Trần Quý Thành đưa cô ấy đến một căn hầm nhỏ.
Đường xuống hầm vô cùng ẩm ướt trơn trượt, càng đi sâu vào trong mùi tanh lại càng sộc lên nồng nặc, giống như mùi tanh của máu lại còn có chút hăng như xác chết động vật.
Nguyễn Nghi không phải dạng người hay nhạy với mùi hương nhưng cô ấy cũng không chịu nỗi mà phát nôn ngay lập tức.
"Anh...!em khó chịu quá...!hôi quá rồi."
"Vậy là không muốn biết nữa?"_ Trần Quý Thành hạ người hỏi lại Nguyễn Nghi thêm một lần nữa xác nhận.
Nhưng lúc Nguyễn Nghi nhìn vào ánh mắt hắn ta, cô ấy không can tâm cho phép bản thân lại dễ dàng bỏ cuộc đến vậy.
Vào cũng đã vào rồi...!Ráng cố thêm một chút nữa vậy.
Hắn biết Nguyễn Nghi khó chịu lại cứng đầu muốn đi sâu vào trong, Trần Quý Thành cũng muốn thử xem rốt cuộc cô bé này kiên trì chịu đựng được đến mức nào đây.
'Cheng...!xoảng'
Âm thanh như địa ngục van lên bên tai Nguyễn Nghi mỗi lúc một gần rồi.
Cũng dần nghe được cả âm thanh rên rỉ.
Chân Nguyễn Nghi run cầm cập lạnh cóng, sống chết cũng nhất định bám chặt lấy cánh tay tên Trần Quý Thành khép nép sợ sệt.
"Đ...!đã đến chưa?"
"Ở sau cánh cửa này, nếu em sợ thì chúng ta quay lại."
"Không! đã đến tận đây rồi chỉ còn cách một bước chan nữa là đến sao em lại bỏ về được chứ? em muốn xem."_ Cô ấy đã cương quyết như vậy rồi thì sao Trần Quý Thành nỡ ngăn cản cô đây.
"Hmmm...!Được."
Lúc nãy vừa vào bên trong hầm Nguyễn Nghi đã cảm thấy nơi này rất ẩm thấp rồi nhưng không ngờ vào càng sâu nó lại càng u ám như vậy, không chỉ nền bị ngập mà ngay cả một ánh đèn cũng không có.
Xung quang không cay cỏ chỉ toàn rong rêu côn trùng.
Nơi ngày chắc chắc không dành cho người ở, mà đừng nói người ngay cả động vật lang thang cũng không dám bước đến đây.
Cánh cửa mở.
Nguyễn Nghi thét lên một tiếng vang vọng.
"Không sao.
đừng sợ...!anh ở đây mà, sẽ không sao...!ngoan"
Rốt cuộc cảnh tượng đó phải ghê gớm đến mức nài mới có thể làm Nguyễn Nghi không sợ chết lại bị ám ảnh sợ hãi như vậy.
Trần Quý Thành ôm cô vào lòng xoa dịu một lúc mới cùng cô ấy bước vào bên trong.
"H...!họ là ai vậy?"
Lời nói Nguyễn Nghi run rẩy chờ đợi câu trả lời từ Quý Thành nhưng dường như hắn ta không có ý định sẽ đáp lại lời mà Nguyễn Nghi vừa hỏi.
Cô ấy cũng không dám lấy lời.
Trong mắt Nguyễn Nghi bây giờ trước mặt mình như một mớ hỗn độn, có rất nhiều người canh bên trong.
bọn họ đều mặc một bộ đồ cao su mà xám bạc che kín hết cả gương mặt.
Nhưng thứ khiến cô ấy sợ hãi ám ảnh nhất chính là chiếc lòng sắt lớn bằng cả một căn nhà cấp bốn bình thường.
Bên trong nó toàn là phụ nữ....!cả người bọn họ đầy vết thương và máu mái tóc rối bù quần áo không được lành lặn vô cùng khiếm nhã.
"Không phải em từng hỏi anh rốt cuộc có bao nhiêu vợ sao?"
"C...!cái gì? Đ...!Đừng nói là..?"
Nguyễn Nghi hóa câm hoàn toàn ă khẩu cô chỉ có thể chết lặng người trợn to mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Cô ấy biết rõ chồng mình vô cùng tàn nhẫn độc ác nhưng không nghĩ là Trần Quý Thành sẽ tàn bạo biến thái đến mức này.
"Phải đấy vợ yêu, bọn họ cũng từng là nữ chủ nhân của dinh thự này, giống như em hiện tại."
"V...!Vậy vì sao họ lại...?"
"Từ đầu anh đã nhắc nhở bọn họ, cái giá của phản bội Trần Quý Thành này cực kì đắt, nhưng bọn họ chính là vì lòng tham nên mới có kết cục này."
"Nhưng nó quá tàn nhẫn."
"Vợ của anh quá ngây thơ rồi.
Em càng nhân từ với bọn họ chưa chắc gì họ sẽ biết ơn em.
Loại người như vậy so với súc vật chỉ làm mất phẩm giác của nó.
Chồng của em chỉ muốn giúp loại người này sống đúng với giai cấp của mình thôi vợ."
"Bọn họ....!đều phản bội anh sao?"
Nhìn vào mắt Trần Quý Thành.
Nguyễn Nghi không thấy một chút tàn nhẫn nào cô chỉ nhìn thấy sự đau khổ câm hận trong ánh mắt đó.
Đúng là cách yêu của Trần Quý Thành hơi cuồng nhiệt, nhưng không phải hoàn toàn xấu xa mà.
Từ lúc bên cạnh người đàn ông này Nguyễn Nghi chưa từng thiếu thốn hay vất vả trong bất kỳ điều gì.
Hắn cưng chiều cô, yêu thương cô như vậy chỉ dựa vào lời lúc nãy thôi chắc chắn trước khi kia Trần Quý Thành cũng yêu thương bọn họ như thế.
Chỉ vì bọn họ đã phản bội hắn.
Trần Quý Thành ghét nhất cảm giác bị người khác lừa gạc đặc biệt là tình cảm.
Vì vậy không hoàn toàn đổ lỗi cho người đàn ông này.
Nhưng Nguyễn Nghi thật sự vẫn cảm thấy hơi sợ...
"Nguyễn Nghi...!Em sẽ không phản bội anh giống bọn họ đúng không? sẽ không bỏ rơi anh đâu có đúng không?"
Trần Quý Thành đã rất cầu khẩn rồi.
Lần đầu tiên Nguyễn Nghi nhìn thấy Trần Quý Thành tỏ ra sợ hãi như vậy trước mặt cô ấy.
Trái tim Nguyễn Nghi không phải sắt thép, thật sự cô đã bị người đàn ông này chinh phục.
"Ra ngoài đi...!em khó thở quá.."
"Khó thở? Được để anh bế em"
Cảm giác được bao bọc chiều chuộng trước đây chưa từng có, Nguyễn Nghi sắp bị Trần Quý Thành tha hóa rồi.
Đôi khi còn rất ỷ lại vào hắn ta nữa.
"Quý Thành...!em xin lỗi.
"
"Hửm? Xin lỗi chuyện gì? "
"Là em giấu anh uống thuốc tránh thai.
Nhưng anh yên tâm đi từ ngày mai em thề sẽ không dùng nó nữa đâu."
Trần Quý Thành đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt tối sầm nhìn Nguyễn Nghi.
không phải hắn nỗi điên lên rồi muốn nhốt cô vào chiếc lồng sắt lúc nãy đó chứ?