Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

Tô Tiếu
và Trần Vi đều đang yêu.

Mỗi
ngày vào 7h 30 sáng, Tần Trạc Quân sẽ mang bữa sáng tới đứng dưới ký túc của Tô
Tiếu, sau đó gọi điện cho Tô Tiếu, bảo cô xuống lấy, gặp dịp Tô Tiếu có tinh
thần thì, hai người sẽ đến sân tập của trường chạy vài vòng, sau thì ngồi ở
băng ghế bên cạnh sân chuyện phiếm.

Cuộc
sống luôn mỹ mãn và hạnh phúc.



Rồi đến
một ngày, Trần Vi nổi giận.

Lúc đó
Tô Tiếu cũng ở trong phòng, cô nghe Trần Vi mắng to: “Đều là yêu nhau, anh xem
Tần Trạc Quân kìa, mỗi ngày đều đem bữa sáng cho Tô Tiếu, mỗi ngày đều kéo nó
đi rèn luyện thân thể, cùng nó đi lên tự học, mà anh thì sao, anh làm gì hả?”

“Thôi
đi, tôi không dậy được, sao anh biết tôi không dậy được? Ngủ muộn thì nghỉ ngơi
nhiều chút? Tôi thấy anh đang lấy cớ thôi!”

Lời An
Lạc nói Tô Tiếu không nghe rõ, cô chỉ nghe giọng Trần Vi càng lúc càng vút cao,
cơn thịnh nộ sắp đạt tới đỉnh điểm.

“Anh
chính là không đủ thành tâm! Rèn luyện thân thể…MN, vậy cũng gọi là rèn luyện
thân thể, sao anh không đi chết đi!” Tô Tiếu thấy Trần Vi hơi khựng lại, sau đó
vẻ mặt có chút là lạ, cô bỗng sờ sờ cằm một cách bỉ ổi, lẽ nào cái vụ rèn luyện
thân thể ấy có gì mờ ám?

Lại
nói, từ khi Trần Vi yêu đương, thì cô nàng có mấy ngày cả đêm không về ngủ!


Sau
cuộc chiến điện thoại, Trần Vi cả một ngày đều không thèm tiếp điện thoại của
An Lạc.

Buổi
chiều Tô Tiếu cùng Tần Trạc Quân đi công viên phơi nắng, Tô Tiếu thuận miệng kể
chuyện đó ra, Tần Trạc QUân nghe xong thì bật cười, “Hôm nay An Lạc có tới tìm
anh, cậu ta khóc lóc kể lể, bảo anh đừng có làm quá mức.”

Tô Tiếu
phun ra, “Vậy anh nói sao?”

Vào
đông ánh mặt trời ấm áp sạch sẽ, cứ vậy chiếu lên người anh, hòa tan vào nét
cười trên mặt anh, sưởi ấm cả lòng người.

Tần
Trạc Quân nắm tay Tô Tiếu, khẽ nói: “Anh nói những gì anh làm vẫn còn chưa đủ.”



Hôm
sau, Tô Tiếu xuống lầu, phát hiện An Lạc cũng mang bữa sáng tới đứng ở dưới,
đang gọi điện thoại, thấy Tô Tiếu xuống thì bày ra bộ mặt đau khổ, “Trần Vi tắt
máy.”

Tô Tiếu
gật đầu, “Cô nàng ngủ tới 11 giờ là cái chắc.”

An Lạc
giậm chân, “Tô Tiếu, cậu có thể nói với cô ấy, 7 giờ sáng nay tôi đã tới đây
chờ, còn sớm hơn cả hắn ta không!” An Lạc chỉ vào Tần Trạc Quân, nói.

Tần
Trạc Quân khẽ nhấc túi đồ trong tay, trong đó có sữa đậu nành nóng và bánh bao,
lúc này còn đang bốc khói, ngược lại là túi của An Lạc, chẳng có chút hơi nào,
khẳng định là lạnh ngắt rồi.

An Lạc
cực kỳ chán nản đem bánh sủi cảo chiên nguột ngắt ăn hết, sau đó vừa đi vừa
than thở, “Lão Tần ạ, đều tại vì ông không phúc hậu đấy!”

Ngày
thứ ba, An Lạc vẫn ở đó, Trần Vi vẫn ngủ như cũ.

Ngày
thứ tư, ngày thứ năm…

Ngày
thứ sáu, trong tay An Lạc xách hai túi cơm sáng, Tần Trạc Quân không ở.

Tô Tiếu
biết Tần Trạc Quân hơi bị cảm, bèn bảo anh đừng đến đưa đồ nữa, vốn là Tần Trạc
Quân không nghe, kết quả Tô Tiếu nói, anh
bảo An Lạc đưa em cũng được mà, anh ngủ nhiều chút, chờ một lát em qua thăm
anh, thế nên, biến thành một mình An Lạc đứng chờ dưới ký túc xá.

Trần Vi
vẫn ngủ say như thường.

Nhưng
khi Tô Tiếu lên phòng, phát hiện hôm nay Trần Vi không nằm trong chăn, cô nàng
mặc áo bông đứng bên cửa sổ, trên mặt có ý cười nhàn nhạt.

“Hắn ta
vẫn chưa biết tôi là Vi Tiếu Hướng Noãn.” Bỗng Trần Vi nói.

“Vậy bà

có muốn nói cho cậu ta không?” Tô Tiếu cắn miếng bánh bao, nhồm nhoàm hỏi.

“Xem
hắn biểu hiện đã.” Trần Vi cười cười, chừng là An Lạc đã đi xa rồi, cô nàng mới
rời khỏi cửa sổ.

“Gần
đây bà lạnh nhạt với cậu ta thế, cậu ta có nghĩ bà không đủ yêu cậu ta không?”
Nghĩ đến đó, Tô Tiếu bỗng lên tiếng.

Trần Vi
hơi ngẩn ra, “Vậy tôi sẽ nói cho hắn, tôi là Vi Tiếu Hướng Noãn.”



Ngày
thứ mười.

Tô Tiếu
và Trần Vi cùng nhau đi xuống.

Bốn người
họ đi dọc theo sân tập của trường.

Tô Tiếu
bỗng nảy ra một ý tưởng, “Ai, lúc trước chẳng phải anh nói có thể cõng em chạy
5 vòng sân à? Để em kiểm tra xem anh đã khỏi ốm chưa?”

“Ừ!”
Nghe vậy, Tần Trạc Quân hơi ngồi xuống.

“Đứng
là được, em nhảy thẳng lên.”

Tần
Trạc Quân bất đắc dĩ cười cười, rồi đứng thẳng lên.

Trần Vi
đứng một bên lắc đầu, “Bà đừng có làm gãy lưng người ta nhé, đến lúc đó thì chỉ
có bà là thiệt thôi.”

Tô Tiếu
lập tức nguýt một cái, cô lùi mấy mét ra sau, rồi chạy lấy đà, bật người, nhảy
lên lưng Tần Trạc Quân, vững vàng treo trên người anh, hai tay quàng quanh cổ
anh, mà tay Tần Trạc Quân thì ôm lấy bắp đùi cô, làm tim cô đập như trống nổi,
đang lúc cô mặt đỏ tai hồng, thì chợt nghe phía sau có tiếng động.

“Này,

đứng vững nha!” Trần Vi rống.

Phụt…

Tô Tiếu
cao không quá 1 mét 63, nặng 47 kg.

Trần Vi
tuy cũng rất gầy, nhưng do người cao, nên có lẽ còn nặng hơn Tô Tiếu 10 kg, mà
Tần Trạc Quân 1m83, An Lạc có lẽ chừng 178, chân cậu ta cũng vừa mới lành xong,
phen này Trần Vi mà nhảy lên, An Lạc khổ rồi.

Tần
Trạc Quân xoay người lại, Tô Tiếu cũng không cần nghẹo cổ nhìn nữa. Lúc này, cô
thấy Trần Vi lùi thật xa ra sau, chạy đà, nhảy lên….

Con bé
này tưởng mình là vận động viên nhảy cao quốc tế à trời.

Thân
mình An Lạc nghiêng ngả, Tô Tiếu suýt nữa là che mắt lại không nhẫn tâm nhìn
nữa, nhưng may là, cậu ta cũng trụ lại được.

Tần
Trạc Quân thản nhiên nói, “Không phải em nói muốn thử xem à? Anh cõng em chạy 5
vòng nhé!”

“Được
được!” Tô Tiếu lớn tiếng cổ vũ, sau đó cô và Tần Trạc Quân nhìn nhau cười.

Trần
Vi: “Vậy cùng nhau, hai người đua đi!”

An Lạc:
“…”

Mặt cậu
ta nhăn lại thành một trái khổ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận