỉ riêng Khalid đã có dấu hiệu u ám, tay chân hơi rung một chút. Nathan liếc nhìn Zane đang nhoẻn miệng cười đá đểu hắn. Điều này tạo ra một cục tức trong cổ họng Nathan mà anh chẳng thể nào nuốt trôi hay khạc nó ra được.
Người chết thì không bao giờ biết nói. Tuy rằng Zane không biết Nathan có được bao nhiêu thông tin, việc này sẽ là khôn ngoan khi bịt miệng hắn nhằm ngăn chặn thông tin bị rò rỉ.
Zane Holtz nhún vai, như thể anh đang đùa giỡn.
“Đầu tiên, tôi sẽ khiến những kẻ ngu ngốc cố gắng làm hại bất cứ ai thuộc MS13 phải trả một cái giá thích đáng. Sau đó, chúng tôi sẽ nghiền nát tất mọi thứ khiến chúng tôi gặp phiền phức cho đến khi sự bình yên mà tôi yêu thích được lặp lại” Zane nói với giọng điệu rõ to.
Zane cố tình nói to để cho tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy. Như thể là một lời cảnh báo cần được truyền tải trong thế giới ngầm.
Những lời này không khác gì lời của thằng điên.
Không, đó là sai lầm. Zane không điên. Khi xem xét năng lực của Zane Holtz, tài lực và quân lực, những lời đó chả có gì là điên rồ cả. Đó chỉ là do Nathan mù quáng vì thông tin hạn hẹp của mình, trước đó đã tự tin như thế nào, nhưng Nathan giờ đây thấy khó khăn khi phải chấp nhận sự thật.
Zane Holtz là người nói được thì cũng làm được.
Ngoại trừ Nathan và Zane, một cảm giác như không thể kiểm soát được nổi sợ hãi trào lên từ dưới chân của tất cả những người có mặt tại đây.
Băng đảng MS13 giống như một người khổng lồ say giấc bị đánh thức, và nó sắp bắt đầu một thời đại khủng bố thế giới hắc đạo.
Tuy gây ra áp lực cho Nathan bằng cái đầu của thuộc hạ của hắn nhưng Nathan vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, thân hình vẫn đứng trụ vững trên nền đất. Biểu hiện của Nathan không giống như những con mồi trước đó mà Zane đã hành hạ. Rốt cuộc thì Zane cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của Nathan.
Khi chiến đấu với đối thủ mạnh, kẻ yếu sẽ suy tính xem làm cách nào để bật sức mạnh của đối thủ chống lại chính đối thủ và tuyển kẻ đó lên đường. Đây là cách người ta khai thác sự ngạo mạn của kẻ mạnh. Nhưng nếu đối thủ mạnh hơn không phải là một kẻ kiêu ngạo, thì chiến thuật sẽ không thể sử dụng được. Cách mà kẻ yếu chiến đấu sẽ không còn hiệu quả. Trong trường hợp này thì kẻ mạnh ở đây là Zane chứ không phải Nathan. Nhưng Nathan lại suy nghĩ như một kẻ mạnh, điều đó làm lệch đi hướng phán đoán của Zane.
Nathan đã suy nghĩ theo cách đó. Hắn sẽ không bao giờ hành động một cách kiêu ngạo để cho người khác lợi dụng nó. Không, có lẽ tất cả mọi thứ diễn ra cho đến lúc này đều đã nằm trong dự tính của Nathan. Sau tất cả, những biểu hiện và lời nói của Nathan làm lộ ra là quá ít để cho Zane có thể hiểu được. Điều đó có nghĩa là Nathan đã dự đoán được tất cả phương án của Zane và chuẩn bị phản ứng thích hợp.
Zane nhận thức sâu sắc được sự kinh hoàng đi kèm với cái tên Nathan Redmond không chỉ đơn thuần là đến từ cái danh, mà nằm ở chỗ nhìn xa trông rộng của hắn ta.
"Nathan Redmond, rốt cuộc thì mày đang giấu bao nhiêu thủ đoạn dưới tay áo của mình? Thằng chó đẻ!" Zane tức tối nghĩ trong đầu, nhưng biểu hiện không để lộ ra ngoài. Dù anh có nguyền rủa và mắng chửi Nathan từ trong tim mình, anh vẫn phải thừa nhận tài năng của hắn.
Zane buộc mình phải mỉm cười.
Sắc mặt Nathan trầm xuống, hắn cũng chỉ bình tĩnh mỉm cười.
"Tấm lòng của ngài Holtz đây, tôi nhất định cũng sẽ báo đáp hậu hĩnh."
Nathan ra hiệu cho Khalid tiến về phía trước nhận lấy hộp đỏ mặc cho tay Khalid đang vẫn nòn rỉ máu. Nhưng ngay lúc này, thể diện vẫn còn quan trọng.
Nathan ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm đen huyền. Vừa kết thúc một cơn mưa lớn nhưng trăng hôm nay lại đẹp như vậy, quả thật là một điều kỳ lạ.
"Thật là một ngày đẹp trời để thiết lập 'mối quan hệ' của chúng ta nhỉ ngài Holtz. Ngài nghĩ sao nếu tôi xem đây như một ngày lễ?" Nathan cười mỉa mai.
Trong lòng như đang hét lên, Zane chiến đấu để giữ cơn giận của mình trong tầm kiểm soát khi anh mỉm cười với Nathan. Hiểu được sự châm biếm trong câu nói của Nathan. Zane liếc mắt nhìn Nathan, ngữ khí lạnh lẽo như sương sớm.
"Tôi sẽ coi như anh đã chấp nhận đối đầu với tôi Nathan" Zane chưa bao giờ cảm thấy bản thân anh lại tà ác như vậy trước đây.
Nathan chỉ nở một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân đang thổi những cây kim mỉa mai chích vào mặt Zane.
Zane ra hiệu cho các thành viên của hắn rút lui. Lúc này một đám thuộc hạ của Rocco, Ouya và Andrew cũng đang vội vàng đưa các vị khách mời và chủ nhân của họ rời khỏi xa toà cao ốc.
Leo và Alex không biết từ đâu vội vàng chạy về phía Nathan. Alex cầm chiếc áo khoác măng tô trên tay khoác lên người Nathan. Trời đang vào đông, mà lúc nảy hắn còn phải dầm mưa nữa không khỏi khiến cho các thành viên lo lắng. Alex vừa khoác áo cho Nathan vừa nói.
"Nghe cuộc đối thoại vừa nảy của hai ngài mà tôi cũng cảm thấy lạnh người."
"Thành viên của tôi không có những kẻ yếu đuối như vậy" Nathan không nhìn Alex, nói với một giọng điệu nghiêm khắc.
Alex luống cuống cuối gập đầu như thể anh cảm thấy anh có lỗi.
Tuy giọng nói lạnh lùng như vậy, nhưng Nathan có thể hiểu được nỗi sợ của các thành viên. Zane không phải là một người đơn giản, danh tiếng của Zane nghe thôi cũng đả nổi da gà rồi nói gì đến việc đấu khẩu với hắn. Tuy các thành viên của Nathan đã lộ vẻ yếu ớt tạo cho hắn một cảm giác khó chịu nhưng hắn vẫn có thể thông cảm cho các thành viên của mình.
Nathan liếc nhìn Khalid, bàn tay của anh ta vẫn đang chảy máu đầm đìa. Nếu Khalid không cố gắng giữ sợi dây có lẽ Nathan đã thực sự bị rơi xuống chết rồi. Nathan bỗng nhiên cảm thấy hắn cũng có một chút lội, nhưng việc bảo vệ ông chủ là trách nhiệm của bọn họ cho nên Nathan không biểu hiện ra bất kì biểu cảm hối lỗi nào trên khuôn mặt hắn.
"Tay Khalid bị thương rồi, các anh giúp Khalid trước đi, tôi chỉ bị trầy xước ngoài da"
Đây là buổi họp mặt chung, nhưng với sự tàn bạo của Zane thì hầu như chẳng ai muốn dính líu vào cả. Cho dù chuyện ngày hôm nay họ có vô tình bị vạ lây, nhưng họ chỉ thầm trách Nathan - người đã dám chọc giận Zane chứ không trách Zane vì từ lâu họ đã rõ cách làm này của Zane. Tuy bị dính líu vào nhưng tấ cả bọn họ vẫn may mắn thoát chết, nếu như vậy những lần sau chỉ cần tránh xa Nathan ra là sẽ không bị liên lụy nữa. Nhưng nếu hôm nay không may có người thực sự bị chết oan uổng. Ví dụ như Marie, cho dù có yêu cô vợ của mình như thế nào thì Andrew cũng phải cân nhắc việc trả thù Zane.
Nói tóm lại nếu lỡ vô tình bị dính vào một trò chơi sinh tử của MS13. Thoát thân được hay không thì Zane cũng không quan tâm, trừ khi sau sự cố đó họ thực sự muốn đối đầu với Zane. Nhưng nếu bị Zane chọn làm mục tiêu thì chuyện đó lại khác. Cho dù thoát được lần một lần hai thì những lần sau Zane vẫn sẽ tiếp tục chơi đùa với họ.
Sau sự việc ngày hôm nay, Camorra có lẽ sẽ nổi như cồn trong thế giới ngầm.
Alex vội vàng đón lấy hộp đỏ trên tay Khalid rồi kêu hai thành viên khác lo vết thương cho Khalid. Leo hộ tống Nathan cùng một số thành viên khác nhanh chóng lên xe rời khỏi tòa cao ốc mặc kệ những người đang có mặt tại đó ngẩn tò te tò mò câu chuyện.