Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

“Làm
sao thế?” Tô Tiếu thấy hơi lạ, Trần Vi trước nay luôn tùy tiện, ít khi thấy cô
nàng có cái vẻ này, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

“Không
sao…” Trần Vi đặt túi xuống rồi ngồi xuống trước máy tính, “Hôm nay lúc tập có
tranh sân với đội múa, rồi bọn họ bắt đầu cãi nhau.”

“Bên
nhà thể chất á?”

“Ừ!”
Trần Vi hừ một tiếng, “Lão đây chúa ghét nữ sinh cãi nhau, ríu ra ríu rít, lại
chẳng có năng lực đánh nhau.”

“Bọn bà
chưa liên hệ trước à?”

“Ai
biết được, dù sao mấy việc này không liên quan tới tôi. Trữ Lam nổi tranh chấp
với mấy đứa bên đội múa, lát sau hai bên đã làm ầm lên rồi, tôi đứng một bên
mặc kệ, nhìn bọn họ bắt đầu xô đẩy nhau, thì tôi đi về.”

“Vậy
cái mặt bà xụ ra thế làm gì?” Tô Tiếu khó hiểu nói.

“Mẹ, di
động tôi lên oai oai dễ lắm à, rõ ràng thấy Cư An Tư Vi online, M hắn cả ngày
mà chẳng thèm để ý tới tôi!” Trần Vi đập bàn một cái, tức giận nói: “Tổ cha nhà
hắn!”

Một lát
sau, lại nghe cô nàng nói tiếp: “Ơ, trong trò chơi cũng không thấy onl. Bà cũng
không thấy, làm gì đấy?”

“Chán,
xem diễn đàn.” Tô Tiếu nói xong, lại refresh diễn đàn, sau đó tiện tay mở một
bài post.

【Tán
nhảm 】Sáng
sớm hôm nay có một tên nhảy nhảy nhót nhót xuống lầu bị ngã gãy chân.

Nội
dung: RT. Lúc đó tôi không nhịn được, bật cười.

Phía
dưới mọi người ồn ào mắng chủ quán vô nhân đạo, chủ quán thanh minh lúc đó cậu
ta cũng không biết tên đó bị ngã nghiêm trọng thế, tưởng nhiều nhất cũng sái chân thôi, kết quả mới
vừa biết, bị gãy xương,

Trong
lòng Tô Tiếu thầm đồng tình với cái tên đi đường không có mắt kia, đóng bài đi
chuẩn bị refresh, thì di động trên bàn vang . Tô Tiếu tiện tay nhấc lên, đợi cô

thấy rõ là ai gọi thì trái tim nhảy lên, chẳng lẽ Phát Thanh Viên tới kiểm tra
tiến độ trong game thế nào? Cô có chút khẩn trương tiếp điện thoại, alo một
tiếng rồi phát hiện đầu bên kia rất ồn, có rất nhiều người đang nói chuyện,
nhưng chính chủ lại không nói tiếng nào, chẳng lẽ điện thoại nhét trong túi
không cẩn thận đè phải?

Tô Tiếu
lại alô thêm mấy tiếng, vốn tận lực ép giọng xuống giả vờ nhã nhặn, đến cuối
thì a lô đúng với bản chất, mắt thấy không ai đáp, cô định tắt đi, thì đúng lúc
đó, đối phương lại lên tiếng, “A lô, nghe được không?”

Tô Tiếu
giật mình, “Được!” Cô dừng một lát rồi nói tiếp: “Có chuyện gì à?”

Bên kia
khẽ cười một cái, “Không có việc thì không được gọi điện à?”

Tô Tiếu
bỗng thấy cả người nổi lên một lớp da gà. Trong ấn tượng, Phát Thanh Viên không
phải dạng nói nhiều, thuộc loại rất trầm lặng, câu nói dài nhất có lẽ là câu
cậu ta sức khỏe tốt, có thể chạy 2 vòng vân vân, rất ít khi nói những câu bóng
gió trêu chọc thế này, lẽ nào trúng tà rồi?

Có lẽ
Phát Thanh Viên nói xong, cũng thấy không ổn lắm, Tô Tiếu vừa kinh hồn xong, từ
điện thoại truyền ra hai tiếng khụ khụ rất nhẹ.

“Cái
kia, lúc nãy tôi đã vào nick giúp cậu rồi.”

“Ừ!”

Phát
Thanh Viên dường như không quan tâm mấy đến việc ấy, lẽ nào cậu ta đánh điện
thoại không phải hỏi cái đó? Tô Tiếu hơi buồn bực, đúng lúc ấy, đối phương lại
nói tiếp, “Cái áo cậu mượn tôi chẳng nhẽ không định trả nữa à?”

“Ai
nha!” Tô Tiếu ngẩn ra, sau đó xấu hổ cực kỳ sờ sờ gáy, cái áo khoác lần trước
mặc về được cô giặt rồi, vì gần đây thường có mưa, mà phòng ký túc lại không có
ban công để phơi quần áo, nên đem phơi ở chỗ rẽ ở góc cầu thang, rồi sau đó, cô
quên mất…

Tô Tiếu
chạy vội ra khỏi phòng, thấy cái áo khoác nam đang bay phấp phới trên dây , mới
thở phào một hơi.

“Ha ha,
gần đây hơi bận tí, lúc nào thì cậu rảnh?”

“Cậu
rảnh thì gọi điện cho tôi.”


Tô Tiếu
liếc nhìn cái áo khoác đang dập dờn trên đầu, “Ak, bây giờ tôi có rảnh này.”

“Ừm…”

Phát
Thanh Viên ngừng một lát, “Bây giờ tôi không có thời gian.”


Tiếu: …Thật CMNC!

Một hỏi
một đáp xong xuôi, hai bên đều im bặt, vì đứng ở góc hành lang, cho nên chung
quanh rất yên tĩnh, Tô Tiếu thậm chí còn thấy bốn phía lặng ngắt như tờ, cô có
thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập, trong điện thoại còn có thể nghe được
tiếng hít thở của Phát Thanh Viên. Do dự một lát, cô đang nghĩ xem có nên tìm
chuyện gì nói để tăng không khí không, kết quả đã nghe thấy người ta nói, “Sớm
đi nghỉ đi, ngủ ngon.”

Sao cô
lại có cái cảm giác nghẹn khuất thế này!

“…Ngủ
ngon.”

Ngắt
điện thoại xong, Tô Tiếu xem thời gian, chỉ mới 10 giờ tối, cô đang định bỏ
điện thoại vào túi, thì phát hiện màn hình lại sáng lên, số gọi tới là Cố Mặc.

Tô Tiếu
nhìn tên Cố Mặc trên màn hình, khẽ nhíu mày một cái.

“A lô?”

“Tô
Tiếu à? Chưa ngủ chứ?”

“Ừ!” Tô
Tiếu bên trả lời, bên đi vào phòng, vừa từ trong góc quành ra, liền thấy chỗ
đầu cầu thang có người, là Trữ Lam.

Tô Tiếu
bỗng cảm thấy bàn tay cầm điện thoại của mình có chút nóng lên.

“Gần
đây không thấy cậu lên mạng, vẫn luôn muốn tìm cậu làm vũ khí này.” Thanh âm
của Cố Mặc mang cười, Trữ Lam đúng lúc đi lướt qua bên người cô, không biết có
phải ảo giác không, Tô Tiếu cứ thấy như Trữ Lam liếc mình một cái.

“Ừ, tôi
không rảnh, sắp thi cuối kỳ rồi.”


“Chăm
chỉ quá, chẳng trách năm nào cũng có học bổng, như tôi thì chịu, môn nào cũng
chỉ đủ qua!” Cố Mặc cười nói.

Tô Tiếu
cười khổ một cái, vì cách mạng cần, cô không thể không ngụy trang thành con mọt
sách miệt mài khổ học à nha!

“Nick
của cậu có thể cho tôi mượn chơi chút được không.” Đối phương ngừng một lát,
“Không thì bán cho tôi cũng được?”

Tô Tiếu
thấy mình đã mất khả năng ngôn ngữ.

“Đều là
bạn bè mà, chơi nick của nhau cũng bình thường, cậu có hứng cũng có thể chơi
nick chiến sĩ của tôi.”

“Tôi
không thích chơi nick người khác, tôi cũng không thích người khác chơi của
tôi.” Tô Tiếu bên đẩy cửa phòng, bên tiếp lời: “Tôi có bệnh thích sạch sẽ!”

Câu này
vừa vặn bị Trần Vi nghe được, cô nàng ngẩng đầu lên nở nụ cười chế giễu, “Bệnh sạch sẽ, bệnh sạch sẽ cái đầu bà, xem
cái ổ chuột của bà kìa, còn bệnh sạch sẽ, cười chết chị mất!”

Tô Tiếu
bịt kín di động, cô không xác định Cố Mặc có nghe thấy Trần Vi nói không, lúc
này không thấy Cố Mặc nói gì, có lẽ cũng bị cái bệnh sạch sẽ của Tô Tiếu hãi
rồi, đương nhiên cậu ta phản ứng cũng rất nhanh, “Vậy cậu có thể lên giúp tôi
làm mấy thanh vũ khí không? Tài liệu
tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

“A,
được, ngày mai nhé, giờ tôi muốn ngủ rồi.”

Ngắt
điện thoại sau, Tô Tiếu than dài một hơi, cô quả thật đã buông Cố Mặc rồi. Hình
ảnh đẹp đẽ năm xưa đặt ở trong lòng từ từ mất đi màu sắc, rồi như một tờ giấy
ngả vàng, chỉ nắm nhẹ một cái, sẽ vụn ra thành cát bụi…

Lúc Tô
Tiếu đang nhớ lại chuyện xưa, thì nghe Trần Vi đập bàn, “Sao Cư An vẫn chưa
online!”

Tô Tiếu
đi tới cạnh cô nàng, đưa tay sờ trán bạn một cái. “Không bị sốt chứ, gần đây bà
chú tâm vào game nhỉ, lẽ nào thích anh chàng Cư An Tư Vi kia rồi?”

Trần Vi
hừ một tiếng: “Ai thích hắn ta, chiến trường có hắn thì an toàn hơn thôi.”

Tô Tiếu
nhướng mày, “Tôi là thầy thuốc, bà là thiên tiên. chiến trường có tôi càng an
toàn, sao không kêu tôi vào chơi?”

Trần Vi
không thèm nói tiếp, Tô Tiếu thấy cô nàng sắc mặt không tốt cũng không nói thêm
nữa, đang định đánh răng rửa mặt lại láng máng thấy như mình quên cái gì đó,
lúc mở vòi nước ra mới nhớ, áo khoác của Phát Thanh Viên vẫn còn treo bên

ngoài, lúc nãy quên mang vào!

Đợi cô
ôm quần áo đi vào phòng, phát hiện Trần Vi đã tắt máy, ngồi trên giường chơi
điện thoại, Tô Tiếu lắc đầu, bụng nghĩ mỹ nữ Trần Vi lại để tâm tới nhân vật
trong trò chơi đến vậy, lẽ nào là động lòng thật rồi?

Tình ảo
không tin được à nha, lúc trước là ai nói, chơi trò chơi, thật lòng là thua?

Tô Tiếu
về trước máy tính, cô nhàn đến chán luôn, lại đăng nhập vào oai oai, chỉ là
chưa vào phòng, trong nhóm oai oai của Phù Vân Các đã có hơn 2000 dòng chat, Tô
Tiếu tò mò mở ra xem, lướt qua một cái, phát hiện trên trang web Tiêu Dao đã
xuất hiện một hoạt động mới, tìm người chơi ngôi sao.

Phần
lớn game online đều có một hoạt động kiểu này, Tiêu Dao cũng không ngoại lệ.

“Trần
Vi, có hoạt động Người chơi ngôi sao này, bà có muốn chụp ảnh gửi đi không, sau
đó kiếm cái danh hiệu Mỹ nhân khuynh thành về? MN, cái danh ấy có thể tăng 1000
máu và 50 điểm toàn bộ thuộc tính, trâu thế! Với lại trên đầu có danh hiệu ấy
rất phong cách nhé, không biết sẽ có bao nhiêu đại gia vung tiền chỉ để người
đẹp cười một cái? Đến lúc đó tôi theo bà ăn sung mặc sướng, muốn gì có đó nhé
cưng!”

“Muốn
cái đầu bà!”

Trần Vi
tâm trạng không tốt, câu đùa của Tô Tiếu vừa vặn đụng vào vết thương.

Tô Tiếu
cười khan hai tiếng, nói thầm: “Bà cũng có thể giống truyện võng du viết ấy,
đoạt lấy hoa khôi, đâm vào xương cốt gã phụ lòng năm xưa, nói, cho mù con mắt
chó của ngươi! Nếu Cư An Tư Vi thấy ảnh của bà bỗng nhiên động lòng, mãnh liệt
theo đuổi bà thì sao?”

Trần Vi
không thèm ngẩng đầu, “Đàn ông dùng diện mạo để chọn người đều là cặn bã!”


Tiếu:”…”

Đó là
vì diện mạo bà thịnh quá, áp hết nội hàm của bà rồi được không?

Trên
oai oai, đối với vấn đề này cũng thảo luận nhiệt tình, nhưng đến cuối, chủ đề
được tổng kết bằng một câu của Mặc Mặc Vô Ngữ.

Mặc Mặc
Vô Ngữ: “Làm ra cái hoạt động này, thì vốc lên bao nhiêu là cực phẩm tiểu
tam*.”

*Chắc
ai cũng biết rồi, kẻ thứ ba (thường để chỉ nữ)

“Ôi,
ngài thực là sâu sắc quá.” Tô Tiếu cười tán tụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận