Yêu Nhầm Kẻ Sát Nhân


Nguyễn Nghi cười gian xảo dần bộ dạng còn giả vờ nghiêm túc xoay đến trước mặt hắn, cô hôm nay cả gan còn dám nói chuyện với Trần Quý Thành bằng một giọng giao dịch này nữa.

"Đừng xưng hô là tôi nữa có được không? Trời ạ...!Anh xưng hô thế này nghe xa lạ lại còn trong già ra 80 tuổi luôn đấy."

"Thật sao? Vậy phải xưng thế nào mới không xa lạ gửa?"

"Xưng là bé"_ Rõ ràng là Nguyễn Nghi được thế trêu chọc Quý Thành.

Cô bé này thật biết cách chơi đùa với lửa.

Bảo Trần Quý Thành tự xưng là "bé" với mình còn không biết ngượng nữa.

Người ta hơn cô tận 31 năm đáng cả tuổi cha chú lại dám ra điều kiện này, bé con hư hỏng quá rồi đó.

Lúc nãy còn rất vui vẻ mà sao bây giờ lại im lặng quá nhỉ?

Đột nhiên từ phía dưới mông Nguyễn Nghi truyền đến một cảm giác đau nhói.

Là Trần Quý Thành lại là bàn tay thô ráp của hắn ta đang xoa nắn cặp đào của cô ấy, trên gương mặt Trần Quý Thành còn hiện rõ ra cái biểu cảm đen tối đến đáng sợ.

"Được thôi."_ Quý Thành bình tĩnh chậm rãi trả lời câu hỏi lúc nãy.

Tay vẫn không hề có ý định sẽ rời khỏi người của cô.

Hắn thật sự động ý? Nguyễn Nghi tròn mắt đơ người bất động nhìn Trần Quý Thành, không thể tin người như hắn ta lại có thể dễ dàng đồng ý điều kiện oái oăm này của mình như vậy.

Chắc chắn là có mờ ám, chắc không phải hắn ta đã có suy tính xấu xa gì khác với cô rồi chứ?

"Không tin đâu, anh nói thật đi."

Bàn tay nhỏ mềm mại trắng hồng áp vào gương mặt màu bánh mật của Quý Thành xoa xoa vỗ vỗ vài cái.

Nhìn Nguyễn Nghi ở cự ly gần như bây giờ người cao niên như hắn ta sao có thể chịu nỗi.

Trần Quý Thành tận dụng thế mạnh đưa tay nhanh gọn kéo cơ thể Nguyễn Nghi va vào cơ ngực rắn chắc của mình thuận đà hôn nhanh vào môi cô ấy.

Thật ra là âm mưu được định sẵn.

Bất ngờ bị phục kích Nguyễn Nghi trở tay không kịp, chẳng những không hỏi được gì lại còn cho Trần Quý Thành được lợi.

Tức chết được!

"Hmm...!Trên giường tôi sẽ là 'bé' của em."

Ai cần kiểu loại bé này chứ, trên đời làm gì có em bé nào gian tà như vậy được.

Nguyễn Nghi bị trêu đùa mặt cũng ửng đỏ như màu cà chua chín rồi đây, không nói được lời nào chỉ có thể đấm nhẹ vào người Quý Thành cho hả giận.

"Hớ! Biết ngay mà, trong đầu anh chỉ toàn mấy thứ sâu bọ đen tối đó."_ Cô thật sự uất ức đó.

"Vậy em muốn xưng hô thế nào đây?"

"Xưng là anh đi...!Thế nào? Có được không? Thử ví dụ một câu xem."

Suy đi nghĩ lại cũng chỉ có xưng hô thế này là ok nhất.

Về cơ bản tuy là có chút không hợp lý Trần Quý Thành dù sao vẫn hơn tuổi ba ruột Nguyễn Nghi, nếu xưng là "Anh" nghe cũng hơi kì thật.

Chưa kể sau này khi kết hôn ba Nguyễn Nghi phải kêu người lớn hơn mình 7 năm là con rể.

Vừa nghe qua thôi đã thấy gia phả của cái gia đình này rối như tơ nhện rồi.

Thôi mặc kệ chắc cũng không đến mức quá khó xử đâu.

Trần Quý Thành nhìn Nguyễn Nghi bất giác lại bật cười thành tiếng trong vô thức.

"Được thôi, ví dụ cũng được...!Tách chân ra anh làm em sướng, là ví dụ giống thế này sao?"

Bộ mặt mất nhân tính của người đàn ông 47 tuổi dần nổi dậy.

Cứ biết chọc vợ là giỏi thôi.

"Ớiiiii...!Sao cứ phải lấy ví dụ như vậy chứ hả? Mất hứng quá đi à.

Đàn ông già thấy ghét, sao trên đời lại có kiểu người giống như Trần Quý Thành anh vậy hả?"

Nguyễn Nghi uất ức"hừm" một tiếng giận dỗi đùng đùng quay người tránh mặt Trần Quý Thành, hắn ta đã cô đơn hơn nữa đời người rồi nếu còn giữ cái sỉ diện ảo đó thì e là đến chết cũng đừng hòng ôm được trái tim người đẹp.

Thời cơ bây giờ với hắn như ở thiên đường tất nhiên là phải biết tận hưởng rồi.

Trần Quý Thành từ phía sau ôm lấy eo Nguyễn Nghi hạ giọng đáng thương có phần hơi nũng nụi nịnh nọt cô ấy.

Trên đời này vốn dĩ đã có quy luật.

Dù là ông trùm Maccau thì sao? Cũng phải sợ vợ dỗi, đặc biệt là khi vợ mình vừa trẻ vừa đẹp lại càng phải giữ kĩ càng một chút.

"Xin lỗi bé...!Là anh nói sai sau này không dám tái phạm nữa."

"Thấy ghét."

Dẻo miệng thế này thì Nguyễn Nghi làm gì còn nghị lực nào để giận nữa.

Trời cũng khuya rồi trước đây Nguyễn Nghi ở Việt Nam thường có thói quen ngủ muộn, có khi còn thức cày phim đến 2-3 giờ sáng mới chịu đi ngủ.

Quen giấc rồi...

Trần Quý Thành đành phải bất lực ra tay cưỡng chế cô ấy.

"Em không muốn tắm...!Không muốn thay đồ đi ngủ đâu."

"Đứng yên đi, còn lắc lư nữa đừng trách sao nhân cách cầm thú bên trong chồng em nỗi dậy."

Nguyễn Nghi ngoan ngoãn không dám động đậy mặc kệ cho Trần Quý Thành muốn làm gì thân thể của mình, ngoan ngoãn còn tốt hơn bị chơi đến không xuống giường nỗi.

Thời thế thay đổi rồi mới chưa đầy 23 giờ Trần Quý Thành đã ép buột cô đi ngủ, nhưng lệnh của hắn ta chính là bất khả kháng.

Dù biết Quý Thành muốn tốt cho mình nhưng thề là đồng hồ sinh học không cho phép Nguyễn Nghi làm vậy.

Lúc lên giường rồi Nguyễn Nghi cũng không chút nào nghe lời, cô ấy bước đến nằm ườn lên người Trần Quý Thành dụi dụi đầu mình vào cổ hắn ta mèo nheo nũng nụi.

"Nói chuyện với em đi, còn sớm lắm mà...!Không thì cho em chơi điện một lúc thôi, xem tivi cũng được...!Năn nỉ luôn đó chồng ơi."

"Không được, mau ngủ đi."

"Đã nói là không ngủ được rồi mà."_ Nguyễn Nghi hôm nay lần thứ 2 dám cả gan lớn tiếng chống đối lại hắn rồi.

Đôi mày Trần Quý Thành nhíu lại không hài lòng cô ấy biết bản thân đã hơi quá phận rồi liền đánh trống lảng nằm xuống giường bĩm môi nhìn hắn ta tuổi thân thút thít.

Cô ấy còn nhỏ tuổi như vậy tất nhiên là không thích rành buộc rồi, Quý Thành cũng từng trãi qua sao lại không hiểu cô ấy được.

"Haizz...!Xem một lúc thôi rõ chưa."

Chiếc điện thoại từ đâu lại tự chui vào ngực Nguyễn Nghi vậy nhỉ? Chắc không không phải ai đó sót vợ nên mới mềm lòng đổi ý đâu.

Nguyễn Nghi đạt được mục đính rồi vui mừng bật dậy nhún nhảy cười ra thành tiếng ha hả không biết kiên dè.

"Em biết là anh sẽ mềm lòng mà, heheheh...!Em có thể nhắn tin cho bạn không?"

"Lại là thằng đấy sao?"_ Trần Quý Thành bắt đầu khó chịu hẳn.

Nguyễn Nghi biết ý hắn rồi, cô ấy lắc đầu lia lịa, lao đến nằm ườn trên người Trần Quý Thành hôn lên cơ bụng 6 múi rõ rệt của hắn chùn chụt thoả mãn thích thú.

"Không phải, là nữ cơ...!Bạn thân của em tên Thùy Trang."

"Khuya rồi sẽ phiền giấc ngủ người ta đấy, mai rồi gọi."

"Ý anh là cho em sử dụng lại điện thoại rồi sao?"

"Chỉ khung giờ quy định."

Khoảng 2 tiếng sau Nguyễn Nghi xem mukbang đến ngủ quên mất.

Trần Quý Thành lại phải sạc pin cho cô còn phải chỉnh sửa tư thế nằm lại cho cô ấy.

Hắn chăm vợ lại vô tình học được cả cách chăm con.

Nhưng thế nàu là hắn ta can tâm tình nguyện chịu khổ.

"Ngủ ngon, vợ yêu...!hmmmm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui