Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Hà Niệm Sâm nói gió là gió, nói mưa là mưa, chiều hôm đó đã bảo người đến dọn dẹp từng món đồ trong chung cư của Mặc Tô, dọn rất tỉ mỉ, từ lớn là quần áo, đến nhỏ là cái khung hình đặt đầu giường, và cả Dior không nghe lời nữa. Chỉ thiếu nước dọn cả căn chung cư đó tới đây. Khi các nhân viên rất tận tình bày ra tất cả những thứ đồ được dọn dẹp mang tới đây, Mặc Tô cuối cùng không nhịn được, nói: "Để tôi làm."
Căn biệt thự này rất lớn, trên và dưới lầu đều có rất nhiều phòng, Mặc Tô chọn căn phòng ở góc trong cùng trên lầu, không lớn lắm, chỉ vì nó cách căn phòng ngủ của Hà Niệm Sâm xa nhất.
Biệt thự tuy lớn nhưng không có quản gia, bảo mẫu như trong phim, Hà Niệm Sâm ra ngoài rồi mãi không về. Mặc Tô dọn dẹp cả buổi chiều mới sắp xếp xong đồ đạc.
Dior hình như rất xa lạ với môi trường này, sợ hãi đến mức cô đi đâu là nó ngoan ngoãn nằm đó, cô vừa đi là nó bật dậy nhanh chóng, lẽo đẽo theo sau cô. Mặc Tô cảm thấy vừa buồn cười vừa thương xót, xoa xoa đầu nó, nhìn nó bị lông dài che mắt, trước đây nhìn kiểu gì cũng thấy gian manh, bây giờ lại thấy thân thiết và hồn hậu.
"Bảo bối à, sau này chúng ta có thể sẽ tạm ở lại đây." Cô quỳ xuống, nghiêm túc nói với nó: "Nhưng mày không được thân thiết quá với họ Hà kia nhé? Mày phải làm tròn trách nhiệm của chó, bảo vệ sự an toàn của chủ nhân, khi anh ta sắp làm gì bậy bạ với chủ nhân của mày, hãy xông tới cắn anh ta nghe chưa!"
Dior liếc nhìn cô, chẳng buồn sủa một tiếng, chỉ mệt mỏi nằm bò ra đất, gục đầu xuống.
"Này! Sao lại là thái độ đó hả!" Mặc Tô trừng mắt với nó, trước đây cũng thế, mỗi lần bảo nó làm chuyện xấu là nó lại tỏ thái độ đó, như thể ép nó tự sát vậy, cô tức tối vỗ đầu nó, sỉ nhục: "Đúng là nuôi mày lớn thế này lãng phí quá! Chẳng chịu nghe lời gì cả!"

Dior nằm bò trên sàn, cụp mắt xuống không thèm ngẩng lên, Mặc Tô xoa đầu nó rồi sực nhớ ra phải đem quần áo bẩn đến chỗ máy giặt.
Đứng dậy, vừa quay lại thì bị bóng người đứng ở đầu cầu thang làm cho giật bắn mình, đến khi nhìn rõ mới nhận ra là Hà Niệm Sâm không rõ đã đứng đó bao lâu, anh dựa tường, hai tay khoanh lại, dáng vẻ nho nhã và lười nhác, cứ như đã đứng đó rất lâu rồi.
Mặc Tô bất giác đỏ mặt, nhớ lại những lời cô vừa nói, cũng không biết anh đã nghe được gì.
"Anh đến từ bao giờ vậy?" Cô lúng túng hỏi.
"Em muốn tôi đến lúc nào?" Anh hỏi ngược lại.
"Hình như là tôi hỏi anh trước mà."
"Lúc em bắt đầu nói chuyện với con chó là tôi đã lên lầu rồi." Anh nói, "Lúc em bảo chó cắn tôi là tôi đã đứng ở đây rồi."
Mặt cô càng đỏ hơn, rõ ràng là chột dạ nhưng còn to giọng chỉ trích anh: "Con người anh thật là... đi cũng không có tiếng động vậy? Nếu sau này còn thế, tôi sẽ bị anh dọa cho thành bệnh thì làm sao?... Tôi thấy tôi vẫn nên dọn về kia thì tốt hơn."
"Đừng mơ." Anh nói: "Tôi đã bắt đầu rao bán rồi."
"Nhanh thế à?" Mặc Tô trợn mắt: "Tôi còn chưa đồng ý, sao anh có thể làm thế?"
"Nếu không thì sao? Em muốn giữ căn nhà đó, cả đời không bước ra khỏi cái bóng của Viên Mộ Tây?"
Mặc Tô ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
Anh nói muốn bán chung cư của cô là do điều này?

"Không liên quan đến anh ấy, đó là nhà của tôi, có phải của anh ấy đâu." Cô khẽ làu bàu.
"Không xử lý những thứ liên quan đến quá khứ thì em sẽ không thể thoát ly quan hệ hoàn toàn với anh ta. Ngày mai tôi sẽ bảo người vứt hết quần áo cũ của em, xấu chết được."
"Xấu chỗ nào chứ!" Mặc Tô sắp phát điên: "Con người anh đừng bá đạo quá như vậy được không? Tôi và anh có quan hệ gì, anh có quyền gì quản tôi? Tôi nói nhé, tôi chẳng qua là lười bảo người ta dọn về lại nên mới tạm ở lại đây. Anh đừng được nước lấn tới!"
"Tôi thích được nước lấn tới đấy." Anh bỗng tiến lên một bước, đôi mắt đen rất đẹp nheo lại, có vẻ mờ ám khó tả, "Em tưởng em đến đây rồi thì còn quay về được à? Chỉ là một căn chung cư thôi, em đang quyến luyến cái gì?"
"Ha! Thế nào gọi là chẳng qua chỉ là một căn chung ư? Đại thiếu gia lắm tiền quyền thế như anh phải biết thế giới này có rất nhiều người vì không có nhà trong thành phố, phải đi thuê đi mướn, suốt ngày chen chúc trên tàu điện ngầm không? Anh bán nhà rồi, sau này tôi ở đâu? Tôi không có tự tin, cũng chẳng nhiều tiền để mà độc lập mua lại một căn nhà khác."
"Em không cần mua, ở đây, em muốn ở bao lâu cũng chẳng có ai đuổi em."
Cô giận quá phì cười: "Thế tôi là gì? Một cô nhân tình anh bao nuôi hả? Xin lỗi, tôi không tự tin về dung nhan của mình để chịu trách nhiệm vai diễn nặng ký đó."
"Không ai xem em là tình nhân của tôi cả." Anh nói, "Đúng là em không thích hợp đóng vai đó, nên đừng nghĩ nhiều."

Cô nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc: "Thế tại sao anh còn giữ tôi ở lại nhà anh? Nếu anh thực sự không có chút cảm giác gì thì tại sao lại phối hợp với tôi làm nhiều việc như vậy? Đừng nói Viên Mộ Tây, ngay cả chính tôi cũng bị anh diễn đến mức tưởng tôi và anh có gì đó thật. Nếu chỉ là phối hợp với tôi, anh không cần phải diễn sâu như vậy chứ? Đừng nói những lời như anh thấy chướng mắt, tôi tin tổng giám đốc ANI không thể rảnh rỗi đi quản tình yêu của người khác."
Nói xong một tràng, Niệm Sâm không trả lời cô ngay.
Ánh mắt anh vẫn bình thản, gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc, vẫn kiểu cao sâu khó đoán, khiến bất cứ ai cũng không hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Mãi sau, anh mới chậm rãi nói: "Em hy vọng tôi giải thích thế nào? Tôi đã yêu em rồi? Mong muốn của em là năm chữ đó đúng không?"
Mặc Tô cắn môi, im lặng.
Anh lạnh lùng nhìn cô, rồi lẳng lặng quay lưng đi về phía phòng ngủ.
Khi bước chân anh sắp vào trong phòng, giọng nói trầm ngâm của Mặc Tô chậm rãi vang lên: "Nếu không yêu tôi, thì đừng chọc vào tôi. Tôi rất mệt, không chơi nổi trò chơi tình ái."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận