"Con trai anh."
Sắc mặt Nguyễn Nghi tối sầm khinh hãi nhìn tuyệt đối vào người đàn ông trước mặt mình, chân cô ấy sắp không thể đứng vững nữa rồi.
Nguyễn Nghi không dám nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, lúc mà hắn ta chính tay hạ sát con trai mình, rõ ràng người đàn ông này luôn dịu dàng với cô mà sao hắn lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến như vậy được?
Vã lại trong mắt Trần Quý Thành không có một chút nào gọi là hối tiếc, hắn bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Nhìn biểu cảm Nguyễn Nghi hiện tại Trần Quý Thành biết cô ấy đang rất sợ hãi.
Hắn bước đến hạ người vừa tầm mắt Nguyễn Nghi đưa tay xoa lên mái tóc cô ấy làm nó rối bù, cô đã cố né tránh rồi nhưng trong vòng vay của sói dữ con mồi nhỏ bé như cô cũng chỉ có thể cam chịu mặc cho hắn ta tùy ý trêu đùa.
"Sao đây? Ngay cả em cũng cảm thấy sợ chồng của mình à?"
Giọng điệu trêu đùa của Trần Quý Thành hắn chỏ muốn dọa cô vợ nhỏ bé nhát gan này một chút không ngờ lại làm cô ấy sợ đến phát khóc luôn rồi.
Nước mắt Nguyễn Nghi không ngừng tuôn chảy, miệng lấp bắp được mấy câu không rõ vần.
"Hức...!c...!cả con trai ruột mà anh còn có thể giết...!hức...!em là cái thá gì trong mắt anh chứ? lỡ ngày nào anh không vui không chừng còn mang em ra xử thành tám khúc nữa...!hức...!ahaaaa..."
"Hhahahah....!Ai nói nó là con trai ruột của anh hửa? Sao vợ của anh lại tự đem bản thân so sánh với thứ dơ bẩn đó, còn suy diễn lung tung.
"
"Gì?"
Nguyễn Nghi không đi làm diễn viên chính là tổn thất lớn cho giới showbiz, trình độ kĩ thuật lật mặt đỉnh cao này nếu cô ấy mà đứng thứ hai sợ rằng khó kiếm ra người nào đứng được vị trí thứ nhất.
Cô ấy không khóc nữa thay vào đó chính là những câu hỏi tấn công dồn dập Trần Quý Thành.
Tên đàn ông 47 tuổi này biết Nguyễn Nghi đang rất tò mò nên hắn càn không chịu tiết lộ, hắn trực tiếp ung dung bước lên lầu mặc kệ Nguyễn Nghi vẫn còn dai dẳng bám theo hắn ta.
Đến phòng ngủ rồi Nguyễn Nghi cũng không dễ dàng buông tha cho Trần Quý Thành, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
"Bà chủ lớn à anh còn phải tắm đấy, chẳng lẽ bà chủ muốn theo anh bào tận phòng tắm luôn sao?"
"Có được không?"
Ý cô ấy là muốn theo Trần Quý Thành vào tận phòng tắm luôn sao? Chỉ vì tò mò mà dám dấn thân mạo hiểm đó?
"Kể em nghe đi, em muốn biết mà."
"Ngoan ngoãn chờ bên ngoài đi, chút nữa anh sẽ kể em nghe được rồi chứ?"
"Vậy thì anh mau đi đi, tắm nhanh nhanh lên đó nha."
Trần Quý Thành cũng phải bất lực lắm nhưng vợ yêu đã muốn biết thì không thể cãi lại.
Tuy là ông trùm Macau nhưng vị trí của vợ vẫn cao hơn một bật.
"Chồng ơi xong chưa, nhanh lên đi."
Chưa gì mà Nguyễn Nghi đã gõ cửa đùng đùng bên ngoài rồi, còn ngồi bẹp xuống đất càm ràm hối thúc Trần Quý Thành nữa chứ.
Lúc trước ngay cả thở mạnh Nguyễn Nghi còn không dám giờ thì hay rồi, nếu không quản nữa sợ là cô sẽ lật tung cả cái dinh thự này lên luôn.
"Vợ à anh chỉ mới vào có 5 phút thôi đấy, em muốn ôm một con chồn hôi ngủ cả đêm sao?"
"Hừm..."
Sau một lúc Trần Quý Thành không còn nghe thấy âm thanh gì bên ngoài nữa, ngay cả khi hắn gọi "Nguyễn Nghi" nhiều lần vẫn không thấy hồi đáp.
Hắn bắt đầu lo lắng lập tức mặc vội quần áo bước ra bên ngoài, không ngờ Nguyễn Nghi đã nằm ngoài cửa ngủ quên mất.
Làm Trần Quý Thành nhém chút nữa đã lên cơn đau tim, chồng cô già rồi cứ thế này thì sợ Trần Quý Thành không thọ nỗi.
"Haizzz...!Cứng đầu lì lợm."
Hắn bế Nguyễn Nghi lên giường vô tình làm chiếc váy ngủ của cô ấy bị tuột.
Lớp nội ý bên trong lúc ẩn lúc hiện màu đỏ mận làm Trần Quý Thành nuốt vội vài ngụm nước bột, yết hầu của hắn ta không ngừng di chuyển lên xuống thèm khát.
"Em muốn giết chồng của em đúng không hửa? Chậc...!Quý Thành ơi Quý Thành mày không được làm chuyện cầm thú với em ấy."
Miệng thì nói vậy chứ tay đã luồng vào bên trong lớp áo mỏng của Nguyễn Nghi rồi.
Hương thơm đặc trưng trên người cô đặc biệt là ở phần ngực không ngừng kích thích con dã thú bên trong hắn.
Xem ra anh bạn Trần Quý Thành nhỏ cũng đang rất khổ sở vật vã dưới kia rồi.
"Phựt" Chiếc áo lót Nguyễn Nghi lỏng dần làm co giật mình tỉnh giấc.
Theo phản xạ cô ấy tát thẳng vào mặt Trần Quý Thành, một bạt tay như trời nháng vừa to vừa đậm in thẳng 5 ngón lên mặt hắn.
"Em dám đánh anh sao?"
"Em...!Ai bảo anh giở trò đồi bại trong lúc em đang ngủ chứ? Hừm...!Biến thái."
"Còn không phải anh sợ em khó chịu nên mới giúp em cởi áo lót ra sao? Có ý tốt còn bị đánh."
Thì ra là vậy, nhưng mà dù gì cũng lỡ đánh rồi thôi thì cười cho qua chuyện vậy Nguyễn Nghi cũng đâu biết được ý đồ của hắn ta.
Lỡ như Trần Quý Thành không phải có ý tốt đó mà là ý khác thì sao?
Đây gọi là tự vệ chính đáng.
Nhưng bây giờ Trần Quý Thành giận thật rồi.
"Em xin lỗi, để em lấy trứng gà thoa cho anh nha."
"Không cần đâu, mau nghỉ ngơi sớm đi."
"Anh giận hả? anh giận em thật hả? Em xin lỗi nếu ưm biết là anh em sẽ ngoan ngoãn nằm yên luôn, em tưởng là có trộm nên mới..."
"Hmmm...!thật là anh ưm sẽ nằm yên sao?"
Nguyễn Nghi thâm thúy thật, biết điểm yếu mà đánh vào trọng tâm nói như vậy thì có người chồng nào mà chịu nổi.
"Phải đó, khoang đã...!Mau kể cho em nghe chuyện anh và con của anh đi, là như thế nào vậy?"
"Haizzz còn tưởng thật tâm, thì ra năn nỉ anh chỉ vì mục đích này, được thôi kể cho em là được."
Trần Quý Thành thở dài một tiếng rồi bước xuống giường đến chiếc tủ trên đầu nằm lấy ra một cuốn album đưa cho cô.