Yêu Nhầm Nam Chủ

Oa… Hảo đông nha!”

Giang Thu Ảnh ngủ một giấc thoải mái, tỉnh dậy đã là giờ dậu, bụng réo ầm ầm. Không thấy A Bạc đâu, nàng cũng không dám ra ngoài một mình, liền tại lầu hai khách điếm chiếm một cái bàn nhỏ, gọi dăm ba món ăn, hứng trí bừng bừng nhìn náo nhiệt bên ngoài.

Khách điếm nằm gần sông nhỏ chảy trong nội thành, không xa về phía bên phải còn có tiểu cầu, ven bờ vài cây liễu rủ, phong cảnh thập phần tươi đẹp. Lúc này, trên cầu tài tử giai nhân không ít, dưới sông vài cái thuyền hoa du ngoạn. Ngày đông lạnh giá lại vì thế mà có phần ấm áp.

Tiểu nhị bê lên một bình rượu nhỏ, nghe được câu này, vội vàng gật đầu: “Phải a, Lăng thành năm nay du khách thập phần kinh người, bổn điếm cũng vất vả hơn không ít!”

“A? Nói như vậy, mọi năm không phải là thế này?” – Giang Thu Ảnh quay sang, hai mắt sáng lòe lòe, một bộ dạng hóng a hóng.

Tiểu nhị dĩ nhiên cũng là kẻ nhiều lời, thấy vị khách nhân này nồng đậm hứng thú, cũng muốn biểu hiện một phen:

“Cái này đương nhiên! Dạ đăng lần này thịnh danh cỡ nào, những năm trước căn bản không thể so sánh! Ta nghe nói, không những thanh niên tài tuấn vài ba quận xung quanh thành, ngay cả nhân sĩ võ lâm cái gì thiếu hiệp cái gì du hiệp thậm chí cái gì hắc đạo cũng dồn về đây. Còn nghe nói…”

Tiểu nhị nhìn nhìn xung quanh, cúi đầu hạ thấp giọng. “… nghe nói, ngay cả vương tôn thế tử hào môn công tử kinh thành cũng có mặt không ít đâu!”

“Thật sự như vậy?” – Giang Thu Ảnh kinh dị. Tên này có nói quá hay không đây? Một cái lễ hội thả đèn, mà cũng kinh động nhiều người như vậy? Trong này có cái gì đặc biệt?

Tiểu nhị nhìn thấy thiếu niên trước mắt trên mặt tỏ rõ vẻ không tin tưởng, liền gật đầu như giã tỏi:

“Thiên chân vạn xác! Hắc hắc, cái này cũng không kỳ quái. Tam đại mỹ nhân đó nha… chậc chậc… nếu là ta cũng có thể một lần trông thấy các nàng…”

“Tam đại mỹ nhân? Nói nói nói, rốt cuộc là thế nào?”

“Ách, ngươi không biết?” – Tiểu nhị kinh dị, không thể tin nổi nhìn Giang Thu Ảnh. Cũng chỉ nghĩ hắn tiểu môn hộ nào đó chưa nhìn thấy qua khung cảnh náo nhiệt như vậy, không nghĩ tới hắn cư nhiên không biết gì. Lại có nam nhân chưa nghe qua tin này?

“Ngươi chưa nói, ta làm sao biết?”

“Hắc hắc, vậy ta nói ta nói. Nguyên là… thêm nữa còn có… sau đó… thế này thế này…”

Khi A Bạc quay về, đập vào mắt hắn là cảnh Giang Thu Ảnh cùng gã tiểu nhị chụm đầu to nhỏ, nói nói cười cười, xem qua rất là hợp ý.

Chói mắt cực kỳ! Nàng hình như còn không có tươi cười như vậy với hắn!

Giang Thu Ảnh giây trước còn không thấy gì, giây sau trước mặt thình lình xuất hiện một nam nhân. A Bạc tốc độ như tia chớp, vừa vặn ngồi vào giữa nàng và tiểu nhị, ung dung quay sang một bên nói với gã: “Lấy cho ta bát đũa.”

Tiểu nhị hô vâng, vội vàng chạy xuống.

Giang Thu Ảnh ngơ ngẩn. A Bạc thường xuyên ẩn hiện đột ngột, nàng đã sớm luyện thành thói quen, nhưng đôi khi vẫn không khỏi mơ tưởng. Sát thủ cổ đại, đều có tốc độ như vậy? Võ công thật sự lợi hại như trong truyền thuyết? Nếu là nàng muốn học…

A! Nếu là nàng mặt dày bám lấy hắn, một mực muốn hắn dạy võ công, nếu không liền vô sỉ không trả lại Tuyệt Sát Lệnh đây? Nếu nàng đủ dũng khí mở miệng, hắn liệu sẽ đồng ý? Nếu nàng bên hắn nhiều thêm vài ba năm… nếu là…

Ách. Hắn đang làm cái gì?

Giang Thu Ảnh trợn mắt nhìn hắn cầm lấy cái bát của nàng, đôi đũa của nàng, thản nhiên gắp thức ăn, bỏ vào miệng. Là đũa của nàng nha! Mới vừa rồi nàng nghe tiểu nhị nói đến hăng say, còn thật lâu ngậm ngậm…

“Ngươi… ngươi… tiểu nhị đã chạy đi lấy đồ… ngươi… đó là của ta…” – tiểu nha đầu bị chấn kinh đến mặt đỏ tía tai, lắp ba lắp bắp.

“Hắn quá lâu! Ta đói!” – nam nhân nào đó ung dung trả lời, lại tiếp tục thản nhiên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, cố tình mút mút đầu đũa. “Ừm, hương vị không sai, mặn ngọt vừa đủ!”

“Công tử, đồ của ngài đây.” – Tiểu nhị lúc này mới chạy lên.

“Ừm, đưa cho hắn.” A Bạc chỉ tay vào Giang Thu Ảnh vẫn còn phẫn nam trang. Lại tiếp tục bỏ thêm một miếng thịt vào miệng. Cảm giác được tiểu nha đầu bên cạnh túng quẫn, trong lòng đắc ý dào dạt, không nhịn nổi liếc nàng một cái.

Di! Cư nhiên còn dám uống rượu?

Mỗ nam nhân tiếp tục cầm lấy cái chén Giang Thu Ảnh đang dùng, tự rót một chút rượu, một lần nữa đưa lên miệng. Ngoài mặt khen hai chữ rượu ngon, trong lòng lại bừng lửa giận. Nha đầu chết tiệt! Người ta đưa lên liệt tửu, nàng cũng dám uống!

Giang Thu Ảnh ngơ ngẩn, hoàn toàn không hiểu nổi cảnh tượng trước mắt.

Hắn, không phải là vô tình với nàng? Như thế nào cứ có cảm giác không đúng...

Nhưng nếu là hắn cũng đối nàng có ý, làm sao lại luôn thản nhiên dửng dưng?

Ầy, không nghĩ nữa không nghĩ nữa. Nghĩ nhiều sẽ đau đầu, đau đầu thì khổ thân. Nàng lại không muốn khổ nha...

Về phần tình cảm với hắn, đã quyết định tốt lắm. Mới vừa rồi tỉnh dậy, không nhìn thấy hắn, trong lòng Giang Thu Ảnh hoang mang, chống chếnh vô cùng. Lập tức nhận ra bản thân thập phần quyến luyến A Bạc, một khắc cũng không muốn rời.

Nếu đã là vậy, cần gì đắn đo? Nàng hảo ngu ngốc! Cứ mãi lo được lo mất, sợ hắn không đáp lại, sợ phải thất vọng, sợ đủ mọi thứ, cuối cùng ngay cả dũng khí biểu lộ tâm ý của mình cũng không có. Giờ nghĩ lại, có cái gì đáng sợ hơn là không còn được thấy hắn?

Giang Thu Ảnh vẫn là người quyết đoán. Lúc trước luẩn quẩn, vòng vo trốn tránh, cũng bởi lần đầu rung động, tự nhiên choáng ngợp đến khó suy nghĩ. Nếu giờ đã thông suốt, cũng không tiếp tục tìm lý do bao biện cho mình.

Phải rồi, hắn có một chút thích nàng vậy liền hoàn hảo! Hoặc cho dù không có thì đã làm sao? Hiện tại không có, cũng không nhất định về sau không có. Thời gian, nàng có. Quan trọng hơn là, mặt dày, nàng cũng có!

Hắn, chạy không thoát!

Tốt lắm, cứ quyết định như vậy. Trước tìm cách kéo dài thời gian, thuận thế tấn công. Tấn công không được, chuyển sang quyến rũ. Nếu quyến rũ không xong, vậy trực tiếp thiết kế, rồi bắt hắn chịu trách nhiệm. Một năm chưa được, vậy dây dưa mười năm, cũng không tin hắn trốn được.

Ừ, cứ thế mà làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui