Yêu Nhầm Lão Đại


Sáng hôm sau, J lại xuất hiện với tâm trạng dường như vui vẻ hơn cũng không còn bực tức, ngoài ra còn đem đến cho Rose một món quà lớn.

Rose ngạc nhiên nhìn hắn:
"J, đây là?"
"Đến lúc thay cây đàn mới rồi.

Đây chẳng phải là cây đàn lưu truyền của nghệ nhân người Ý mà cô rất thích sao, mua lại nó thật sự là tốn công sức nhưng mà vì sự trung thành của cô thì xem như cũng rất đáng giá.

Hơn nữa còn có phần hợp đồng kia cũng là cũng là phần thưởng cho cô."

Nhìn theo hướng tay của hắn, cô tiến đến lấy phần tài liệu trên bàn, chỉ thấy tên của hợp đồng thôi cô đã không kiềm nén nổi cảm xúc vui mừng của mình mà lao tới ôm lấy J:
"Cảm..."
"Rose, bỏ ra", giọng hắn lạnh lùng gằng từng chữ một khiến cô vội vàng buông tay ra, ánh mắt có chút thất vọng mà nhìn hắn ta nhưng rất nhanh chóng vội vàng cúi đầu xuống mà lùi lại cách xa ra:
"Xin lỗi J, là tôi nhất thời kích động.

Cảm ơn anh, hợp đồng này có thể giúp tôi thực hiện giấc mơ biểu diễn, tôi thật sự cảm thấy rất vui."
J từng bước tiến về bên bàn cầm lấy ly rượu, giơ tay lên ra hiệu Rose ngừng lại, có lẽ hắn thật sự không muốn nghe Rose có cảm nhận gì về phần thưởng kia.
Rose rất hiểu ý, cũng không nói tiếp, chỉ lẳng lặng bước đến cầm lấy chai vang đỏ tiếp tục rót rượu cho J, J nhìn qua cô rồi lại nói:
"Hôm qua lại quên mất đưa cho cô thứ này, tìm cách cho hắn uống thứ này, có cái này kết hợp với lọ nước kia mới phát huy tác dụng.

Nên nhớ rõ vở kịch mà tôi đã cố gắng dàn xếp cho cô, đừng làm tôi thất vọng đó Rose."
Thật ra khi nhận phần quà này cô thật sự rất cảm động, chỉ không ngờ giấc mơ mà cô hằng mong ước chỉ được coi là một cuộc trao đổi nhỏ, thậm chí được gọi là "phần thưởng".

Cô cũng biết với khả năng của J, việc lấy được một hợp đồng như vậy khá dễ dàng, thậm chí anh chính là người luôn ngăn cản việc kí kết của cô với các công ty khác trong nhiều năm qua.

Tất cả cũng là sợ cô sẽ phản bội anh, sợ cô sẽ phá hỏng kế hoạch của anh, nên anh cứ từng bước từng bước sai khiến cô và đến đúng bước mấu chốt này mới giúp cô tỏa sáng một lần.


Nhưng cô vẫn không thể hận con người này, chỉ trong lần cứu giúp đó cô thật sự tự nguyện xem anh ta là ân nhân, một lòng vì anh ta mà chịu sự sắp đặt, thậm chí có thể hi sinh cả tính mạng mình.
Tại công ty của Hứa Dương, nhìn mặt mày chán nản của vị phu nhân nào đó qua camera khiến Hứa Tổng của chúng ta tính tình khó chịu, thậm chí sáng ra một vài nhân viên vô tình trở thành thớt cho ông chủ chặt chém.

Cuối cùng vẫn là không kiềm chế nổi mà nhấc máy cho gọi phu nhân đến văn phòng.

Cô ngơ ngác vẫn không hiểu tại sao lại được gọi tới, chưa kịp gõ cửa người nào đó đã trực tiếp mở cửa kéo cô vào trong, do bị làm hốt hoảng cô lập tức đẩy anh ra thậm chí còn hét vào anh:
"Anh đang muốn làm cái gì vậy? Đây là đang trong công ty."
Anh ngồi xuống ghế, mặt mày hắc ám, cô dám mắng cả anh vậy mà anh chỉ có thể nén giận, nếu là người khác chắc anh đã cho một phát súng về trời.

Anh hít sâu một hơi nhìn cô:
"Từ lúc Rose đi, em đến anh cũng không thèm nhìn tới, em còn dám nói em không có lỗi với anh sao? Cô ấy chỉ là đi luyện tập em cũng không cần lo lắng tới mức như vậy có phải không?"

"Em có lơ là anh đi sao? Mà anh vì chuyện này làm ầm ĩ sao? Thật trẻ con mà."
Cô ngồi xuống cho thức ăn vào trong chậu cá nhỏ cũng không muốn đếm xỉa mà đôi co với anh nữa.

Lão đại nhà chúng ta hết cách chỉ có thể lần nữa xuống nước.
"Cứ xem như không có gì đi, tối nay anh muốn đưa em tới một nơi, em nhất định phải đi cùng anh.

Anh sẽ cho em một "món quà" lớn để giảm đi căng thẳng."
Cô nghe anh nói cảm thấy cũng rất đúng, thời gian dạo đây cô có vẻ không quan tâm anh lắm, vậy để bù đắp thì cô đồng ý đi cùng anh vậy, cô thật ra cũng tò mò "món quà" mà anh dành cho cô sẽ là gì đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận