"Ăn trưa xong tôi thường ngủ!" Ý cô là ngủ trưa, nhưng không ngờ người đàn ông ác ý cố tình bẻ cong lời nói của cô...
"Được thôi, tôi ngủ với em."
Kết quả cuối cùng là đương nhiên anh chưa kịp ngủ chung, một cú điện thoại đã gọi anh đi.
Thực ra lúc đó Mặc Tô cũng không rõ tình huống thế nào, anh đang tắm trong nhà tắm, điện thoại đổ chuông, anh bảo cô nghe giúp, theo lý thì cô là thư ký riêng của anh, nghe giúp điện thoại cũng là chuyện bình thường.
Khi cô "alo" một tiếng, bên trong vẳng ra một giọng nữ "Cô không phải Sâm?", cô đã ngớ người, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Mãi sau mới ấp úng hỏi: "Cô là?"
"Tôi là bạn gái Sâm." Cô ta nói thẳng, rồi hỏi ngược lại: "Còn cô?" Giọng điệu khiêu khích và nghi ngờ quá trắng trợn.
Cũng may Mặc Tô phản ứng nhanh, lập tức công thức hóa câu trả lời: "Cô là cô Tiêu ạ, tôi là trợ lý riêng của Hà tổng, ban nãy không nhận ra giọng của cô Tiêu, thật xin lỗi. Chủ tịch Hà đang có việc cần xử lý, không biết cô Tiêu có việc gì không ạ?"
Điểm chú ý của đối phương hình như không nằm ở câu sau: "Trợ lý riêng? Nhưng giọng cô không giống Tiểu Sảnh?"
"Tôi là trợ lý mới. Đi làm mới được hai ngày. Nên ban nãy mới không lịch sự với cô Tiêu, vẫn mong cô Tiêu đừng để bụng, đừng nói với chủ tịch Hà..." Cô cố gắng giả vờ như sợ bị đuổi việc, "Tôi biết chủ tịch Hà rất yêu thương cô Tiêu, nếu bị anh ấy biết thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc mất."
Hà Niệm Sâm có yêu chiều cô ta hay không thì cô không biết, nhưng nói thế sẽ dễ khiến tâm lý phụ nữ có cảm giác hư vinh, cũng chỉ như thế mới khiến người phụ nữ đang nghi ngờ hoàn toàn tin tưởng mình.
Quả nhiên thái độ đối phương bỗng trở nên tốt hơn hẳn.
Tiêu Tiêu là cái tên mà Mặc Tô vô tình nghe Tiểu Sảnh nhắc tới, trước đây cô không biết Tiêu Tiêu có quan hệ thế nào với Hà Niệm Sâm, chỉ biết người duy nhất biết số điện thoại này của anh chính là vị cô Tiêu này, ban nãy trong điện thoại lại nghe cô ta thẳng thừng nói là bạn gái của anh, Mặc Tô theo bản năng liên tưởng ngay đến người đó.
Cũng may phản ứng của cô đủ nhanh, nếu không tội danh "kẻ thứ ba" này cô còn chưa kịp làm gì đã phải gánh chịu rồi.
Niệm Sâm lúc đi ra đã hỏi cô là ai gọi, cô nói là cô Tiêu, đồng thời nói với anh: "Cô ấy nói hôm nay về, đã ở nhà anh rồi, hỏi anh khi nào có thể về nhà?"
Có thể nhận thấy tuy cô Tiêu rất hống hách với những người khác, nhưng khi yêu cầu cô chuyển lời cho Niệm Sâm thì lại rất dè dặt. Nếu là người bình thường, bạn gái về thì đương nhiên phải đòi bạn trai đích thân ra đón. Trước khi cô ta về còn không nói cho Niệm Sâm biết, còn chọn về nhà ở phương Nam, đồng thời còn thận trọng hỏi anh bao giờ có thời gian về nhà.
Niệm Sâm nghe xong cũng không tỏ thái độ gì, tắt luôn điện thoại ném lên bàn trà, nói với Mặc Tô đang ngồi ngơ ngẩn: "Không phải bảo là ngủ à?"
Nói xong quay lưng đi vào phòng ngủ.
"Này..." Mặc Tô vội kéo anh lại: "Bạn gái anh về mà sao anh không về nhà?"
"Ai quy định cô ấy về thì tôi phải về nhà?"
"Nhưng anh cũng không thể ở lại nhà tôi chứ?" Mặc Tô từ nhỏ là cô gái ngoan, chỉ sợ người ta hiểu lầm quan hệ giữa cô và Niệm Sâm. Tuy giữa họ đến nay vẫn chưa xảy ra chuyện gì bất thường, nhưng chính điều lạ lùng nho nhỏ hiện nay đã vì sự xuất hiện của bạn gái anh mà khiến cô cảm thấy bất an và hổ thẹn. Nếu biết anh có bạn gái rồi mà cô vẫn ở cạnh anh, thế thì cô có khác gì Vu Nhược Cẩn đâu?
"Không lẽ em định đuổi tôi đi?" Niệm Sâm nhướn mày, rồi đột ngột nói: "Tôi biết là em không nỡ đâu."
Nói xong liền nghênh ngang đi vào trong.
Mặc Tô ngẩn người đứng tại chỗ, trong đầu là mấy chữ "không được, làm thế này không đúng", cô chẳng nói chẳng rằng lao tới kéo Hà Niệm Sâm chỉ mặc mỗi quần lót ra.
Niệm Sâm nhất thời không hiểu cô làm gì, bị cô kéo lôi ra khỏi phòng ngủ, sau đó tự dưng bị đuổi ra khỏi nhà, "rầm" một tiếng, cừa đóng sầm lại trước mặt anh.
Nửa giây sau, Mặc Tô đứng trong nhà nghe thấy tiếng đàn ông gầm lên: "Đổng Mặc Tô! Em mở cửa ra ngay!"
Mặc Tô làm sao quan tâm đến anh, vào trong nhà, nhìn thấy quần áo vứt trên sofa, liền mở cữa nhà ra, thấy sắc mặt Niệm Sâm đã sa sầm đáng sợ, cô có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu anh có đám khói đang bốc lên, trong lúc anh chưa kịp nói gì, cô đã nhanh chóng ném quần áo cho anh, rồi lần nữa đóng sầm cửa lại.
Vốn dĩ mặc Tô còn cảm thất bất an vì đã làm điều này với tổng giám đốc, nhưng về sau càng lúc càng thấy hả hê, đặc biệt khi anh đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng với cô - chẳng hạn lần đầu gặp thì hất nước mưa vào người cô, hôn cô rồi trốn tránh, sau đó bỗng dưng say khướt rồi xuất hiện ở nhà cô v.v... cô cảm thấy mình làm thế này thực sự là quá sảng khoái.
Mặc Tô cảm thấy tâm trạng hôm nay của mình vui vẻ bất ngờ, không nghĩ rằng hóa ra trả thù Hà Niệm Sâm là chuyện sung sướng đến thế. Xem ra sau này nếu cô không vui thì phải nghĩ cách dạy dỗ cái tên đáng ghét kia mới được. Để bọn đàn ông biết rằng phụ nữ không thể bị coi thường, đặc biệt là người phụ nữ nhỏ mọn!
Hà Niệm Sâm được phụ nữ chiều chuộng quen rồi, làm sao chịu được bị đối xử như vậy? Đôi mắt như tóe lửa, anh mặc vội quần áo vào, tuy xộc xệch nhưng vẫn toát ra vẻ phóng khoáng, đứng trong tiểu khu, không ít phụ nữ ngoảnh đầu lại, có người thậm chí định bắt chuyện, kết quả là bị ánh mắt sắc bén của anh cản bước lại. Thế là họ đành chạy theo bạn mình, lưu luyến thì thầm, chỉ trỏ: "Anh chàng kia đẹp trai quá đi mất, nhưng ánh mắt đáng sợ quá!"
Thế là Mặc Tô ngồi trong phòng khách ôm túi khoai tây ăn vui vẻ, xem tivi đã nhận được cú điện thoại thế này, cô vừa "alo" một tiếng đã nghe giọng nói âm u đáng sợ bên kia vẳng đến: "Đổng Mặc Tô, em giỏi lắm!"
Nói xong cúp máy liền. Khi Mặc Tô chạy ra ban công nhìn xuống thì thấy anh đang sải bước kiêu ngạo ra khỏi cổng tiểu khu, trước khi lên xe còn quay đầu nhìn về phía cô.
Khoảng cách rất xa mà Đổng Mặc Tô như cảm thấy nộ khí toát ra từ người anh.
Cô theo phản xạ trốn sau tấm màn cửa dày.
Sau đó, cười đến mức không thở nổi.