Yêu Nhầm Lão Đại


Cô đang ngồi xem tivi, chợt nghe tiếng động lớn, sau đó cánh cửa bị đẩy ra, Hiểu An đang ôm cánh tay chảy đầy máu tiến về phía cô, giọng nói gấp gáp vô cùng:
"Mau, thu xếp đồ đạc chúng ta rời khỏi đây."
Cô nhìn thấy máu không ngừng rỉ ra ở tay của cô ấy, làm cô nhất thời kinh hãi cũng không thể hiểu nổi lời cô ấy vừa mới nói: "Cậu, sao lại thành như vậy, nhanh chóng xử lý vết thương trước đã."
Hiểu An lắc mạnh lấy vai cô, giọng nói như không còn nhẫn nại được: "Cậu không nghe tớ nói sao? Mau rời khỏi đây, tên khốn kiếp ấy đuổi đến nơi rồi."
Cô mở to mắt kinh ngạc: "Hứa Dương đã tìm tới rồi sao?"
Hiểu An vừa thu dọn vài thứ vừa giải thích với cô:
"Hình như hắn đã biết chúng ta di chuyển bằng chiếc xe này nên khi tớ vừa ra thị trấn liền bị một đám người đuổi theo, trong lúc đó chính hắn đã sai người bắn tớ bị thương.


Nếu còn không nhanh chúng ta không thoát kịp đâu, An Kỳ cậu còn không giúp tớ?"
Cô như không thể tin nổi điều Hiểu An vừa nói, tay chân có chút run rẩy:
"Là Hứa Dương sai người bắn cậu sao? Có thể nào...!Có thể nào là hiểu lầm không?"
Mọi động tác của Hiểu An dừng lại trước câu nói đó, cô đưa mắt nhìn An Kỳ: "Hiểu lầm sao? Nếu cậu vẫn tin tưởng con người đó như vậy chúng ta không cần phải đi nữa.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu không tin tớ, thật khiến người ta thất vọng mà."
Cô lúc này như mới tỉnh ra, thấy trong mắt Hiểu An thật sự hiện rõ vẻ buồn bã, lại nhìn vết thương kia cũng đều vì giúp cô mà tạo ra, cô nghĩ cái gì khi không tin tưởng một người như vậy chứ: "Tớ xin lỗi, chúng ta mau đi thôi."
Thu dọn vài thứ, lúc cô đi ra ngoài hoàn toàn không thấy chiếc xe của Hiểu An đâu thay vào đó bọn họ sẽ đi bằng ca nô sang thành phố bên cạnh.

Cô cảm thấy có chút sợ hãi vì cô không biết bơi, cô còn từng bị đuối nước một lần suýt chết, nhưng cô không thể nào để nỗi sợ kia gây thêm rắc rối gì cho Hiểu An nữa, cô sẽ cố gắng không để Hiểu An cứ lo lắng mãi.

Thấy cô chần chừ, Hiểu An liền thúc giục: "An Kỳ, cậu có gì không ổn sao? Mau đi lên đây thôi."
Ca nô vừa mới chạy không bao xa, phía bờ kia đã thấy vài chiếc xe hơi kéo đến, dáng hình kia cũng đứng đó đang nhìn về phía cô, cô cảm thấy thật thất vọng về anh, có ra sao cô cũng không nghĩ đến anh thật sự ra tay khiến người khác bị thương, thậm chí đây còn là người thân bên cạnh cô, anh thật sự tàn nhẫn đến mức đó sao?
Anh vừa nhận tin chiếc xe đó xuất hiện liền vội vàng sai người đuổi theo, lúc ngồi trên xe nghe thuộc hạ báo cáo về tình hình lúc đó: Họ nhìn thấy chiếc xe này ở một cửa tiệm tạp hóa, cô gái đó cũng rất nhanh nhạy phát hiện ra có người theo dõi mà lập tức rời khỏi đó, trên đường đuổi theo cô ta liên tiếp dùng súng bắn về phía chúng ta, mọi người chỉ là phòng vệ mà lỡ bắn bị thương cô gái đó, hai thuộc hạ đuổi theo cũng đã bị trúng đạn của cô ta nên bị cắt đuôi, nhưng theo phương hướng thì gần như đã định vị ra chỗ cô ta ở.


Anh có chút bất ngờ: "Cô ta biết sử dụng súng?"
"Vâng, thưa Lão Đại, nghe nói kĩ thuật cũng không phải dạng vừa."
Sự thắc mắc của anh bây giờ không nằm ở cô gái kia, mà về cô gái ngốc nghếch của anh, anh thật không nghĩ ra cô lại quen biết một người bạn như thế, rốt cục Tống An Kỳ có thật sự biết hết về con người đó không.
Lúc anh đến được ngôi nhà đó, đã nhìn thấy cô rời đi, anh phái người tìm gấp ca nô, rất nhanh như ý anh muốn, chỉ chốc lát đã có vài chiếc ca nô vượt sóng để đuổi theo.

Hiểu An như không còn bình tĩnh, cô điều khiển hướng lái vòng vèo trên mặt nước với tốc độ rất nhanh, làm cho An Kỳ chao đảo không thôi: "Hiểu An à, cậu lái cẩn thận chút."
"Cậu còn không rõ tình hình sao, tớ phải tăng tốc hơn nữa." Vừa nói xong cô đã lấy ra một cây súng ngắn, cô cầm súng nhắm về phía những chiếc ca nô kia, ra hiệu cho An Kỳ tránh sang.

An Kỳ như không thể tin vào mắt mình mà hét lớn: "Thứ đó, sao cậu có được? Cậu muốn làm gì?"
"Mình lấy từ thuộc hạ của hắn, bây giờ tớ chỉ bắn vào thân thuyền của họ thôi, xem như cảnh cáo ấy mà, tớ không có khả năng bắn người đâu."

Giây phút cô do dự mà lùi ra, Hiểu An nổ súng bắn về phía đó, nhưng không đúng với lời cô ấy đã nói, viên đạn kia lại trượt dài qua vai của Hứa Dương.

Cô hoàn toàn hốt hoảng, cô nhìn rõ cảnh tượng đó rõ ràng anh có thể tránh mà nhưng anh lại không làm mà như đón chờ nó bay đến, anh đứng trước gió, nhìn cô chăm chăm, ánh mắt như chờ mong điều gì.

Tay anh ôm lấy bờ vai đang chảy máu, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô, nhưng lần này trên môi anh lại là nụ cười gượng gạo, miệng anh có lẩm bẩm như đang nói với cô câu gì đó.

Cô mãi không nói ra được gì, mọi thứ đều như nghẹn lại, bất ngờ ca nô ngoặc hướng quá nhanh khiến cô không phản ứng kịp, người cô chao nghiêng rồi rơi xuống, cô cảm thấy cả người chìm trong một dòng nước vô cùng lạnh lẽo, nhưng nước mắt đang rơi lại như rất nóng, hình ảnh của anh vừa rồi vẫn còn hiện rõ trong đầu, cô cũng thấy như bị một viên đạn lướt qua trái tim mình vậy, rất đau, ánh mắt của anh lúc đó là có ý nghĩa gì, cô cảm thấy bản thân đang chìm dần xuống nhưng lại không có chút khó chịu nào cả, cô khép dần đôi mắt của mình lại, không hề có ý thức kêu gọi hay với tay chờ cứu giúp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận