Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

Mặt hồ
phẳng lặng không gợn sóng, tiếng gió rì rào tựa như lời thầm thì giữa hai người
tình. Hai chiếc bè gỗ cùng sánh đôi, thỉnh thoảng chạm vào nhau, giống như hai
người đang đứng kề vai nhau trên bè vậy.

Mặc Như
Y của Tô Tiếu đứng mệt quá, sẽ ngồi trên bè dùng hai chân đạp nước, tiếng nước
róc rách vang lên, làm người ta có cảm giác như lạc vào xứ sở thần tiên.

Từng
cảm thấy 10 phút đi đường thủy này thật là phiền phức, mà nay, Tô Tiếu lại thấy
thời gian quá ngắn, nhịp tim cô còn chưa trở lại bình thường, hai chân của Mặc
Như Y đã giẫm lên đất của Đào Hoa Lâm rồi.

Bọn họ
đã tới nơi.

Đào Hoa
Lâm hồng hà tựa cẩm, hoa rụng lả tả, mà lúc này trong mắt Tô Tiếu, lại chỉ có
bóng hình áo trắng tóc đen kia mà thôi.

“Tới
rồi!” Trên oai oai, giọng Phát Thanh Viên rất bình tĩnh.

“Ừ.” Tô
Tiếu khe khẽ đáp một tiếng, sau đó cô hít sâu vào rồi bật ra, “Tôi là Hứa Ngải
Dĩ Thâm.”

Đối
phương không có phản ứng gì.

Tô Tiếu
cảm thấy vừa nãy giọng mình nhỏ quá, lẽ nào cậu ta không nghe rõ?

Vì thế,
cô cắn răng một cái, lặp lại lần nữa, “Tôi là Hứa Ngải Dĩ Thâm.”

Phát
Thanh Viên nói, “Ừm.”

Cứ vậy
thôi? Tô Tiếu ngẩn ra, ngẫm nghĩ xem tên kia có phải bị nhũn não không, khụ một
tiếng rồi tiếp tục nói: “Tôi…”

Đúng
lúc đó, Phát Thanh Viên ngắt lời cô.

“Có
muốn đổi nick đi chiến trường không?”


Tiếu:”…”

Năng
lực tiếp nhận của cậu có cần cường đại đến vậy không hả, lúc trước biết Phát
Thanh Viên là Bất Niệm Tình Thâm, cô đã kinh hoàng cả một buổi tối, sau đó vẫn
còn chưa hoàn hồn được, nhưng Tô Tiếu ngẫm lại, lúc đó cô cũng trấn định lắm
chứ, lẽ nào tên này thật ra cũng giống cô, bề ngoài thì không thể hiện gì, kỳ
thật trong lòng đã nổi không biết bao nhiêu cơn bão?


Lòng cô
có chút hối hận, sớm biết thì đã mặt đối mặt nói rồi, còn có thể từ nét mặt
thấy ra thái độ của cậu ta với mình, giờ chỉ nghe được giọng, cô quả thật không
thể nhận ra Phát Thanh Viên đang nghĩ gì, thật là thất sách a thất sách…

Được
rồi, cô đổi nick.

Nhưng
vừa online xong chưa kịp cùng Bất Niệm Tình Thâm tổ đội chiến trường, đã bị
Loạn Đánh Tỳ Bà kéo vào đoàn mở bản đồ ẩn ở Thước Kiều Tiên.

【Đội
trưởng 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Hôm nay trên diễn đàn thấy cách đánh
con thụ yêu kia rồi, 4 đoàn chúng ta, lại đi thử xem. Trên diễn đàn nói thụ yêu
là đơn giản nhất, các BOSS khác chưa có server nào giết được!

Tô Tiếu
xem đoàn đội phân phối, thế lực của họ có 3 đoàn, rồi thêm một đoàn của một thế
lực trung lập, có lẽ là Loạn Đánh Tỳ Bà đi thỏa thuận điều kiện gì đó với quân
chủ nhà người ta, TÔ Tiếu không hứng thú với chuyện đó lắm, chẳng qua thầm nghĩ
Lam Điều rốt cuộc có tới đàm hòa không?

Bạn nói
với Bất Niệm Tình Thâm: “Phải đi bản đồ ẩn trước đã.”

Bất
Niệm Tình Thâm: “Ừ.”

【Đội 】 Bất Niệm Tình Thâm: Xếp tôi với Hứa Ngải Dĩ Thâm cùng
một đội.

【Đội 】 Hoa Vô Tình: Ta nhìn thấy gì đây?

【Đội 】Mặc Mặc
Vô Ngữ: Chân tướng.

Vì có
công lược trên diễn đàn, lần này đánh thụ yêu không thảm như lần trước, qua hơn
1 tiếng đồng hồ chết đi sống lại, cuối cùng mọi người cũng đẩy ngã được BOSS,
nhưng kết quả thì thê thảm vô cùng…

Theo
cách nói của Loạn Đánh Tỳ Bà, thì đó là chẳng mò ra cái rắm gì cả…

Chờ
giết xong BOSS thì đã là 10 giờ 50, phòng ngủ của bọn Tô Tiếu ngắt mạng, chỉ
đành trực tiếp logout.

Buổi
tối khi đi ngủ, Tô Tiếu không ngủ được, nằm trên giường trằn trọc, không ngờ
Trần Vi ở tầng dưới cũng thế, cuối cùng Trần Vi cũng nổi bão.

“Con
kia nằm trên đầu bà xoay tới xoay lui làm cái khỉ gì thế hả!”

“Không

ngủ được.” Tô Tiếu rầu rầu đáp.

“…Tôi
cũng không ngủ được.”

Phòng
ngủ lại yên tĩnh một lát, Tô Tiếu nằm ngửa trên giường, nhìn đỉnh màn thấp thỏm
không yên, cô có nên nói cho Trần Vi cô đã không thích Cố Mặc nữa, nhưng hình
như là cô đã thích thầm người khác rồi không? Sao cô cứ có mệnh thích thầm thế
này chứ, sao không phải là “Người mình thích, cũng thích mình” chứ?

Cô bỗng
nhớ ra một câu nói.

Niềm
hạnh phúc nhất trên đời chính là khi em nhìn anh, cũng đúng lúc anh quay đầu
lại nhìn em.

“Tôi
nghĩ tôi bị điên rồi, tôi thật không cam lòng, tôi thật sự đã nghĩ tham gia
hoạt động người chơi ngôi sao kia.” Trần Vi đột ngột lên tiếng, làm Tô Tiếu
giật nảy mình.

“Người
chơi ngôi sao?”

“Ừ, giờ
rất nhiều người chơi đều gửi ảnh lên, một đám sắc lang bình phẩm trong nhóm.
Bọn đàn ông thô bỉ đều nhìn mặt mà bắt hình dong, còn cắt ra những vị trí đặc
biệt!” Nói tới đó, Trần Vi ngữ khí bất thiện, Tô Tiếu đoán có lẽ Cư An Tư Vi
cũng nói gì đó trong nhóm, không khéo còn khen em nào đó xinh.

Xem ra
cô nương này gần đây bị nhập ma, nhưng mà tình ảo sao đáng tin, ai biết nhân
vật lóng lánh kia đến cùng là người thế nào, vẫn là Bất Niệm Tình Thâm tốt,
trong trò chơi cũng coi như là chính nghĩa, tuy cô là đối tượng bị dạy dỗ,
trong hiện thực nhìn cũng đáng tin…

Nghĩ
tới đó, Tô Tiếu lắc đầu một cái, cô nghĩ nhiều quá rồi.

“Ôi,
vậy Thu Tiểu Tiểu kia có gửi ảnh không?” Tô Tiếu bỗng hỏi, thật ra cô cũng hơi
tò mò cô nương kia bộ dạng thế nào, cô nàng làm tiểu tam chắc phải có một trái
tim không chịu nổi cô đơn, không khéo sẽ tham gia thật.

“Không
đế ý.” Trần Vi hừ một tiếng, “Tôi chẳng có rảnh mà đi quản nó!”

“Bà đối
với chồng trước thật là…” Tô Tiếu vốn định nói bà gửi ảnh lên cho mù mắt chó
thằng chồng cũ đi, kết quả thấy Trần Vi không có hứng thú cô đành thôi, chỉ hỏi
một câu, “Bà muốn gửi thật à? Gửi lên thì đời game của cậu sẽ không yên ổn nữa
đâu! Bà lén gửi cho Cư An Tư Vi cũng được mà.”


“Không
cần thiết, hắn ta trước giờ chưa từng hỏi ảnh của tôi.” Trần Vi than một hơi,
kéo chăn phủ lên đầu, “Quên đi, ngủ thôi.”



Đêm đó
đã định trước là một đêm khó ngủ.

Sáng
hôm sau không có giờ học, Tô Tiếu vốn định lên tự học, kết quả vì tối qua không
ngủ đủ, tỉnh dậy thì đã 11 giờ 20, thu dọn một lát là có thể trực tiếp ra căn
tin ăn cơm trưa luôn.

Kết quả
đời người khẳng định là do vô số những điều trùng hợp cấu thành, ở căn tin, cô
gặp phải Phát Thanh Viên. Phát Thanh Viên đến sớm hơn cô, đã lấy cơm rồi, cái
bàn cậu ta ngồi chỉ có mình cậu ta, nhưng vị trí bên cạnh đã đặt hai quyển sách
và một cốc nước. Cốc nước kia trông có vẻ quen quen?

Tô Tiếu
im lặng nhìn phía đó, thấy Phát Thanh Viên đột ngột ngẩng đầu, cô quay ngoắt
đi, vội vàng cầm một cái khay ăn chạy sang đầu khác, mà trái tim vô dụng kia đã
như nai con chạy loạn, thế này thì bảo cô chịu sao nổi chứ?

Đợi lấy
cơm nước xong, cô giãy dụa hồi lâu, vẫn dịch dịch về phía Phát Thanh Viên, nên
bắt chuyện thế nào nhỉ?

“Ha, ăn
cơm? Khéo quá?”

“A? Một
mình à?”

Cô cúi
đầu khổ sở suy tư, không ngờ lại đụng vào một người, cả nước canh cũng hắt lên
quần áo của người ta.

Tô Tiếu
vội ngẩng đầu lên xin lỗi, kết quả thấy rõ mặt đối phương, nháy mắt như bị sét
đánh trúng, trước đây cô trăm phương nghìn kế trù tính cách gặp mặt, lại khổ
không thực hiện được, giờ không cần nữa, lại cứ dâng tới cửa! Cô thật muốn rống
lên một câu, này, cậu đi đường không có mắt à!

Người
bị đụng phải là Cố Mặc.

Vậy mới
nói, đời người gặp gỡ là do vô số những chuyện vừa khéo hợp thành, chỉ là có
những duyên phận khiến tim bạn đập loạn, có những duyên phận lại khiến bạn dỡ
khóc dở cười.

“Xin
lỗi.” Tô Tiếu cúi đầu khổ đầy mặt nói xin lỗi.

“Không
sao.” Giọng điệu của Cố Mặc cũng coi như ôn hòa,

“Nếu đã
không sao vậy cho tôi qua được không.” Nghĩ vậy, Tô Tiếu đang muốn nghiêng
người đi qua, lại nghe Cố Mặc nói tiếp, “Ăn cơm à, vừa khéo, một mình?”

Đây
chẳng phải là lời thoại cô vừa nghĩ ra để bắt chuyện với Phát Thanh Viên đó
sao?


Cái đầu
nhà cậu, khéo cái P ấy, hiện tại là giờ ăn cơm, gặp nhau ở căn tin là chuyện
quá bình thường được không hả!

Cố Mặc
khẽ nhấc khay thức ăn trong tay một cái, “Ngồi cùng nhé, tôi cũng có một mình.”

“Bạn
tôi ở bên kia!” Tô Tiếu rất thành khẩn nói, sau đó duỗi một ngón tay, “Đằng
kia!”

Cô vốn
là thuận miệng nói thôi, ngờ đâu người đang chúi mũi ăn cơm là Phát Thanh Viên
bỗng ngẩng đầu, nên ngón tay cô, đối diện với tầm mắt của Phát Thanh Viên.

Tô Tiếu
thật thấy muốn đào một cái hố trên sàn nhà ăn, sau đó nhảy vào lấp đất lên…

“Chết
tiệt, đã thế thì chấp hết.”

Tô Tiếu
cương cả người, rồi, cô máy móc đi tới đó.

“Khéo
quá ha, sáng nay học à? Bên tôi sáng nay không có giờ học, ha ha.” Lòng Tô Tiếu
cực kỳ kích động, nhưng nhiều năm vờ đứng đắn làm vẻ mặt cô bình tĩnh cực kỳ,
chắc sẽ không bị nhìn ra gì đó khác thường đi?

“Bên
tôi cũng không có tiết.” Phát Thanh Viên đặt đũa xuống.

Lẽ nào
cậu ta không ăn nữa muốn bỏ chạy? Thấy động tác của Phát Thanh Viên, lòng Tô
Tiếu như bị gió thổi qua, lạnh thấu xương.

Nhưng
thấy cậu ta cũng không đứng lên, mà lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy, sau đó
lấy tay rút vài tờ đưa ra, thấy Tô Tiếu hồi lâu không phản ứng, đơn giản thay
cô lau luôn.

Hai tay
Tô Tiếu vẫn chưa dời khỏi mép khay cơm, mà giờ cô mới để ý thấy, tay trái của
mình, vì cú đụng lúc nãy, cũng bị dính canh trứng gà cà chua…

Cô mất
mặt tới tận nhà rồi.

Tô Tiếu
giật mạnh tay lại, thần công bình tĩnh lúc này bị phá vỡ, giật lấy khăn giấy
rồi nhanh chóng lau sạch tay, tiếp đó cầm đũa lên bắt đầu và cơm, giữa lúc đó
không dám ngẩng đầu lên nữa, chỉ dùng khóe mắt liếc sang, chắc Phát Thanh Viên
ăn xong rồi, chẳng qua là cậu ta chưa đi.

Cậu ta
đang chờ cô sao? Cứ chúi đầu ăn cơm thế này trông có ngu quá không nhỉ? Cô nên
nói gì bây giờ?

Tô Tiếu
cân nhắc một lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phát Thanh Viên một cái.

Cô nói,
“Tôi là Hứa Ngải Dĩ Thâm.”

Hôm qua
canh cánh trong lòng cả đêm, cứ để cô ngốc thêm một chút nữa đi, xem xem Phát
Thanh Viên rốt cuộc phản ứng thế nào…A-men!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận