Yêu nhau lắm cắn nhau đau (Tương ái tương sát)

Chương 08:
Trên oai oai, người của thế lực cũng đang thảo luận chuyện Bích Hải Lộng Triều Thanh luận võ kén rể.
“Nghe nói Khuynh Thành Nhất Tiếu xinh cực kỳ!”
“Trên diễn đàn có ảnh chụp đấy!”
“Cái đầu ông ấy! Khi nào thì có gái ngây thơ không xài PS cơ chứ!”
“Nghe bảo Khuynh Thành Nhất Tiếu có một chân* với Bích Hải Thanh Thiên!”
*ý chỉ quan hệ mờ ám
“Chẳng phải ca ca với muội muội sao!”
Mọi người: “Vì là ca ca muội muội mới có một chân á!”
“Bích Hải Thanh Thiên hơi bị có của đấy, làm em rể hắn ta chắc cũng kiếm không ít lợi đâu! Mà, để che giấu JQ giữa hắn với muội muội, khẳng định phải thu mua em rể, đúng không, ha ha ha ha! Tôi đi báo danh!” Vừa nói ấy là đạo sĩ hạ lưu của thế lực – Khe Suối, hắn vừa nói xong đã bị toàn tập thể khinh bỉ, ồn ào cười nhạo hắn tự tìm mũ xanh đội, thế nhưng Khe Suối vẫn chẳng thèm để ý, còn mặt dày nói: “Chuyện nhỏ, tôi thích xì tai mũ xanh mà.”
Nhưng vài phút sau, lại nghe hắn rên một tiếng: “Móa, điều kiện báo danh là người chơi cấp 80, trang bị phải đáng giá từ 48000 trở lên, tổ cha nó!”
Trong Tiêu Dao, mỗi một trang bị đều có điểm giá trị của nó, trang bị càng cực phẩm thì giá trị càng cao, mà luyện hóa thuộc tính với tăng bảo hộ cũng có thể nâng giá trị trang bị, đương nhiên, giá trị càng cao, càng cần nhiều thời gian và tiền bạc.
Game này open beta chưa lâu, trang bị giá hơn 48000, thì cũng phải là người chơi trong top 200 trên bảng xếp hạng toàn serve mới có thể báo danh tham gia được.
Tô Tiếu vô thức mở trang bị của mình ra xem một chút.
Trang bị trên người giá trị gần 41000, cô vẫn luôn thấy trang bị của mình không tệ, giờ nhìn lại, ngay cả tư cách dự thi cũng không có!
“Hoa Hoa đi đi, trang bị chắc chắc là đủ, thầy thuốc đơn P cũng OK, mài cũng mài chết đối phương được mà!”
“Không đi được, tôi nick nữ!”
“Chúng ta cũng làm cái luận võ kén rể cho Hứa Hứa đi!”
Tô Tiếu: . . .
“Đắt lắm!”
“Ôi dời, không cần qua hệ thống, chúng ta chọn đại một chỗ, sau đó ai muốn cưới Hứa Hứa thì tự ra PK, chẳng phải là được sao.”
“Thật là mất mặt, quá keo kiệt. . .”
Tô Tiếu chỉnh lại tai nghe, sau đó ấn nút phát âm.
“Mấy người còn ầm ĩ thì quáng thạch với thảo dược tôi đào được tuyệt đối sẽ không cho vào Thương khố của thế lực nữa đâu đấy!”
Oai oai trong nháy mắt im phắc.
Tô Tiếu tiếp tục đào quặng.
Chừng một tiếng sau, một thông báo của hệ thống bật ra.
Hệ thống: Chúc mừng Mạc Anh Hùng, Mặc Mặc Vô Ngữ, Bách Chiến Bách Thắng, Bất Niệm Tình Thâm, Phong Ngữ Giả, Lưu Luyến Vong Phản, Phượng Tê Ngô, Ca Thệ đã vào được bát cường của Luận võ kén rể, 20 phút sau thi đấu vòng tròn chính thức bắt đầu.
Bởi có chức nghiệp tương khắc, cho nên hệ thống luận võ kén rể thiết kế khá là hợp lý, sau bát cường là đấu vòng tròn, người thắng được cộng điểm. Người có điểm số cao nhất đương nhiên sẽ là người thắng cuộc.
【Quân chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Mặc Mặc Vô Ngữ tham gia rồi hả, chẳng hé răng tẹo nào, đánh cho tốt, giành vị trí thứ hai!
【Thế lực 】Khe Suối: Sao không phải là nhất?
【Quân chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Được nhất khẳng định là phải sang Bích Hải Lộng Triều Thanh ở rể, với lại, đội mũ xanh làm quái gì!
【Thế lực 】 Mặc Mặc Vô Ngữ: Ừm, đấu lôi đài tối thứ sáu của hệ thống vẫn chưa có cơ hội được tham gia.
Cho nên, nhà ngươi tham gia luận võ kén rể chỉ là để so chiêu với người khác thôi sao? Tô Tiếu đột nhiên cảm thấy nếu tên này mà được nhất, sau đó lại không cưới con gái nhà người ta, Bích Hải Lộng Triều Thanh có truy sát hắn trên toàn thế giới không đây?
 
 
Nhưng chỉ có luận võ kén rể mà làm long trọng đến mức này quả thật hơi bị thừa cơm rồi, Tô Tiếu xem cái danh sách lại lần nữa, im lặng bĩu môi, rồi cô chat mật với Mặc Mặc Vô Ngữ.
Bạn nói với Mặc Mặc Vô Ngữ: Bất Niệm Tình Thâm, là thích khách.
Mặc Mặc Vô Ngữ nói với bạn: Ừ.
Bạn nói với Mặc Mặc Vô Ngữ: Lúc đấu thì đập hắn mạnh tay vào. Đánh cho đến mẹ hắn cũng không nhận ra được!
Mặc Mặc Vô Ngữ nói với bạn: Được.
Mặc Mặc Vô Ngữ là cung thủ, vừa vặn là chức nghiệp khắc thích khách, nghĩ tới Bất Niệm Tình Thâm sẽ bị Mặc Mặc Vô Ngữ ngược, trong lòng Tô Tiếu vui như mở cờ, đào quáng thạch cũng càng sung sức.
Hệ thống: Hứa Ngải Dĩ Thâm ở Hắc Thạch Sơn Mạch may mắn đào được một khối Bí ngân cao cấp.
“Hứa Hứa, phát đạt rồi, cầu bao nuôi!”
Tô Tiếu hưng phấn suýt tí nữa nhảy bật lên, cô vừa bán trấn thạch chi bảo cho Mặc Mặc Vô Ngữ xong, kết quả giờ lại đào được một khối, quả thật là ra cửa giẫm phải phân chó, 100 nhân dân tệ đó, kiếm lớn rồi!
Nhìn Bí ngân cao cấp xuất hiện trên màn hình, Tô Tiếu cười híp cả mắt, nhưng khi click nhặt lại bị hệ thống thông báo, túi đồ của bạn đã đầy.
Tô Tiếu vội vàng mở túi, ở trong chất đầy quáng thạch với thảo dược, quáng thạch cùng loại thì 50 cái là có thể xếp thành một tổ, thảo dược cũng vậy, cô bắt đầu xếp lại túi, định bụng giành ra một ô trống, nhưng ngay lúc cô xếp xong chuẩn bị nhặt thì, cô bị mê man.
Hệ thống: Bất Niệm Tình Thâm đã đại phát cuồng tính.
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Đừng giết tôi!
Tô Tiếu rít gào, chờ tôi nhặt đồ đã rồi muốn giết muốn chém gì mặc kệ nhà anh, chờ tôi nhặt đồ đã a a a a a !
Nhưng Bất Niệm Tình Thâm không hề buông tha cho cô.
Tô Tiếu liều mạng nhấn chuột.
Hệ thống: Trong lúc chiến đấu không thể tiến hành động tác này.
Trong lúc chiến đấu không thể tiến hành động tác này…
. . .
Một chiêu liên tiếp hạ xuống, Tô Tiếu, ngủm luôn.
Trên màn hình, nút thu thập bí ngân vẫn còn, thế nhưng, cô đã chết mất rồi.
Mặc dù có thể chọn điểm truyền tống gần nhất sống lại, nhưng trò Tiêu Dao này thiết lập là, nếu rời khỏi phạm vi không thấy được bằng mắt, vật phẩm sẽ tự động biến mất.
Cho nên dù Tô Tiếu bây giờ chỉ là cái xác, vẫn như cũ nhấn nút nhặt, mặc dù hiện tại cũng không nhặt được.
【Gần 】 Bất Niệm Tình Thâm: Trên đất có gói đồ của cô.
Lúc này, chỏng chơ trên đất là một gói đồ, viết tên Hứa Ngải Dĩ Thâm.
“Sư phụ nhanh tới Hắc Thạch Sơn Mạch nhặt xác con, bí ngân của con còn chưa nhặt đã bị người ta giết rồi, nhanh lên, sắp biến mất rồi!”
“Ta đang ở chiến trường mà!” Hoa Vô Tình nói, “Ai mua phù đi cứu cái!”
Khe Suối: “Tôi đi, tôi đi, nhưng khối thạch phải chia tôi một nửa!”
“Khe Suối, cái đồ đục nước béo cò nhà ngươi, mau tới!” Tô Tiếu đập bàn hét.
Hệ thống: Bất Niệm Tình Thâm sử dụng Gọi hồn phù với bạn, bạn có đồng ý sống lại tại chỗ hay không?
Trên màn hình đột nhiên nhảy ra mộ tin tức như thế, khiến Tô Tiếu hơi sũng ra, giây tiếp theo cô lập tức chọn sống lại, thi thể xoay một vòng xinh đẹp từ trên đất sống dậy. lợi dụng có 30 giây bảo hộ khi phục sinh, Tô Tiếu nhanh chóng nhặt bí ngân lên, lúc này mới nhẹ nhõm.
Một cái Gọi hồn phù giá chừng 20 vàng.
Tô Tiếu nghĩ không ra trong đầu tên Bất Niệm Tình Thâm này chứa cái gì, rõ ràng mới giết cô không chút nương tay, giờ lại tiêu tiền cứu cô, có lẽ nào là bệnh thần kinh thật?
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Nói đi, chúng ta có thù oán sao? Hay là người thế lực bọn tôi có thù với anh?
Bất Niệm Tình Thâm không hé răng.
Vừa nãy vì sử dụng Gọi hồn phù, thân hình hắn đã hiện ra, lúc này hắn lại không vội ẩn thân, mà đi tới cạnh Hứa Ngải Dĩ Thâm, ngồi xuống bên cạnh cô, thoạt nhìn thật vô hại, giống như là đang thủ hộ.
Kiểu ngồi của thích khách rất đặc biệt, nếu ngồi đối mặt với bạn, sẽ khiến người ta có cảm giác như là đang được anh ta nhìn say đắm vậy.
Tô Tiếu dịch sang bên hai bước, tiếp tục đánh chữ lên kênh gần.
【Gần 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Đừng có giả chết, nói!
Đột nhiên, thích khách đang ngồi dưới đất đứng bật dậy, lại lần nữa biến mất.
Tô Tiếu vội liếc thời gian bảo hộ bên cạnh biểu tượng nhân vật mình, còn lại 10 giây. Cô không dám lên ngựa, dùng hai cái chân ngắn ngủn lo lắng chạy tới điểm truyền tống.
Còn chưa tới được điểm truyền tống, thời gian bảo hộ đã hết.
Trang bị của Tô Tiếu là trang bị phụ bản. Công việc chủ yếu của cô là nấp sau màn thêm máu, cho nên bản thân cô kỳ thật giòn đến đáng thương. Ngoại trừ nguyên nhân chức nghiệp tương khắc ra, trang bị của cô với của Bất Niệm Tình Thâm cũng quá chênh lệch, thêm nữa là thao tác, dù cho có trong khoảng thời gian kỹ năng bị khóa, cô đánh Bất Niệm Tình Thâm, mỗi lần hệ thống đều thông báo phương hướng không chính xác, không thể công kích. Như vậy thì, cô đánh với Bất Niệm Tình Thâm, cũng bằng lấy trứng chọi đá, hoàn toàn không có khả năng phản công.
Cho nên, nếu Bất Niệm Tình Thâm tiếp tục ra tay, cô khẳng định sẽ lại nằm quay ra đất, điểm này thì chẳng phải nghi ngờ.
Song thời gian bảo hộ đã hết, cô vẫn an toàn như cũ, hơn nữa còn tới được điểm truyền tống.
Lẽ nào Bất Niệm Tình Thâm bỏ đi rồi?
Đúng lúc ấy, điểm truyền tống lòe sáng lên, một bóng hình xuất hiện.
Khe Suối đã tới.
【Gần 】 Khe Suối: Hử, Hứa Hứa cô dậy rồi hả! Hại ta mua thừa cái Gọi hồn phù!
Trên oai oai.
“Tí nữa trả tiền Gọi hồn phù cho anh.”
Lúc trước có nói, Khe Suối là đạo sĩ. Trong Tiêu Dao, chỉ có cung thủ và đạo sĩ có thể thấy được thích khách ẩn thân.
“Ô, Hứa Hứa sau lưng cô có một thích khách, mà còn là đại hồng danh!”
Tô Tiếu vội vàng di chuột, trên màn hình, Hứa Ngải Dĩ Thâm quay đầu cười.
“Xem ta đánh cho hắn chui ra nè!” Khe Suối vênh vang đắc ý, “Hừm, xem ngươi chạy đi đâu!”
Chờ hắn tạo dáng xong, Tô Tiếu đã thấy một vệt máu xẹt qua trước mặt mình, còn chớp mắt di động tới điểm truyền tống.
Ấy là kỹ năng thoát thân của thích khách.
“Móa, để hắn chạy mất rồi!”
Tô Tiếu: “Tôi thấy rồi. . .”
Chương 09:
Lúc này, còn 20 phút nữa là bắt đầu đấu lôi đài.
Tô Tiếu chuẩn bị truyền tống tới thành Trường An đi xem, nhưng mới ấn vào truyền tống thạch, thì nghe tiếng mở cửa phòng, xoay đầu nhìn, Trần Vi mồ hôi mồ kê nhễ nhại đi vào.
Trần Vi là thành viên đội cổ động của câu lạc bộ bóng rổ.
Giờ cô nàng đang mặc đồng phục đội, phía trên là áo ba lỗ mê người, dưới là quần siêu ngắn, lộ cặp đùi thẳng thon dài. Trần Vi là người đẹp có tiếng, dáng cao gầy ngực bự eo nhỏ, đáng tiếc giờ này cô nàng chống tay trên bàn thở hổn hển, tóc mướt mồ hôi dính sát vào mặt, lại còn vắt thành từng nhúm một, thật sự là không bổ mắt tẹo nào, Tô Tiếu lắc đầu, “Bên ngoài nóng đến thế cơ à?”
Cô lăn lê trong phòng ngủ cả ngày, ngay cả rèm cửa cũng không kéo ra.
“Siêu nóng.” Trần Vi nghỉ một chút rồi đi tới cạnh Tô Tiếu, lấy khuỷu tay chọc lưng cô một cái, “Vẫn chơi game hả?”
Tô Tiếu vội mang Bí ngân cao cấp mới đào được ra cho Trần Vi xem.
“Cố Mặc bị thương rồi!”
Vẻ đắc ý của cô nháy mắt biến mất.
“Bị trật, đụng đến xương, đang ở phòng y tế trường, muốn đi xem thử không?” Trần Vi vỗ vai Tô Tiếu một cái, “Đi đi, cơ hội hơi bị tốt đấy.”
Tô Tiếu im ỉm không hé răng.
“Không dám đi hả? Tôi đi tắm, chờ tí tôi với bà cùng đi.” Trần Vi nói xong thì tiện tay cởi áo ba lỗ ra. Tô Tiếu đã quen với hành vi bỗ bã của Trần Vi rồi, mặt nịnh nọt nhìn bạn, “Vi Vi bà tốt bụng quá.”
“Quá lời, Bí ngân trong túi bà chuyển sang tôi.” Trần Vi nói rồi rất chi là tự nhiên hất đầu, Tô Tiếu khóe miệng giật giật, cô có thôi thúc muốn kéo rèm, cho cô nàng chỉ mặc nội y này phơi ra dưới nắng mặt trời.
Mà quên nói, đối diện họ là ký túc xá nam.
Thừa lúc Trần Vi tắm rửa, Tô Tiếu thay quần áo, sửa sang lại mình một chút. Rồi đắn đo suy nghĩ, lấy thẻ sinh viên và sổ khám bệnh ra, khi Trần Vi ra khỏi phòng tắm, thấy mấy thứ trong tay Tô Tiếu thì bật cười.
“Bà không định giả vờ đi khám bệnh rồi lén đi xem đấy chứ.”
Bị vạch trần, Tô Tiếu im lặng nhún vai.
“IQ của phụ nữ sa vào vực sâu thầm mến đều có vấn đề.”
Tô Tiếu giật giật khóe miệng, lẳng lặng đặt thẻ sinh viên với sổ khám bệnh lại ngăn kéo, hít sâu vài hơi rồi nói, “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Đợi tôi sấy tóc! Bà chuẩn bị thổ lộ rồi hả?”
“Không, tôi không biết mình rốt cuộc thích cậu ta đến mức nào.”
Đây là một vấn đề rất phức tạp, Tô Tiếu mở cửa phòng.
Phía sau Trần Vi rống lên, “Này, đợi tôi với, một mình bà dám đi à?”
Tô Tiếu đã đi tới đầu cầu thang.
Trần Vi mang cái đầu ướt nhẹp chạy ra, giơ nắm tay với cô, “Cố lên!”
Tô Tiếu khẽ cười, rồi xuống cầu thang.
Không liên quan tới việc thổ lộ, cô chỉ đi xem cậu ta thử thôi, còn sau đó có phát sinh chuyện gì, có nhất thời kích động không, tạm thời không nằm trong vòng suy xét.
Nắng hôm nay thật nồng nàn, làm say cả lòng cô.
. . .
Vị trí của phòng y tế trường cách ký túc xá rất xa, đi bộ ít nhất là 20 phút. Tô Tiếu cúi đầu hấp tấp chạy, không ngờ tới, trên đường, lại cùng đội của Cố Mặc ngõ hẻm gặp nhau.
Đây là con đường nhỏ được trải sỏi, rộng chừng hai người đi, hai bên là bãi cỏ với những cây ngô đồng cao lớn.
Ánh nắng xuyên qua kẽ hở giữa tán cây rót xuống, đổ bóng loang lổ lên người họ.
Cố Mặc được Trữ Lam dìu rất cẩn thận, sau lưng bọn họ còn có một tốp đội viên của đội bóng rổ. Mặc cho những người phía sau đang cười đùa, hai người phía trước, vẫn tĩnh lặng tựa như một bức họa điềm tĩnh an tường.
Cảnh tượng lúc này, có chút giống như Thước Kiều Tiên trong trò chơi, chỉ là khi ấy, hai người gặp nhau nơi cầu hỉ thước, Tô Tiếu có thể trắng trợn ở kênh gần nói ta thích ngươi, mà giờ, cô lại chỉ có thể nghiêng người, bước ra sau, chân sau giẫm lên mặt cỏ.
Chân của Cố Mặc bị thương, cô thấy mắt cá chân của cậu ta quấn gạc trắng, Trữ Lam làm gậy chống cho cậu ta, trên mặt chứa đầy ý cười ngọt ngào.
Đoàn người này tựa như một cảnh quay chậm từ từ đi qua trước mặt cô, trong lúc ấy, Tô Tiếu vẫn luôn cúi đầu, cô chăm chăm vào mặt đất, nhìn từng đôi giày thể thao bước qua trên con đường rải sỏi, nhìn dải gạc trắng chói mắt kia càng lúc càng xa. . .
Ánh nắng hôm nay vẫn như cũ, tình cảm thầm lặng kéo dài một năm, nói không nên lời.
Mặc dù chưa đến nỗi xé ruột xé gan, nhưng dù sao cũng có chút đau lòng, không phải đau chết đi sống lại, mà là thăm thẳm lạnh lùng.
Tô Tiếu chậm bước về lại phòng, trong phòng không có một bóng người.
Mở máy tính đăng nhập game, chờ tải xong, nhân vật của cô xuất hiện ở thành Trường An.
Lúc này là 5 giờ chiều, đấu lôi đài vừa kết thúc.
Trên màn hình tin tức hệ thống hết lần này tới lần khác cuộn lên.
【Hệ thống 】 Chúc mừng người chơi Bất Niệm Tình Thâm lực áp quần hùng, giành được hạng nhất!
Chưa từng nghĩ, tên thích khách thần kinh ấy lại có thể giành hạng nhất.
Nhưng lúc này, cô không có tâm trạng để ý mấy thứ đó.
Phong cảnh trong Tiêu Dao rất đẹp, mưa bụi mịt mờ, non xanh nước biếc, nhân diện đào hoa*, là thế giới tiên hiệp cổ xưa mà trong lòng nhiều người hướng tới. Mà trong tất cả các bản đồ, Tô Tiếu thích nhất là Tiên Tung Lâm ở Thanh Khâu.
* mỹ nhân như hoa, làm người ta phải tương tư
Bản đồ Thanh Khâu cực kỳ bí ẩn, không có NPC, cũng không có tình tiết nhiệm vụ nào, quan trọng nhất là không có điểm truyền tống. Người chơi muốn tới đó phải từ một bản đồ khác chạy tới bến đò, sau đó đi bè theo hồ để vào, mặt hồ từ rộng trở nên hẹp lại, cuối cùng vào một cửa động hẹp.
Sau đó là tối sập xuống chừng 2 phút. Nếu không có nhạc nền róc rách tiếng nước, thỉnh thoảng có cá nhỏ màu bạc nhảy lên mặt nước, với ánh sáng li ti của đom đóm, người chơi sẽ tưởng là máy tính bị treo. . .
Đương nhiên cũng từng có người chơi tính bộp chộp tưởng lầm là game bị lỗi còn lên diễn đàn post bài báo cáo BUG, mỗi lần vào bản đồ Thank Khâu đều treo máy, tổ thiết kế mấy người làm ăn kiểu đếch gì thế! Kết cục của kẻ post bài, khỏi cần nói nhiều.
Tô Tiếu truyền tống tới Tầm Tiên Trấn ở Giang Nam. Sau đó cưỡi ngựa chạy đến bến đò, trả 50 tiền đồng thuê một cái bè trúc. Theo hồ đi tới động cũng mất 10 phút, đối với một game online mà nói, giành nhiều thời gian đi đường như vậy quả thực là thừa hơi, đặc biệt là vừa open beta, mọi người đều đang nỗ lực thăng cấp kiếm trang bị làm nhiệm vụ. Cho nên bản đồ Thanh Khâu, trừ một ít hội ngắm phong cảnh tới xem, chụp ảnh lưu niệm ra, thì nhìn chung là nơi này không có ma nào cả.
Hệ thống: Bạn đã tiến vào Vô nhân chi cảnh.
Ngay sau đó, là một màu đen kéo dài 2 phút,
Những tia sáng chợt hiện này, lại càng làm cảnh vật đen đặc thêm hắc ám. Cô không nhìn thấy nhân vật của mình, không thấy được bè trúc, cũng không thấy được mọi thứ chung quanh.
Cảnh ấy, suy cho cùng cũng có chút giống tâm trạng cô bây giờ.
Tô Tiếu cười khổ một cái, cô cuộn chân lên ghế, sau đó ôm lấy đầu gối, gác cằm lên đầu gối, mắt ngơ ngác nhìn màn hình.
Mối tình ấy nói dài không dài, không giống người ta yêu đến xé lòng đến oanh liệt, nhưng dù sao cũng luôn chiếm cứ trong lòng, từ trước tới giờ chưa từng tản đi.
. . .
Hai phút sau, trước mặt xuất hiện một tia sáng.
Bè gỗ chầm chậm trôi lên phía trước, chui thẳng vào vùng sáng lạng ấy, rồi đột nhiên, đất trời bừng sáng, rộng mở phóng khoáng.
Ngay cả tâm trạng của cô, cũng theo đó sáng sủa một chút.
Hệ thống: Bạn đã tiến vào Thanh Khâu.
Bè gỗ cập bờ, Tô Tiếu nhảy lên bờ cỏ bên cạnh.
Cửa vào của Thanh Khâu là rừng hoa đào, hoa đào hồng phấn tựa như mây chất chồng tới chân trời, Tô Tiếu điều khiển nhân vật, giẫm cánh hoa chậm rãi đi vào sâu trong rừng đào.
Cô không cưỡi ngựa.
Phía trên nhất của bản đồ Thanh Khâu là Mặc Trúc Lâm, đích đến của Tô Tiếu là nơi đó, nếu như không cưỡi ngựa, thì từ rừng đào tới Mặc Trúc Lâm, phải đi chừng một tiếng. Đương nhiên, cô chưa đi bao giờ, phải thử mới biết được.
Tô Tiếu vẫn luôn để hình thức chụp ảnh, tức là trên màn hình không có thanh kỹ năng, không có khuông đối thoại, chỉ có phong cảnh và bản thân mình.
Tiếng mật ngữ vang đinh đang trên nhạc nền, nhưng cô đều mặc kệ, giờ phút này, bất kể là phụ bản hay làm nhiệm vụ, hoặc bảo cô cống hiến quáng thạch thảo dược, cô đều không muốn làm.
Chừng 10 phút sau, tiếng mật ngữ điên cuồng tập kích như spam, tiếng đinh đinh đang đang không ngừng vang, che hết nhạc nền của trò chơi, Tô Tiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể đổi lại hình thức, bật tin chat mật ra.
Spam ầm ĩ cô không chỉ có một người.
MN, sao toàn thế lực đều M* cô nha.
*ý là PM đấy mà
Hoa Vô Tình: Hứa Hứa, kiếm tiền kiếm tiền!
Mặc Mặc Vô Ngữ: Ở đó không?
Khe Suối: Thù lớn của cô được báo rồi! Mau dùng thiên nhãn tra vị trí của hắn, chúng ta đi kiếm tiền!
Loạn Đánh Tỳ Bà: Có ở không, đang chờ cô thiên nhãn đây!
Tô Tiếu xem nửa ngày, đầu vẫn mờ mịt như cũ.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Sao đấy?
Mọi người mồm năm miệng mười giải thích, Tô Tiếu vui vẻ rồi.
Trận chung kết đấu lôi đài là Mặc Mặc Vô Ngữ đấu Bất Niệm Tình Thâm. Vì Mặc Mặc Vô Ngữ không muốn giành hạng nhất, cho nên trực tiếp rút lui. Không thực hiện lời hứa giúp cô ngược Bất Niệm Tình Thâm, nên là, Mặc Mặc Vô Ngữ tìm cô, để nói xin lỗi.
Nhưng Bất Niệm Tình Thâm giành hạng nhất sau, vốn nên thương lượng việc kết hôn với Bích Hải Lộng Triều Thanh, ngờ đâu tên đó chặn mật ngữ biến mất luôn. Nghe nói còn bỏ lại một câu, chỉ tới đánh lôi đài, không tới để cưới vợ. Kết quả, Bích Hải Lộng Triều Thanh đương nhiên là nổi giận, đây không phải là khiêu khích sao, đây chẳng phải là giỡn mặt sao? Cho nên, bọn họ quyết định ngược sát Bất Niệm Tình Thâm một trăm lần.
Lại có vấn đề, Bất Niệm Tình Thâm là thích khách, đồng thời lại là độc hành hiệp, không gia nhập thế lực nào cả. Rõ ràng hệ thống tra ra là online, nhưng lại không tìm được vị trí. Bích Hải Lộng Triều Thanh chạy loạn khắp bản đồ vẫn không tìm được người, bất đắc dĩ chỉ có thể đi khắp nơi tìm người có cừu nhân Bất Niệm Tình Thâm, vì cừu nhân có thể dùng Thiên nhãn tìm ra vị trí của đối phương, người cung cấp vị trí thu được 100 vàng. Cho nên mọi người đều nghĩ đến Tô Tiếu.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Hắn là thích khách, giết người phải không ít chứ, đợt trước còn bạo chết tiểu đội 5 người của Thiên Nhai trước mặt ta mà.
【Thế lực nguyên lão 】 Cố Hi Bạch: Cô lầm, Bích Hải Lộng Triều Thanh tìm một vòng, đều không tìm thấy cừu nhân của Bất Niệm Tình Thâm, mấy đứa Thiên Nhai, hình như đều không onl, lúc trước có Phượng Tê Ngô, sau cũng thoát rồi. Ta đang lên nick 007 này!
【Thế lực nguyên lão 】 Hoa Vô Tình: Hứa Hứa mau lên chút, 100 vàng đấy!
Tô Tiếu: . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui