Yêu Nhầm Kẻ Sát Nhân


Cả ngày hôm nay Nguyễn Nghi cứ cảm thấy trong căn biệt thự Mimosa này có gì đó là lạ.

Mặc dù ngày thường cũng chẳng ai nói chuyện với ai, nhưng cũng đâu đến mức mức ngột ngạt thế này chứ.

Bây giờ Trần Quý Thành lại không có ở nhà, Nguyễn Nghi cũng không biết quốc ngữ ở đây.

Cảm giác thật không dễ chịu chút nào.

Nếu còn ở đây thêm 1 năm nữa sợ rằng cô ấy sẽ bị trầm cảm mất.

"Sao anh già nhà mình chưa về nữa vậy? Đi xử lý công việc gì mà tận đến ba tiếng luôn cơ chứ? Haizzz...!Cái nhà này đúng là toàn người máy chán chết được."

Thật ra Trần Quý Thành không hề đến công ty.

Phía Đông Nam gần biển có đường hầm thông sâu xuống lòng đất, bên dưới đó chính là tụ điểm giam giữ con nợ bí mật của Trần gia lập ra.

Trần Quý Thành chính là đến nơi này để xử lý công việc.

Bên dưới tầng hầm không khác gì địa ngục sống.

Tiếng rên rỉ, van xin đến mấy lời điên dại, người ở đây trước kia không phải đại gia tỷ phú thì cũng là dân có máu mặt trong giới nhà giàu.

Vậy mà bây giờ nhìn lại xem, sống còn không bằng cả một con chó.

"Ông chủ...!ông thật sự muốn làm vậy thật sao?"

"Nó ở đâu?"

"Ở...!Ở bên trong phòng số 3 thưa ông."

Trần Quý Thành bước vài bước đã đến, đứng trước cánh cửa sắt được lấp thêm lớp rào chắn điện bên ngoài.

Rik dùng hết can đảm của mình chặn cửa Trần Quý Thành bước vào bên trong.

Anh ta điên rồi, rõ ràng anh ấy biết rõ nếu Trần Quý Thành nỗi điên lên thì cho dù anh có đi theo hắn 30 năm thì cũng không dễ sống với hắn.

"Cút!"

"Ông chủ, cậu ấy chính là con...!à không, cho dù là không phải thì cậu ấy cũng đã lớn lên trước mặt ông mà, chẳng lẽ ông chủ không một chút nào thương cảm cho cậu ấy?"

"Để nó sống đến tận bây giờ không đủ gọi là thương cảm?"

Lần này Trần Quý Thành không ra tay với Rik chỉ đẩy anh ta ra một bên.

"Ông chủ..."

"Cậu cứ ở bên ngoài.

"

Một mình Trần Quý Thành bước vào bên trong, Rik biết lần cậu chủ nhỏ mà mình chăm sóc suốt 20 năm qua sẽ không thoát được.

Nhưng anh còn có thể làm gì khác, là do cậu ta không biết sống chết mà chọc giận đến Trần Quý Thành.

Bên trong căn phòng này cứ nghĩ sẽ vô cùng đáng sợ chứ...!nhưng không, nó vẫn giống như một căng phòng hạng sang trong khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố, cậu thanh niên bị xích lại trên giường gương mặt phải nói đẹp không kém cạnh gì các sao hạng A đâu chỉ tiết là một chút cậu ta cũng không giống với Trần Quý Thành.

Vì vốn dĩ 2 người không cùng huyết thống.

"Ba...!Ba đến cứu con sao? mau cứu con đi, nhất định phải giết hết cái bọn chó đó."

"Suỵt! Ăn bậy chứ không nên gọi bậy."

"Ba nói gì con không hiểu? Mau bảo thằng Rik thả con ra đi."

'Đoàng' Khẩu súng trên tay Trần Quý Thành phát ra một tiếng nổ lớn.

Là viên đạn từ trong khẩu súng ấy của hắn bắng thẳng vào chân người thanh niên kia.

Máu loang ra khắp giường mấy chốc cả chiếc giường đều nhuộm thành màu đỏ thẫm.

"Nhạc Nam ơi Nhạc Nam, mày biết rõ bản thân là kết quả từ loài chó nào ra mà?"

"Ba à, con biết...!Aaaaa...!Nh...!Nhưng con chỉ xem ba là ba của con, ông già kia...!ưm...!ông già kia chẳng là cái thá gì hết.

Ba à, ba tha cho con đi ba."

"Hmm...!ngoan nhỉ? Chỉ tiếc là mấy lời này tao nghe đủ nhiều rồi.

Xem tao là ba hay xem gia sản của tao hửa?"

"Ba...!Aaaaaaa...!ahaaaa."

'Đoàng' Lại một viên đạn cấm thẳng vào tay anh ta.

Nhạc Nam đau đớn thét cũng không thành tiếng.

Một câu của Trần Quý Thành lại là một phát súng, cứ tiếp tục lập đi lập lại cho đến khi cả cơ thể Nhạc Nam đều là lổ thủng.

Nhìn thi thể con trai không cùng huyết thống của mình nằm trên giường đầy máu Trần Quý Thành bất giác lại cười điên dại.

Hắn thỏa mãn với kết quả này,

Trần Quý Thành không khác gì một tên ác quỷ không máu thịt, hắn ngồi chiễm chệ trên chiếc sofa chiêm ngưỡng 'kiệt tác' một chút rồi lại trở nên khó chịu.

"Con trai của ba, nếu con an phận một chút thì chắc ba cũng sẽ nghĩ đến việc thừa kế của con rồi.

Ha...!Nhưng mày lại dám tính kế với cả người của ba, hmmm...!đụng đến em ấy là do mày tự chọn đường chết."

Chiếc áo sơ mi dính đầy máu, Trần Quý Thành ung dung trở về Momisa.

Cảnh tượng này vốn rất bình thường với tất cả người sống trong cái dinh thự này nhưng lại rất khủng khiếp đối với Nguyễn Nghi.

cả người cô ấy lạnh cóng, gương mặt cũng trở nên trắng bệch lạ thường.

"Em sợ sao?"

"A...!Anh...!là máu, là máu có đúng không?"

Trần Quý Thành không trả lời chỉ phì cười bước đến dịu dàng ôm vòng lấy eo Nguyễn Nghi vừa đi vào trong nhà vừa mê mẩn hôn nhẹ lên má cô ấy.

Nguyễn Nghi sắp lo đến điên lên rồi mà tên biến thái này còn hành xử như vậy nữa?

"Chậc...!nói em biết đi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Máu này là..."

"Yên tâm nó không phải của chồng em đâu, đừng lo."

Nguyễn Nghi cau mày nhìn chằm chằm vào mắt Trần Quý Thành phán xét, xem ra Nguyễn Nghi vẫn không tim tưởng hắn ta.

"Không nói thật thì tháng này đừng mong em phát lương cho anh."

Nhìn biểu cảm Nguyễn Nghi thế này Trần Quý Thành chỉ có thể cười khổ mà cởi áo ra cho cô ấy kiểm tra thân thể giữa nhà.

Thì ra ông trùm sòng bạc Macau cũng biết rén.

"Đã tin chưa bà chủ lớn...!Haizzz...!Nói trắng ra em vẫn không tin tưởng anh, hừm."

"Vậy máu đó là của...?"

"Con trai anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui