Đợi cửa lớn phòng giám đốc ở sau lưng đóng lại, biểu cảm trên mặt Hàn Tiêu lướt qua một tia u ám, một tay cậu ôm cái hộp, một tay nắm ở trước ngực, mừng thầm không thôi: "Yeah!"
Sau khi hỏi thư ký ngoài cửa xem bàn làm việc của mình ở đâu, Hàn Tiêu cất đồ đạc xong, lại tìm đường đến phòng họp nhỏ, rốt cuộc cũng tìm thấy Vương Bân, chính là "Đồng chí hói đầu" vừa mới bị giáo huấn ở phòng giám đốc.
Vương Bân vừa mới sắp xếp xong nhiệm vụ cho người trong tổ, mọi người ai bận việc nấy ra khỏi phòng họp, chỉ còn lại Hàn Tiêu và Vương Bân.
"Tổ trưởng Vương, xin chào, tôi là Hàn Tiêu vừa được điều đến đây, giám đốc Lục để tôi tới tổ A làm việc.
"
"Tiểu Hàn đúng không? Sau khi tốt nghiệp đại học liền tới công ty chúng ta sao?"
"Không phải, trước có tìm việc làm, tìm một năm sau đó vào đây.
"
"Sau khi đến đây vẫn luôn ở bộ phận nhân sự à?"
"Vâng.
"
"Được rồi, hồ sơ của cậu tôi sẽ xem kỹ sau, bộ phận thị trường bên này nói khó cũng không khó, chủ yếu là vừa học vừa làm, tích lũy kinh nghiệm.
Cậu trước tiên xem tư liệu này đi, hiểu rõ nội dung công việc của chúng ta.
" Vương Bân nói xong liền sao chép một số văn kiện trong máy tính truyền sang USB đưa cho Hàn Tiêu.
Thế là Hàn Tiêu bị đuổi đi xem tư liệu.
Mới xem một nửa tư liệu, đầu tiên là Hàn Tiêu bị đồng nghiệp xin nhờ giúp đỡ đi mua trà sữa cà phê, trở về không nghỉ nổi hai phút lại bị những người khác cùng tổ kêu đi giúp đỡ làm điều tra thị trường! !
Tuy rằng đều là chút việc lặt vặt, nhưng cậu trước đó đã lãng phí nửa năm ở bộ phận nhân sự, tiết tấu công việc bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, rõ ràng không thích ứng được.
Tóm lại, chờ đến lúc Hàn Tiêu cuối cùng cũng rảnh rỗi, người trong văn phòng đã đi hơn nửa rồi, mà vị giám đốc kia theo lời thư ký nói cũng đã sớm đi ra ngoài gặp khách hàng, chắc là sau khi kết thúc sẽ trực tiếp tan làm, không trở lại công ty.
Hàn Tiêu nháy mắt giống như quả bóng cao su bị xì hơi, buồn bã ỉu xìu tan làm về nhà.
Mấy ngày kế tiếp bởi vì muốn làm lại kế hoạch mở rộng sản phẩm, bộ phận thị trường quả thật có thể dùng người ngã ngựa đổ[1] để hình dung.
[1]Nguyên văn "人仰马翻": Thường chỉ cảnh nhốn nháo, hỗn loạn trên chiến trường.
Hãng quảng cáo mặt bằng và truyền hình phát thanh đều là những ông chủ cũ đã hợp tác cùng công ty nhiều năm, không có vấn đề gì, nhưng bố trí và hoạt động cửa hàng ở nơi đó, Lục Chí Nam trước sau vẫn cảm thấy không đủ phù hợp, cơ bản là hoạt động chủ đề của mấy quý trước cũng lấy đổi thang mà không đổi thuốc[2] ra dùng, nhìn không có thành ý.
[2] Nguyên văn "换汤不换药": Hình thức bên ngoài thì mới, nhưng nội dung bản chất bên trong vẫn không có gì thay đổi.
Hàn Tiêu mới vừa gia nhập bộ phận thị trường, tự nhiên cũng không góp được ý kiến hữu dụng gì, chỉ có thể đi theo làm chân chạy vặt, làm mấy việc lặt vặt.
Vương Bân để cậu trước tiên đi theo Trần Hạo trong tổ học tập, nói trắng ra chính là làm trợ thủ.
Nhiệm vụ chủ yếu của Trần Hạo là đi xem từng cửa hàng có trưng bày sản phẩm mới và hoạt động khảo sát thực tế, đồng thời tiến hành phân tích chỉnh sửa tin tức.
Hàn Tiêu đi theo cậu ta chạy khắp nơi mấy ngày, phải nói là mệt đến muốn chết, mỗi ngày đều xuất phát từ sớm ở công ty, trước khi tan làm còn phải quay lại công ty một chuyến chỉnh sửa tư liệu, căn bản không có cơ hội nhìn thấy Anh Trai Thang Máy!
Cũng may một tuần sau nộp kế hoạch mới cuối cùng cũng làm giám đốc Lục gật đầu, cả tổ đều thở phào nhẹ nhõm.
Kế tiếp chính là các loại đơn xin thanh toán, chuẩn bị sản phẩm tuyên truyền, xác nhận bản thảo quảng cáo và các thủ tục.
Ngày đầu tiên công bố sản phẩm mới, người tiêu dùng hưởng ứng không tồi, nội bộ công ty liền tổ chức một tiệc chúc mừng nhỏ.
Sau khi kết thúc buổi tiệc chúc mừng, Lục Chí Nam mời toàn bộ nhân viên đi "Cổng Caesar".
Cổng Caesar là một câu lạc bộ đêm nổi tiếng trong thành phố, bao trọn gói ăn nhậu chơi bời, đương nhiên, chi phí của nó cũng không phải đắt bình thường.
Mấy tháng trước bộ phận thị trường đưa sản phẩm mới ra thị trường là bận rộn nhất, bây giờ cuối cùng cũng có thể hơi thả lỏng một một, lại là sếp dùng tiền túi, mọi người sôi nổi hùa theo đáp lại.
Hàn Tiêu cũng rất cao hứng, cậu không nhịn được thừa dịp thích thú nói đùa với Lục Chí Nam: "Giám đốc, cẩn thận chúng tôi ăn nghèo anh đấy.
"
Nói xong câu đó, Hàn Tiêu liền hối hận.
Cậu ở bộ phận thị trường ngẩn người gần một tháng, tuy rằng số lần chính diện nhìn thấy Lục Chí Nam không nhiều lắm, nhưng từ mặt bên cũng hiểu được: Người này thuộc kiểu người phân chia quan hệ cấp trên cấp dưới rất nghiêm minh, gặp chuyện rất ít khi xen lẫn tình cảm cá nhân vào, ngay cả không phải trong giờ làm việc, cũng rất khó nhìn thấy anh nói chuyện phiếm cùng cấp dưới.
Nói dễ nghe chút là bình tĩnh công bằng, nói trắng ra chính là người này có chút lạnh lùng quái gở.
Cậu dám nói giỡn với Lục Chí Nam như vậy, Hàn Tiêu có dự cảm, chuyện này sẽ trở thành một trò cười.
Nhưng mà, ngoài dự đoán của cậu, Lục Chí Nam cũng không làm lơ câu nói kia của cậu, cũng không trả lời cứng ngắc mấy lời khách sáo như không sao, mà là hơi hơi nhếch một bên khóe môi, lộ ra một nụ cười rất hời hợt, nhìn Hàn Tiêu, tiếng nói trầm thấp, nói: "Cứ việc.
"
Biểu cảm Lục Chí Nam thay đổi cũng không lớn, giọng nói thật ra cũng không khác bình thường lắm, nhưng bộ dạng kia cộng thêm giọng điệu kia, tự nhiên lại thêm nhiều phần gợi cảm và dụ hoặc.
Nếu không phải ở trước mặt mọi người, Hàn Tiêu quả thực cho rằng giám đốc đây là đang khiêu khích cậu.
Hàn Tiêu: "! ! " Rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái.