Hơn mười người chia nhau bắt mấy chiếc taxi tới điểm đến.
Lục Chí Nam đã bao một phòng lớn ở tầng hai.
Mọi người hiển nhiên không phải lần đầu tiên tới nơi này, sau khi tiến vào liền tìm chỗ ngồi.
Lục Chí Nam đặc biệt gọi hai chai rượu vang đỏ cho các nhân viên nữ.
Mọi người nâng ly, Lục Chí Nam nói vài câu cảm ơn và khích lệ, uống rượu, những người khác cũng theo đó uống một hơi cạn sạch, sau đó liền tự do hoạt động.
Muốn ăn thì đến khu tự phục vụ lấy đồ ăn, muốn ca hát thì ca hát.
Sau khi Hàn Tiêu giúp người khác lấy đồ ăn xong, phát hiện Lục Chí Nam đang cầm ly rượu, ngồi ở sô pha nghe người khác ca hát.
Cậu liền tìm một vị trí không xa lắm rồi ngồi xuống.
Bên trái Hàn Tiêu là đồng nghiệp nữ trẻ tuổi đang nói chuyện cửa hàng Taobao nào gần đây lại có hoạt động, chếch lên ở bên phải một chút là đồng nghiệp nam hơi lớn tuổi đang nhắc tới đứa con đến kỳ phản nghịch trong nhà, mới vừa vào cấp hai đã có người yêu, giáo viên nói cậu ta không nghe, sau khi nói cho phụ huynh đứa con còn dám kháng nghị tuyệt thực, làm cha mẹ vừa đau đầu vừa đau lòng.
Hàn Tiêu ở giữa một mảnh ồn ào bình tĩnh mà lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt Weibo, lướt hai cái lại ngẩng đầu nhìn giám đốc một cái, lại cúi đầu tiếp tục lướt.
Khuôn mặt Lục Chí Nam thon gầy, ngũ quan cực kỳ cứng rắn, đuôi lông mày nhuệ khí, con ngươi sắc bén, mũi cao thẳng như đỉnh núi, khoé môi góc cạnh như đá nham, cả khuôn mặt không giận dữ nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Đã thế lớn lên rất anh tuấn, thuộc kiểu người tuỳ tiện vắt chân bắt chéo cũng có thể khiến cho một vùng thét chói tai.
Cho nên dù anh nhìn qua lạnh như băng, cứng rắn, cũng là cảnh đẹp ý vui.
Hàn Tiêu một bên nhìn lén, một bên chảy nước miếng ào ào ở trong lòng.
Cuối cùng không nhịn được, giơ điện thoại lên chụp lén Lục Chí Nam một tấm.
Trong phòng ánh sáng tối tăm, nhưng Hàn Tiêu không dám bật đèn flash lên, cho nên ảnh chụp cuối cùng chỉ có bóng dáng khí khái hào hùng của giám đốc, không thấy rõ mặt lắm.
Hàn Tiêu cẩn thận lưu ảnh chụp lại, cài làm hình nền điện thoại.
Lúc này có người mời giám đốc đi lên hát hai bài, Lục Chí Nam lấy cớ ngũ âm[1] của mình không tốt, để cho bọn họ chơi thỏa thích, lại kêu phục vụ tới gọi thêm mấy chai rượu.
[1]Nguyên văn "五音": Chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm, gồm cổ họng, răng hàm, lưỡi, răng cửa, môi.
Lục Chí Nam ngày thường nói một không nói hai, cấp dưới đều là khách sáo một chút liền thôi, ngay cả đồng nghiệp nữ trẻ tuổi thích làm nũng cũng không ai không biết điều một hai bắt anh hát.
Hàn Tiêu trong lòng có chút thất vọng.
Vốn đang muốn nghe giọng Lục Chí Nam nhiều một chút, nhưng đêm nay ngoài trừ nói vài câu qua loa mở màn, những lúc khác anh vẫn luôn uống rượu.
Mấy đồng nghiệp trẻ tuổi vốn đang tán gẫu chuyển sang chơi trò quốc vương, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười to.
Hàn Tiêu ngồi ở một bên, cũng bị liên lụy để một đồng nghiệp nữ không quá quen cưỡng hôn lên mặt một lần.
Lại một tràng tiếng cười qua đi, Ngô Tiểu Lỵ rất tự tin mà đứng lên, sửa sang lại chân váy, trong ánh mắt ái muội của mọi người đi đến chỗ Lục Chí Nam ngồi xuống sát bên cạnh anh.
Chuông cảnh báo trong đầu Hàn Tiêu tức khắc reo lên, lỗ tai dựng thẳng, đáng tiếc xung quanh quá ồn, không nghe được bên kia nói cái gì.
Chỉ nhìn thấy sau khi Ngô Tiểu Lỵ làm nũng nói vài câu, giám đốc Lục hướng mắt nhìn về phía bên này, thấp giọng trả lời lại, Ngô Tiểu Lỵ còn muốn dây dưa, giám đốc Lục đã một ngụm uống hết ly rượu rồi đứng lên, nói muốn đi hút điếu thuốc, để bọn họ tiếp tục chơi.
Hàn Tiêu cảm thấy sau khi giám đốc Lục từ chối người ta xong, tư thế ngửa đầu uống rượu, hầu kết trượt lên xuống thật sự là quá đẹp trai.
Ngô Tiểu Lỵ sắc mặt rất khó coi quay trở lại, bị từ chối trước mặt nhiều người như vậy quả thật rất mất mặt —— chỉ là một ly rượu mà thôi —— nhưng ai bảo người từ chối cô lại là giám đốc đại nhân chứ.
Những người khác đã sớm nhìn ra Ngô Tiểu Lỵ có ý với giám đốc, nhưng cũng đều đoán trước được kết quả này, cười hì hì trêu ghẹo Ngô Tiểu Lỵ.
Trên mặt Ngô Tiểu Lỵ không chút tươi tắn, lấy cớ chỉnh trang cũng ra khỏi phòng.
Hàn Tiêu phát hiện giám đốc chân trước mới ra ngoài, bầu không khí trong phòng tức khắc liền thay đổi.
Mấy đồng nghiệp nam thích chơi nhanh chóng chiếm bàn vuông trong góc chơi xì dách[2], Vương Bân cũng đi theo tham gia một suất.
[2]Nguyên văn "21点" (21 điểm): là một kiểu chơi đánh bài với một bộ bài tây.
Bên cạnh Hàn Tiêu chẳng mấy chốc chỉ còn lại một số đồng nghiệp nữ.
"......" Hàn Tiêu xấu hổ mà đứng lên, định đi theo qua đó xem náo nhiệt, kết quả Ngô Tiểu Lỵ đi rồi thì đồng nghiệp nữ không chơi trò chơi bên cạnh, đổi sang nói chuyện linh tinh, câu đầu tiên chính là "Này, tôi nói giám đốc Lục giống như bạn gái chia tay anh ấy vậy."
"......"
Thế là, Hàn Tiêu mới vừa bước một bước liền đi không được nữa, đứng vươn vai lười nhác rồi lại không biết xấu hổ mà ngồi xuống, nghiêng tai nghe lén.
Đồng nghiệp Giáp: "Làm sao? Thư ký các cô ở bên kia có tin tức gì sao?"
Đồng nghiệp Ất: "Khoảng thời gian trước không phải giám đốc vẫn luôn tâm tình không tốt sao? Cả văn phòng cũng giảm áp suất theo, tôi liền đoán anh ta cãi nhau với bạn gái.
Sau lại có một ngày, tôi thấy anh ta đi làm trên tay cũng không đeo nhẫn."
Đồng nghiệp Bính: "Tôi cũng thấy rồi, ngày đó cũng kỳ quái lắm, giám đốc không phải chưa bao giờ tháo chiếc nhẫn kia sao?"
Đồng nghiệp Ất: "Sau đó có một ngày tôi đi ra cầu thang gọi điện thoại cho bạn trai, kết quả lúc phải quay lại, nhìn thấy giám đốc cũng ra gọi điện thoại.
Giọng điệu không tốt lắm, hai người vẫn luôn nói cái gì mà khi nào kết hôn."
Đồng nghiệp Giáp: "Oa, này cũng......!Thật dữ dội nha......"
Đồng nghiệp Đinh: "Điều kiện của giám đốc chúng ta, còn có thể có người không hài lòng à?"
Đồng nghiệp Bính: "Có lẽ là hiện tại giám đốc không muốn kết hôn?"
Đồng nghiệp Ất: "Ai biết được, tôi sợ giám đốc nhìn thấy tôi, không dám nghe nhiều nên vòng qua tầng trên đi thang máy quay lại văn phòng.
Đồng nghiệp Giáp: "Cũng có thể là phương diện kia của giám đốc không được.
Các cậu không nghe nói à, đàn ông lớn lên càng đẹp trai, phía dưới gì mà theo thời gian càng ngắn."
Đồng nghiệp Ất, Bính, Đinh đen mặt trăm miệng một lời: "Cậu nghe ai nói!"
Đồng sự Giáp yếu ớt đáp lại: "......!Tuỳ tiện đoán một chút thôi, sinh hoạt không hạnh phúc cũng là lý do chia tay thường thấy mà."
Đồng nghiệp Ất: "Không được tuỳ tiện bôi nhọ nam thần của tôi."
"Cậu không phải có bạn trai sao?"
"Thế thì làm sao hả?"
Đồng nghiệp Bính không để ý tới hai cô, lại nói: "Giám đốc chia tay với bạn gái —— chẳng trách Lily mấy ngày nay lại ngo ngoe rục rịch......"
"Phốc......"
Mấy người đều bật cười.
Hàn Tiêu ở một bên nghe được tâm tình gợn sóng phập phồng.
Nghĩ một lúc, giám đốc đại nhân đã có bạn gái? Ài, quả nhiên lớn lên đẹp trai đều là trai thẳng.
Lại nghĩ một lúc nữa, hay là giám đốc đại nhân thật sự có bệnh kín gì đó, cho nên mới cả ngày mặt lạnh? Thật đáng thương.
Mấy đồng nghiệp nữ đã chuyển sang nam thần khác.
Hàn Tiêu thấy không thú vị, liền ra khỏi phòng thông khí.
Cậu chưa hút thuốc bao giờ, nhưng vẫn đi đến khu hút thuốc.
Tuy rằng đã biết đối phương là trai thẳng, bản thân không có cơ hội gì, nhưng nhìn soái ca nhiều một chút cũng không có gì sai, hơn nữa trái tim xử nam cằn cỗi đã yên lặng nhiều năm kia hiếm khi rung động một chút, không phải nói bình tĩnh là có thể bình tĩnh được.
Hàn Tiêu đi vào khu hút thuốc, quả nhiên Lục Chí Nam còn ở đó.
Trong tay giám đốc Lục kẹp điếu thuốc, đầu điếu thuốc lá rất nhanh cháy tới ngón tay, anh đứng ở bên cửa sổ, cửa sổ mở ra, không biết anh đang nhìn cái gì, cái gạt tàn thuốc trong tay đã chất không ít tàn thuốc.
Có lẽ là vì vừa nghe qua việc giám đốc chia tay nên bị ảnh hưởng, Hàn Tiêu chỉ cảm thấy người đàn ông này tuy rằng đứng rất thẳng, nhưng bóng dáng của anh, lại khiến người ta cảm giác rất bi thương.
Tương phản mãnh liệt.