Ở bên này, từ lúc nhìn thấy phu nhân rời khỏi công ty trong lòng Hứa tổng nhà chúng ta không khỏi lo lắng, thật ra không phải là anh có thành kiến với Rose mà là anh vẫn cảm thấy cô có chút kì quái khiến người ta không thể nào tín nhiệm, nên chỉ cần nghe cô nói phải cùng Rose đi riêng đến nơi nào đó khiến anh không khỏi bồn chồn.
Anh đứng xoay lưng, từ tầng lầu cao nhất của tòa cao ốc, xuyên qua tấm kính trong suốt nhìn ngắm thành phố bên ngoài, màu trời đã dần chuyển thành sắc tối từng ánh sáng đã được thắp lên, anh nhìn đến đồng hồ trên tay rồi chợt nhíu mày, giọng nói trầm thấp:
"Tử Ngôn, đã tra ra được định vị xe của cô ấy chưa?"
Người vẫn đứng sau lưng anh nãy giờ bắt đầu lên tiếng trả lời:
"Bọn họ vẫn đang cố dò tìm, vẫn là cần chút thời gian.
Hay là Lão Đại cứ nên về nhà trước, không chừng lát nữa chị dâu sẽ về."
Thật ra từ hai tiếng trước anh đã không kìm được mà gọi điện cho cô nhưng không hề liên lạc được, kế tiếp khi cho người dò tìm vị trí của cô lại phát hiện bị mất tín hiệu tại một đoạn đường mà tới bây giờ vẫn không thể tìm ra, anh cũng đã cố gắng kiên nhẫn chờ thông báo về kết quả dò tìm hay nói khác là đợi cô chủ động liên lạc về nhưng đến bây giờ thực sự anh không thể ngồi im mà chờ đợi như vậy được.
Anh với lấy áo khoác của mình, cầm lấy chìa khóa xe vội vã đi ra ngoài, Tử Ngôn không nói gì lập tức đi theo anh.
Xuống đến hầm gửi xe, anh vào trong con xe Audi quen thuộc, mở định vị lên nhưng không thấy bất kì tín hiệu nào từ cô, anh nhìn ra ngoài xe hỏi Tử Ngôn:
"Lúc nãy theo dõi tín hiệu bị ngắt lại trên đoạn đường nào?"
"Bị ngắt ở đoạn đường T1, đường ra ngoại ô, nếu không lầm là hướng ra một khu vực khá vắng vẻ người...!Có khi nào là hướng về phía núi không?"
Lúc anh còn đang đặt nghi vấn chỉ cảm nhận một luồng gió lướt qua, Lão đại đã phóng xe đi ra ngoài, anh nhìn theo còn chưa kịp nhắc nhở anh rằng khu vực bên đó trời đang mưa nên đường đó tương đó rất khó chạy, ai kia chỉ biết thở dài rồi lại lên gọi vài cuộc điện thoại sau đó lên xe rời đi.
Ở biệt viện kia, cô cùng Rose chỉnh lý vài bản soạn nhạc rồi lại cùng nhau đánh đàn, cho đến khi nghe được tiếng mưa lớn mới vội nhìn ra ngoài thì thấy sắc trời đã tối từ khi nào, cô lập tức đứng dậy muốn cầm túi xách đi về thì Rose liền ngăn lại:
"Tiểu Kỳ à, thật sự là không về được, trời mưa con đường này khá lầy lội bởi đất cát, e là xe không thể đi qua được, tớ nghĩ là cậu nên ở đây đợi đến sáng mai hãy về.
Tiểu Kỳ à, thật xin lỗi, mê say quá cũng không để ý tới thời gian..."
Cô nhìn vẻ áy náy của Rose, trong lòng cũng có sự do dự lại nhìn ra ngoài trời mưa lớn như vậy thật sự đúng là không còn cách nào khác, nhưng mà cô vẫn chưa báo cho Hứa Dương một tiếng, nghĩ đến đây liền vội lấy điện thoại muốn gọi cho anh, đến cuối cùng lại nhìn thấy không có vạch sóng, trong lòng cô vô cùng sốt ruột, gấp đến độ trên mặt đều hiện lên lo lắng tay vô thức nắm chặt điện thoại, ánh mắt lo âu nhìn ra bên ngoài trời vừa đang sấm chớp không ngừng.
Phải nói anh chạy xe với tốc độ khủng khiếp, may thay ngoài trời đang mưa nên khá ít người đi đường, anh vẫn kiên trì gọi cho cô nhưng vẫn là không liên lạc được.
Chạy thẳng một mạch ra ngoại ô, men theo con đường kia, mọi việc thuận lợi cho đến khi xe anh không thể tiến về phía trước, bánh xe bị mắc kẹt trong một cái hố đầy bùn lún.
Anh cũng không để ý đến việc đang mưa, trực tiếp mở cửa xe đi ra ngoài, nhìn thấy vấn đề hiện tại, anh thử cố dùng tay đẩy xe về phía trước nhưng vô ích, lại nhìn con đường phía trước vô cùng khó đi, anh không kiềm chế nổi mà đá mạnh vào thân xe, quần áo bị nước mưa lạnh làm ướt đẫm, bộ dạng anh lúc này trông vô cùng khó coi, lại ngồi vào trong xe chăm chăm nhìn về phía trước, anh đầy mệt mỏi gọi cho Tử Ngôn:
"Tìm được vị trí chính xác chưa?"
Người bên kia giọng nói đầy gấp gáp: "Đã tìm được ghi hình cuối cùng là đường lên núi Trùng Sơn, theo như tra được thì trên đó có một biệt viện bỏ hoang không tra rõ được chủ mua là ai, rất có khả năng chị dâu đến đó, nhưng với tình hình hiện tại xe của anh không đi được đâu, Lão Đại à anh có cần người tới hỗ trợ."
Anh hít mạnh một hơi thở ra vô cùng nặng nề: "Không cần.
Khoảng cách từ vị trí của tôi đến đó là bao xa?"
Tử Ngôn có chút ngập ngừng: "Theo hiển thị định vị, thì là khoảng gần 8 km, bởi vì núi này cũng không tính là cao, biệt viện lại nằm khoảng giữa mà Lão Đại không lẽ anh định..."
"Xe bị mắc kẹt rồi, mau điều trực thăng tới đây ngay lập tức." Đúng là lúc dò hỏi bao xa anh đã định đi bộ lên đó, nhưng lại nhất thời nghĩ tới một phương án khác.
Đương nhiên đối với điều kiện của anh điều tới một chiếc trực thăng là không khó nhưng đối với thời tiết thế này khiến người ta cũng phải e dè.
Trong lòng tràn đầy suy tư cùng lo lắng cho cô làm anh không có thời gian nghĩ quá nhiều thứ, anh chỉ mong mau chóng nghĩ cách để có thể tìm ra cô sớm nhất có thể.
.