Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

Hai
người phối hợp ăn ý, thêm cả sủng vật lợi hại khiến đối thủ thất kinh, cho nên
thi đấu ngày thứ hai Tô Tiếu và Phát Thanh Viên cũng kết thúc sớm. Hai người
vốn định ra ngoài xem phim, kết quả vì bên Trần Vi còn chưa đánh xong, Trần Vi
yêu cầu Phát Thanh Viên phải luôn luôn quan chiến, đến lúc quan trọng thì đánh
thay, tránh cho bọn họ bị loại.

Không
còn cách nào khác, hai người đành ở lại trong phòng.

Nếu
không thể ra ngoài xem phim, thì chúng ta ở trong phòng xem vậy!

Tô Tiếu
lên trang web của trường tải mấy bộ phim mới xuống, sau đó mở ổ E, chọn thư mục
điện ảnh. Mở ra sau trong đó có một dãy phim, ở trước nhất lại là bộ phim về
cuộc thi thiết kế sáng nghiệp mà năm đó sinh viên bọn họ tự quay.

Nhìn
thấy nó, Tô Tiếu vui vẻ.

“Ak,
trong này có anh, em xem nhiều lần vậy mà không phát hiện.” Nghĩ tới cái tạo
hình ngốc nghếch đầu húi cua, kính mắt vành đen của Phát Thanh Viên, Tô Tiếu
lại buồn cười.


Nhưng
cô cười cười, phát hiện mặt Phát Thanh Viên đã hơi đen.

Cô lập
tức ngậm miệng, thầm nghĩ tự tát mình. Thật là đầu heo mà, tự vạch áo cho người
xem lưng, nói đã xem phim này nhiều
lần, chẳng phải ý tứ là vì xem Cố Mặc mà ôm lấy bộ phim này phát ngốc sao, còn
nói không nhận ra anh, ak…

Chắc
anh tức chết mất.

Tô Tiếu
thật cẩn thận cười trừ, cô lấy tay kéo kéo ống tay áo Phát Thanh Viên, “Ha, xem
bộ nào trước đây?”

Phát
Thanh Viên nhìn cô chằm chằm không chớp, khiến trong lòng cô chột dạ. Nhưng lúc
này, còn có người khác nữa, cô thấy mình không thể biểu hiện quá yếu đuối trước
mặt một nữ vương như Trần Vi được, cho nên chỉ vào bộ phim ấy mạnh miệng nói,
“Em cảm thấy anh diễn rất hay, yêu thầm cô hướng dẫn, cất giữ ảnh chụp, rất
chân thật, kỹ năng diễn không tệ đâu! ^_^”

Phát
Thanh Viên vốn đang không có biểu tình gì, giờ lại đột nhiên cười một cái, anh
bình thản gật đầu, “Ừ, phát ra từ tận đáy lòng mà!”

Tô Tiếu
chợt thấy tim thắt lại, cái gì mà từ tận đáy lòng chứ? Lẽ nào trước khi thích
cô anh còn thầm yêu học tỷ nào? Nhìn vẻ mặt anh mang cười, cô hận không thể nhào lên cắn cho một miếng.

Được
thôi, cô cũng hơi lý giải tâm tình của Phát Thanh Viên.

Chuyện
cũ không cần nhắc lại, bình tĩnh, trầm ổn, Tô Tiếu thở ra một hơi, sau đó đưa
tay cầm chuột.

Phát
Thanh Viên mím môi, có chút uất ức nói: “Lúc đó nhóm kịch bản thảo luận có nói
sẽ tìm em diễn cô hướng dẫn.”


Hả?

Tô Tiếu
ngẩn ra, tay cũng khựng lại.

Cô nghĩ
kỹ lại, quả thật có chuyện đó, nhưng cô đã trực tiếp từ chối.

Tô Tiếu
quay đầu sang, “Cho nên…”

Phát
Thanh Viên mất tự nhiên dời mắt đi, Tô Tiếu thấy mặt anh lại đỏ lên.

Kết
quả, lòng cô nóng lên, nhào qua hôn chụt một cái, không ngờ lại vừa lúc bọn
Trần Vi đánh xong, nên đúng lúc nhìn thấy.

“Ôi
ôi!” Trần Vi mờ ám nói, “Lửa đốt người rồi hả!”

Tô Tiếu
vốn định làm lén thôi, đâu biết hai người đang tập trung chơi game lại đột ngột
xoay lại thấy, cô xấu hổ đỏ mặt không dám ngẩng đầu, lặng lẽ liếc Phát Thanh
Viên một cái, phát hiện anh vẫn rất bình
tĩnh, tức thì dậy lên dũng khí, chuẩn bị trừng Trần Vi một cái.

Trần Vi
đang cười hả hê, không ngờ An Lạc cũng đột ngột sáp lại hôn má cô một cái.


Kết quả
cô nàng ngoảnh sang trừng An Lạc, An Lạc cười ha ha.

Giờ
thì, tám lạng nửa cân, ai cũng không nói được ai….

Nhưng
tới lúc trận tiếp theo của bọn họ bắt đầu, Phát Thanh Viên tựa như còn chưa
hoàn hồn, anh ngả người sang, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên má Tô Tiếu rồi nhanh
chóng rời đi, sau đó ngồi nghiêm không liếc ngang liếc dọc gì, tựa như xúc cảm
như lông vũ lướt qua vừa nãy là ảo giác của Tô Tiếu.

Thấy
cái vẻ ấy của Phát Thanh Viên, Tô Tiếu phụt một cái bật cười.


thuận thế nắm lấy tay Phát Thanh Viên, “Ô, đổ mồ hôi này!”

Phát
Thanh Viên: “…”

“Ừm, bị
em vạch trần rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận