Sự thật chứng minh, tổng giám đốc ANI cũng có mặt ấu trĩ, đồng thời là cực kỳ ấu trĩ, đặc biệt là sau khi thân thiết với bạn.
Hôm đó là thứ bảy, hai người đều không cần đi làm, Niệm Sâm bảo sẽ ở lại ăn cơm.
Từ sau khi chia tay Viên Mộ Tây, Mặc Tô rất lâu rồi không nấu nướng gì, anh đề nghị như vậy, cô thấy cũng được, thế là mặc quần áo, cầm ví tiền định ra ngoài, anh kéo cô lại rồi hỏi: "Đi đâu?"
"Trong nhà không có gì cả, đi mua thức ăn."
"Tôi đi với em." Anh nói.
Cô cũng không từ chối, ngồi trên sofa đợi anh vào nhà tắm thay đồ. Nhưng mãi cũng không thấy ra, cô tò mò, vào trong nhìn thì thấy anh vẫn mặc quần đùi, tay cầm bộ đồ hôm qua đã cởi, thấy cô đến thì cau mày: "Bẩn rồi."
Thực ra chẳng bẩn gì cả, chỉ có điều Hà đại thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ, quần áo mặc qua một ngày nếu chưa giặt thì tuyệt đối sẽ không mặc lại.
"Vậy anh ở nhà đợi tôi." Cô nói, nhưng anh không chịu, vẻ mặt bướng bỉnh đòi theo.
Như thế này làm sao đi? Cũng không thể để anh cởi trần ra ngoài chứ? Tuy vóc dáng kia gương mặt kia đẹp đến mức người ta sẽ chảy nước miếng, nhưng mà...
Dù sao đi nữa cô cũng phải tìm quần áo cho anh, Mặc Tô nghĩ.
Nhưng trong nhà cô làm sao có quần áo đàn ông, trừ... trừ quà sinh nhật mà cô chưa tặng được. Cô đã đến cửa hàng AscotChang để đặt may áo sơ mi trắng cho Viên Mộ Tây.
Mở tủ quần áo, quả đúng, nó bị bỏ rơi và không có đất dụng võ nằm cô đơn ở đó.
Ngần ngừ một lúc, cô vẫn lấy nó ra, đưa cho anh.
Nếu quà tặng đã thất bại thì cô muốn xử lý thế nào cũng được.
Hà Niệm Sâm rõ ràng không có vẻ ngạc nhiên gì cả, nhận lấy còn cực kỳ tự nhiên xé bao, mặc vào.
Rõ ràng là đặt may theo kích cỡ năm ngoái của Viên Mộ Tây, nhưng mặc vào người anh lại vừa vặn bất ngờ.
Chất vải mềm mại, nút áo bằng ngọc trai được chọn lựa đặc biệt kỹ càng, bóng dáng cao ráo của anh và làn da nâu khỏe mạnh dưới cổ áo để hở đều phù hợp đến mức khiến người ta say đắm.
"Đặt may à?"
"Ừm, nhưng anh mặc rất hợp." Trong tiềm thức, Mặc Tô không muốn nói nhiều về lai lịch chiếc áo này, khiến cô bất đắc dĩ phải thừa nhận là người đứng trước mắt mặc nó còn hợp hơn cả Viên Mộ Tây.
Hai người cùng ra ngoài.
Ở không xa tiểu khu có một khu chợ không lớn lắm. Vốn dĩ Mặc Tô tưởng người đàn ông kén chọn như Hà Niệm Sâm sẽ hừ mũi coi thường chỗ đó, còn chưa vào đã muốn ra nhanh nhanh. Nhưng không ngờ anh lại rất ung dung, hoàn toàn không có vẻ chán ghét và mệt mỏi của một đại thiếu gia.
Đến khi cô đã mua hết thức ăn rồi, anh nhìn túi cô cầm trong tay, hỏi: "Thế này đã đủ hả?"
"Vâng." Cô gật đầu, "Anh còn có gì thích ăn không?"
"Tôi không ghét món nào cả." Anh thật thà.
Kết quả là, Mặc Tô phát hiện đại thiếu gia nói là "không ghét món nào" quả là kén ăn quá đáng, đến khi thức ăn dọn ra đầy bàn, anh mới nói rau thơm quá nồng, anh không thích ăn; khổ qua có vị đắng; trong bò kho có hành tây mà anh không thích ăn, nên anh không đụng đũa; cá thì hấp bình thường, anh thích cá kho. Cuối cùng chỉ còn lại món canh trứng cà chua, anh nói có thể ăn được.
Mặc Tô muốn lật bàn!
Thành quả cô bận rộn cả buổi sáng, mà anh lại kén chọn ra bao nhiêu thứ!
Cuối cùng cô mặc kệ anh, tự ăn cơm của mình, anh thích ăn thì ăn, nếu không muốn ăn thì thức ăn thừa cô còn có thể tiết kiệm, để cho chó ăn. Không phải anh nói chỉ húp canh thôi sao? Thế thì để anh húp cho no luôn đi.
Nhưng nói ra cũng tức, cái con chó ngốc kia hình như rất thích anh, từ sáng nay thấy anh đã bám theo không buông như người thân vậy, đặc biệt là khi anh chỉ mặc mỗi quần lót đi vòng vòng trong phòng khách, anh đi đến đâu thì nó chạy theo tới đó.
Hình như nó là chó đực mà? Tuy rằng Hà Niệm Sâm rất đẹp trai, nhưng cũng không tới mức làm chó đực mê mẩn chạy đuổi theo mãi chứ?
Đúng là đứng núi này trông núi nọ!
Ăn xong, Mặc Tô rửa bát trong nhà bếp đã buồn bực nghĩ vậy.
Lúc đi ra, đại thiếu gia đang đứng ở ban công nghe điện thoại, chắc là việc công ty. Từ lúc ăn đến giờ đã nghe năm cuộc điện thoại rồi.
Không ngờ bình thường trông anh khá rỗi rãi lại bận bịu đến thế.
Ánh nắng mùa thu chiếu vào lưng anh, bóng lưng ngược nắng có đường nét rất hoàn mỹ, bên cạnh là con chó chăn cừu lớn, một người một chó trông cực kỳ hài hòa, tĩnh lặng.
Mặc Tô không kìm được, dùng điện thoại chụp "tách" một cái.
Vừa chụp xong thì thấy Niệm Sâm đang nghe điện thoại quay đầu lại, nhìn cô và nhướn mày.
Cô cất điện thoại, ngồi xuống sofa, mở tivi ra rồi bắt đầu hưởng thụ thời gian rảnh rỗi buổi chiều.
Năm phút sau, anh cúp máy rồi vào trong, cũng ngồi xuống sofa, quen thuộc và rất tự nhiên ôm lấy cô, trầm giọng hỏi: "Sao chụp lén tôi?"
Cô hơi nghiêng đầu đi, không muốn gần gũi và mờ ám quá như vậy: "Buổi sáng anh cũng chụp lén tôi." Cô chỉ ra hành động của anh.
"Nên em đang trả thù tôi?" Như trừng phạt, anh cắn nhẹ lên gò má cô, Mặc Tô kêu lên, gã đàn ông này đúng là tuổi chó rồi, thích cắn người!
"Tôi không dễ gì cắn ai đâu." Như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh nói: "Chỉ cắn người tôi muốn cắn."
Nên là... cô chính là người mà anh muốn cắn?
Đầu óc Mặc Tô lại bắt đầu mơ hồ. Dường như mọi thứ đến quá nhanh và quá tự nhiên, hôm qua anh ở lại đây qua đêm, tuy chẳng làm gì nhưng hôm nay anh đã có thể ôm cô bằng tư thế giữa những người yêu nhau, đúng là có hơi... nhanh quá!
"Ăn cơm xong... thường thì làm gì?" Giọng trầm thấp của anh chậm rãi vẳng tới.
Đầu Mặc Tô bỗng chốc suy nghĩ loạn lên, ngữ điệu mờ ám kia và gương mặt càng lúc càng gần của anh...
"Sao mặt tự dưng đỏ vậy?" Anh giơ tay chọc vào má cô: "Tôi chỉ rất đơn thuần hỏi em là ăn cơm xong thường làm gì?"
Cô quay sang, nhìn thấy nụ cười cố kiềm chế trong đôi mắt anh, người đàn ông này có cần đáng ghét thế không chứ? Cô trừng mắt.