Yêu Nhầm Người Thứ Ba

Phạm Minh Đức nhìn đám đông trước mặt, nhíu nhíu mày. Hắn vẫn biết “Nước
mắt” được đánh giá rất cao, hay chính xác hơn là công ty rất coi trọng
Đỗ Nam Phong, nhưng chỉ là một buổi thử vai phụ cũng không cần xuất hiện nhiều diễn viên như thế đi. Hắn còn nhìn thấy hai ba minh tinh bậc hai
đâu. Ngoại trừ nhân vật nam nữ chính phụ đã có người phụ trách, thì chỉ
có nhân vật Ly Ly là hứa hẹn nhất. Nhưng nhân vật này cũng không phải là ai muốn diễn cũng được, không nói tới Ly Ly có ngoại hình đáng yêu, cô
còn là hiện thân của cả hai hình tượng “thiên thần” và “ác quỷ“. Đối với thế giới, cô dịu dàng, lương thiện. Đối với bạn bè, cô tri kỉ, nhiệt
tình, nhưng đối với kẻ thù, cô lại tàn độc giẫm người ta xuống vũng bùn, không thể ngóc đầu lên được. Lúc đọc kịch bản, hắn còn suy nghĩ tác giả tại sao lại cho nhân vật như vậy làm nữ phối hợp đâu, đó là tạo hình
của nữ chính mới đúng.

“Thật nhiều người.”

Lưu Ngân Mai
gặp nhiều người như vậy cũng có chút lo sợ. Hiện nay cô là người mới, dù có thực lực, nhưng cạnh tranh với nhiều bậc tiền bối như vậy, cô vẫn
không dám chắc. Dù vậy, chỉ cần có một phần khả năng, cô cũng nỗ lực hết mình.

Phạm Minh Đức nhìn cô biến ảo từ lo lắng tới bình tĩnh,
cuối cùng là tự tin tràn đầy, ý chí sôi sục. Mặc dù Lưu Ngân Mai không
phải do hắn đại diện, nhưng nể tình cô là bạn thân của Tuấn Phong, hắn
có thể giúp nhất định sẽ giúp. Trong vòng này, dựa vào quan hệ, cũng dựa vào bản thân, nếu chính mình không năng lực, không cố gắng, thì dù có
bao nhiêu trợ giúp, cũng sẽ không đi được bao xa. Mà biểu hiện của Lưu
Ngân Mai vừa rồi rất khiến hắn hài lòng, chỉ cần giữ được bản tâm, không sớm thì muộn cô cũng sẽ tỏa sáng.

“Cố hết sức đi. Tôi tin tưởng em.”


Lưu Ngân Mai nghe vậy, dùng sức gật gật đầu. Tuy Phạm Minh Đức chỉ là người đại diện, nhưng cấp bậc cao, có nhiều mối quan hệ và sức ảnh hưởng lớn. Nếu không nhờ Tuấn Phong, người mới như cô cũng không cơ hội tiếp xúc
nhân vật lớn như vậy, càng không được Phạm Minh Đức hạ giá hộ tống tới
đây. Bây giờ, nghe Phạm đại diện khuyến khích, Lưu Ngân Mai càng thêm tự tin. Cô biết, Phạm đại diện cũng không là an ủi cô, tất nhiên hắn là
nhìn trúng điểm nào đó của cô, cho nên mới khẳng định như vậy. Tuấn
Phong từng nói, cô rất phù hợp với nhân vật Ly Ly. Là vậy sao?

“Em sẽ cố gắng... ai...”

Lưu Ngân Mai không phòng bị đổ về phía trước, nếu không phải Phạm Minh Đức
phản ứng nhanh đỡ lấy, lúc này, cô đã tứ chi ôm ấp đất mẹ.

...

Lê Minh Châu khanh khách cười, nhanh chân bỏ chạy cách xa Kim Vi Phượng.
Cô chỉ là trêu chọc Vi Phượng một chút, không nghĩ con bạn lại phản ứng
mạnh như vậy. Biết cô sợ nhất 'nhất dương chỉ' của nó, Vi Phượng còn giơ tay bắt nạt cô. Cô nhất định phải chạy nhanh thoát khỏi mới được. Chạy. Chạy... Không nghĩ tới lại đụng trúng người khác.

Hôm nay
trường quay vốn nhiều người, nhưng thời gian cũng không còn sớm, mọi
người đều tụ tập phía trong chuẩn bị hóa trang, lên sân khấu, không nghĩ tới ở khúc quanh này còn có người. Bởi vì vị trí che khuất, Lê Minh
Châu không kịp nhìn thấy người phía trước, nên mới xảy ra sự cố vừa rồi.

Không may mắn như Lưu Ngân Mai có người nâng đỡ, Lê Minh Châu trực tiếp ngã
trên mặt đất. Bởi vì đang trên đà chạy, nên đầu gối va đập cũng có chút
nặng. Khi Kim Vi Phượng đỡ cô dậy, đầu gối đã sưng đỏ, còn có một chút
bị xước rớm máu. Tuy không nghiêm trọng, nhưng Lê Minh Châu vẫn bị đau
rớt nước mắt.

Lưu Ngân Mai biết lỗi không phải do mình, vốn có
chút tức giận, nhưng nhìn đầu sỏ bị thương cũng không đành lòng. Dù sao, mọi người không phải cố ý, cô cũng không có thương hại gì. Lưu Ngân Mai nói tiếng cám ơn với Phạm Minh Đức rồi nhìn lại Lê Minh Châu.

“Bạn không sao chứ?”

Lê Minh Châu vốn là tiểu thư được nuông chiều, làm sao có thể chịu được
đau đớn này. Mặc dù biết sai, nhưng cũng không muốn để ý Lưu Ngân Mai,
chỉ nhìn bạn thân nói.

“Đưa mình tới bệnh viện.”

Trở thành minh tinh vẫn luôn là ước mơ của Kim Vi Phượng. Khó khăn lắm mới có thể nhờ Minh Châu dẫn tiến, cho cô cơ hội thử vai ngày hôm nay. Kim Vi

Phượng vẫn tự tin mình có ngoại hình, cộng thêm quan hệ với Lê Minh
Châu, lần này cô nhất định sẽ được chọn. Nhân vật Ly Ly vốn là điểm
sáng, người đóng nó cũng có thể một lần là nổi tiếng. Cô còn muốn trở
thành ảnh hậu đâu, làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Nhưng
bây giờ Minh Châu bị thương, nếu không đưa tới bệnh viện, vết thương
nặng hơn, cô nhất định sẽ bị oán trách, nhưng nếu đưa đi, cơ hội hôm nay cô chẳng phải sẽ bỏ qua. Như vậy, khi nào cô mới có thể xuất đầu?

Kim Vi Phượng đầu óc chuyển động cũng chỉ trong một vài giây. Khi cô còn
đang phân vân, nên giải quyết như thế nào, sực nhớ tới bên cạnh còn có
hai người. Kim Vi Phượng đánh giá hai người phía trước. Nam hơn 30 tuổi, chính trực, cương nghị, nhìn không quen, phải không là người nổi tiếng, có lẽ là nhân viên trong đoàn. Bên cạnh đứng một cô gái, là người vừa
đụng vào Lê Minh Châu. Mắt to, da trắng, khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp. Kim Vi Phượng nhíu nhíu mày, tránh qua một chút chán ghét. Ai nhìn thấy một người khí chất tương tự bản thân đều đã không thích, huống chi hôm
nay lại là ngày dựa vào hình tượng để chọn người. Nếu cô đoán không sai, cô gái cũng là đến thử vai, như vậy, càng không tốt.

“Hai người giúp tôi đưa Minh Châu tới bệnh viện được không? Cô ấy là cháu gái của chủ tịch Trần công ty Minh Hi.”

Công ty Minh Hi là công ty giải trí số một trong nước, mà hôm nay thử vai
”Nước mắt” cũng là dự án của Minh Hi. Vi Phượng chính nhắc nhở hai
người, thân phận của Minh Châu rất đặc biệt, tương tự với cấp trên của
bọn họ. Nếu hôm nay, hai người bỏ mặc kệ, nhất định sẽ bị cao tầng trách tội, có lẽ còn có thể mất việc. Như vậy, biện pháp tốt nhất là hai
người phải đưa Minh Châu đi bệnh viện kiểm tra, xác định không có chuyện gì, còn phải được Minh Châu bỏ qua mới được. Nếu không...

Kim Vi Phượng tính kế kĩ càng, vừa có thể đưa Minh Châu đi bệnh viện, vừa
không bỏ lỡ thử vai, còn có thể loại bớt một đối thủ. Một mũi tên tam
đích vốn là rất tốt, nhưng cô lại quên, người khác cũng không nhất định
dựa theo kế hoạch cô đi làm.

Kim Vi Phượng tuy có tâm kế, nhưng
tuổi còn nhỏ, còn không biết cách che dấu, nhất là với người lõi đời như Phạm Minh Đức, chỉ nhìn một cái là hiểu rõ. Nhưng hắn cũng không muốn

so đo, dù sao, việc đưa Lê Minh Châu đi bệnh viện mới là quan trọng. Lê
Minh Châu hắn cũng từng gặp, chỉ là lúc nãy không nhìn thấy mặt, nên
không nhận ra thôi. Không phải hắn sợ Trần chủ tịch trách tội, việc vừa
rồi không liên quan đến hắn, nhưng gặp cháu gái chủ tịch bị thương mà
không giúp đỡ cũng là khó mà nói nổi.

“Em vào trong chuẩn bị, anh đã nói với Tiền đạo diễn rồi. Anh đưa Lê tiểu thư đi bệnh viện.”

Lưu Ngân Mai nghe hắn nói vậy, ngoan ngoãn gật đầu. Còn Phạm Minh Đức thì tới bên Lê Minh Châu.

“Lê tiểu thư, tôi đưa cô tới bệnh viện.”

Lê Minh Châu nhận ra Phạm Minh Đức nên không phản đối, nhưng vẫn đưa mắt nhìn Kim Vi Phượng.

Kim Vi Phượng thấy Minh Châu nhìn mình, sợ bị lôi kéo cùng đi, vội vàng nói.

“Minh Châu, xin lỗi, đợi mình thử vai xong sẽ tới thăm cậu được không?”

Lê Minh Châu nghe vậy cũng không nói gì, nhẫn đau để Phạm Minh Đức đỡ rời đi.

Ps: tới
kiểm tra xem có bình luận hay không, mà lâu quá rồi không có. Mọi người
đi qua không một chút dấu vết, để lại mình cô đơn ở đây. Thật buồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận